Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 119: Cuộc sống thực




Trong phòng bếp có tổng cộng tám rương, Tiểu Kế mở ba cái, Tiểu Mai mở ba cái, vậy là còn lại hai.

Lâm Thu Thạch thử nghe hai chiếc rương này, xác định một trong hai có âm thanh, chiếc rương còn lại trống rỗng.

Sau khi biết được tình hình của từng rương, sự việc giờ đây trở nên dễ dàng. Lâm Thu Thạch mở rương trống ra để chắc chắn đường hầm không có trong đó. Nguyễn Nam Chúc đứng bên cạnh dùng Bạch Mộc Xuân với rương còn lại. Hắn cắm Bạch Mộc Xuân vào nắp rương, sau đó lấy một chiếc ghế dùng làm búa, từ từ đóng xuống.

Khi Bạch Mộc Xuân từng nhịp từng nhịp lún sâu, trong rương bắt đầu vang lên tiếng hét thảm thiết. Máu tươi phun trào từ lỗ hổng trên nắp, khiến chiếc rương gỗ màu đen ướt đẫm.

Họ đã từng nghe tiếng khóc này nhiều lần, đó chính là tiếng khóc của Tương Nữ. Chỉ có điều, lần này Tương Nữ gào khóc có vẻ thê thảm hơn một chút. Mọi người đứng quanh rương, im lặng không chút cảm xúc, lắng nghe tiếng hét.

Họ không còn xa lạ với cái chết, lần này đối diện với Tương Nữ, nỗi sợ như đã bị xua tan. Sự may mắn đóng vai trò quá quan trọng trong trò chơi này, nếu họ không mở được Bạch Mộc Xuân, hoặc nếu không có Tiểu Mai tự nguyện hy sinh, e rằng họ sẽ phải chịu thêm nhiều trắc trở mới có thể ra ngoài, ít nhất phải mất thêm vài mạng người nữa.

So với khi mới đến, gương mặt mọi người đều rã rời phờ phạc hơn vài phần.

Nguyễn Nam Chúc nắm lấy tay Lâm Thu Thạch, họ đứng trước rương, chờ cho tiếng khóc bên trong yếu dần.

“Ai mở đây?” Khi tiếng khóc hoàn toàn tắt lịm, một đồng đội của Tôn Nguyên Châu lên tiếng hỏi.

“Để tôi.” Tôn Nguyên Châu nói; “Quãng thời gian qua, cảm ơn mọi người đã giúp đỡ.” Rõ ràng anh ta cũng mang vật hộ thân bên người, nhưng nếu không nhờ Nguyễn Nam Chúc làm Tương Nữ mất đi hai kỹ năng, e rằng số người chết sẽ nhiều hơn hiện tại.

Anh ta tiến lên một bước, nắm lấy chiếc rương, hơi dùng sức, khiến cái nắp mở ra.

Giây phút đó, tất cả mọi người đều nín thở. Cũng may sự việc diễn ra không khác nhiều so với dự liệu của họ.Tương Nữ đã biến mất, trong rương chỉ còn một vũng máu đỏ tươi, phía sau vũng máu là một cửa hang đen ngòm, bên dưới có một dãy bậc thang dài dẫn xuống, không nhìn rõ địch đến.

Tất cả tiến vào hàng, men theo bậc thang đi xuống.

Cuối cùng, khi những bậc thang kết thúc, họ nhìn thấy một cánh cửa sắt.

Nguyễn Nam Chúc lấy chìa khóa ra, tiến tới mở cửa. Sau khi cửa mở, hắn nhặt mảnh giấy gợi ý rơi trên đất.

Cửa cấp mười đã kết thúc ở đó, Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch đều bình an rời khỏi, còn lấy được gợi ý cửa cấp mười một.

Trước khi ra ngoài, Tôn Nguyên Châu bóng gió bày tỏ ý muốn hợp tác với họ trong lần tiếp theo.

Nguyễn Nam Chúc không nói rõ được hay không, chỉ bảo anh ta để lại thông tin liên lạc. Sau đó, hắn cùng Lâm Thu Thạch đi theo đường hầm ánh sáng để trở về thế giới hiện thực.

