Thấy cấp trên của con gái mình tới thăm, mẹ Nhược Hy vui lắm. Bà ngồi nói chuyện tươi cười hơn hẳn còn dò hỏi xem con gái mình ở công ty có tốt không hay gây phiền phức gì không.
– Con bé ở công ty ở làm việc tốt không? Bác lo lắng cho con bé lắm mà lần nào cũng dặn phải thân thiện với đồng nghiệp.
Cô nghe thấy cũng không lấy điều gì quá ngạc nhiên dù sao đây cũng là điều hiển nhiên mà người mẹ nào cũng sẽ làm khi quan tâm con gái của mình. Nhưng khi cô đang rót nước chợt nghe thấy bà hỏi Tống Long Thần.
– Giám đốc công ty cậu hay thích cậy quyền thế lắm đúng không?
Nghe mẹ hỏi anh ta như thế cô tròn mắt ngạc nhiên sững người lại vô tình làm tràn ly nước trên bàn. Rồi đặt bình nước trên tay xuống hốt hoảng ngoảnh mặt lại quan sát sắc mặt hắn ta thì thấy anh đang cau mày lườm lạnh cô. Cứ như đang cảnh cáo cô lần này chết chắc dám nói xấu cấp trên. Đã thế còn bị anh ta biết nữa cơ chứ.
Mấy hôm trước lúc mà hắn ta cứ hết lần này đến lần khác hành mệt cô ở công ty lẫn ở nhà. Nhược Hy cảm thấy bức bối trong lòng rõ ràng không có nơi để kể hết nỗi lòng mình ra. Về nhà thăm mẹ nghe bà hỏi vài câu liền chạm đến lỗi lòng mà cô tuột miệng kể hết mấy tật xấu mà anh hành hạ cô.
Thế mà không ngờ bây giờ lại gặp cảnh tượng khốn cùng như thế này đây. Không biết anh ta sau buổi hôm nay có trừ lương, đuổi việc cô hay lại nghĩ ra trò khác tệ bạc hơn để hành hạ cô nữa đây.
Thấy mẹ định miệng nói tiếp, cô lo sợ cầm cốc nước trên tay chạy lại đặt vào tay Tống Long Thần rồi ngồi kế mạnh. Giật giật gấu áo bà tỏ ý đừng nói nữa nhưng hình như bà không hiểu ý con gái cho lắm. Thấy tình hình này vài chút không ổn lên cô nhanh miệng nói để đánh lạc hướng chủ đề trò chuyện.
– Phó phòng, không phải giờ anh có cuộc họp sao. Tôi nghĩ anh lên về rồi.
Mẹ cô nghe con gái mình không hiểu phép tắc gì cả lại buông lời muốn đuổi khách. Bà đập nhẹ vào vai Nhược Hy như đang quở trach rồi nhìn Tống Long Thần mỉm cười. Anh ta thấy mẹ cô như vậy hình như cũng đang có nhiều tâm sự chưa được nói hết. Nên nhỏ giọng nói, thi thoảng lại liếc mắt lườm Nhược Hy.
– Bác gái, cô ấy còn kể thêm gì về giám đốc không ạ? Có gì con sẽ tham gia ý kiến lên anh ấy cho ạ.
Thấy phó phòng của con gái mình lại nhiệt tình như thế. Bà cứ tưởng nói hết tất cả những bất công mà con gái mình phải chịu đựng ra thì anh sẽ nói với cấp trên thay đổi cách xử. Nào ngờ đâu những lời mà co kể lể với mẹ liền bị bà nói cho anh ta nghe. Đã vậy cái người mà cô nói ấy lại còn đang ở đây lắng nghe rõ ràng từng chữ nữa.
Nhược Hy ngồi bên thấy chỉ biết nhắn nhó mặt mũi, cắn chặt môi thầm khóc trong lòng. Cô đang nghĩ nếu lát nữa cô quỳ xuống cầu xin anh ta thì liệu anh ta có suy nghĩ lại không đuổi việc cô không. Đang ngẩn người suy nghĩ thì Minh Hạo đi vào. Anh ấy là bác sĩ chịu trách nhiệm ca phẫu thuật của mẹ cô.
Thấy anh đi vào như thế cô đoán chắc vài phần liên quan đến bệnh tình cảm mẹ. Nhược Hy vội đứng phắt dạy ánh mắt lo lắng nhìn Minh Hạo. Anh thấy sắc mặt cô như thế vài phần cũng hiểu cô đang lo lắng cho mẹ sợ bà gặp nguy hiểm.
Minh Hạo liền nhìn cô mỉm cười nhẹ gật đầu tỏ ý không vấn đề gì. Thấy anh ra hiệu như vậy cô cũng hiểu ý thở phào một hơi nhẹ lòng rồi nói.
– Bệnh tình của bác gái phẫu thuật xong đã tốt hơn nhiều rồi. Chờ thêm vài ngày nữa về nhà nghỉ ngơi là ổn rồi ạ.
Nghe anh nói thế cả mẹ và cô đều cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. Nhưng cũng vừa hay Tống Long Thần nhận ra người đàn ông mặc áo bác sĩ này là người người đàn ông mấy lần trước anh bắt gặp với Nhược Hy.
Tống Long Thần lúc này mới cảm thấy mất bình tĩnh và khó chịu vô cùng. Từ lúc người đàn ông này bước vào phòng hai mẹ con họ liền dồn sự chú ý đến anh ta khiến anh cảm giác như bản thân mình bị dư thừa có chút không bằng lòng.
Minh Hạo thấy có người lạ mặt mà anh chưa gặp mặt bao giờ nên cũng thấy hơi lạ. Lúc anh với Nhược Hy ra ngoài nói chuyện riêng một lát Minh Hạo cũng có hỏi thăm người đàn ông lạ mặt này với cô.
Nhược Hy khi nãy có lỡ miệng nói dối thân phận thật của Tống Long Thần rồi bây giờ đành phải nói dối để che đậy cới Minh Hạo cho khớp. Nếu không lỡ trường hợp xấu xảy ra như khi nãy Tống Long Thần biết cô nói anh ta sau lưng thì càng không hay. Nên cô đành giấu sự thật này với cả Minh Hạo luôn.
Khi nãy Tống Long Thần thấy hai người họ nén la nén nút hẹn nhau ra ngoài nói chuyện riêng trong lòng thấy thiệt hơn nên đã viện lý do là về công ty. Nhưng thực ra là đứng ở một góc nào đó nghe lén hai người họ nói chuyện.