Được quay về với hiện thực, được hít thở bầu không khí của thực tại lần nữa, Lâm Thu Thạch lại cảm thấy sự sống tuyệt vời biết bao. Cậu chạy thoăn thoắt lên tầng, trông thấy Nguyễn Nam Chúc đang đứng ở đầu cầu thang, cũng chuẩn bị đi xuống.

Thế rồi, cứ như đã hẹn trước, cả hai dang tay ôm chặt lấy người kia, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể đối phương truyền lại. Chỉ khi làm như vậy, họ mới xác thực rằng bản thân vẫn còn sống.

Đúng lúc đó, Trình Thiên Lý đi ngang qua, nhìn cặp đôi đang ôm siết lấy nhau, nó đành im lặng ngậm cẩu lương làm ngọt. Cậu nhóc lầu bầu đang giữa thanh thiên bạch nhật thế này, trong nhà lại có người chưa thành niên, hai người giữ ý một chút khỏi làm ảnh hưởng đến em chứ.

Nguyễn Nam Chúc lườm thằng nhóc, Trình Thiên Lý vội vàng lướt luôn.

“Có lấy được gợi ý không?” Lâm Thu Thạch hỏi.

“Lấy được rồi.” Nguyễn Nam Chúc đáp,

“Có khác biệt gì so với gợi ý trước đó của em không?” Lâm Thu Thạch hỏi.

Nguyễn Nam Chúc trầm ngâm một lát, không trả lời mà đưa tay lấy giấy gợi ý trong túi quần, đưa cho Lâm Thu Thạch. Cậu nhận lấy mảnh giấy, thấy được nội dung bên trong, lập tức gương mặt cậu lộ vẻ sửng sốt, bởi vì trên tờ giấy nhỏ chỉ viết đúng ba chữ: Không lời giải.

“Sao lại như vậy?” Lâm Thu Thạch kinh ngạc thốt lên.

Từ cửa đầu tiên cho tới cửa cấp mười, gợi ý luôn cung cấp cho họ những thông tin hữu ích, vậy nhưng gợi ý cửa cấp mười một này chỉ ghi vỏn vẹn ba chữ Không lời giải. Lâm Thu Thạch ngẩng lên nhìn Nguyễn Nam Chúc: “Cái lần trước em lấy được cũng vậy à?”

“Ừm.” Nguyễn Nam Chúc gật đầu.

Đây là lý do mà hắn phải vào cửa cấp mười thêm lần nữa, chính vì gợi ý thu thập trước đó không thể dùng được, không giúp ích gì cả,

Còn cấp mười một không có gợi ý cho họ, mảnh giấy lần này đã chứng minh chuyện nhặt được gợi ý vô dụng không phải trường hợp cá biệt.

Lâm Thu Thạch nhìn tờ giấy gợi ý, cảm thấy tâm trạng hơi chùng xuống. Cậu ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng nói với Nguyễn Nam Chúc rằng: “Không sao, chỉ cần có em ở bên, anh sẽ không sợ nữa.”

Nguyễn Nam Chúc nghe vậy bèn bật cười, hôn nhẹ lên trán Lâm Thu Thạch.

Mặc dù gợi ý cho cửa cấp mười một lần này khiến người ta cảm thấy nặng nề, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Đêm đó, Lâm Thu Thạch xem được một tin tức trên tivi, tường thuật vụ tai nạn xe cộ nghiêm trọng xảy ra ở khu trung tâm thành phố. Một chiếc xe bus chở mười mấy hành khách đâm vào thành cầu, dẫn đến sáu người chết, hơn hai mươi người bị thường.

Trong danh sách những người tử nạn, Lâm Thu Thạch thấy tên một chàng trai trẻ là Lý Bác Mai, cậu chợt nghĩ tới vài việc, bèn khẽ thở dài.

Ít nhất Tiểu Mai và người yêu của cô đã có cơ hội nói lời từ biệt lần cuối. Khi quay lại thế giới thực, họ đã kịp ôm lấy nhau, vui vẻ đến cõi vĩnh hằng. Có khi họ còn kịp trao cho nhau một nụ hôn dịu dàng, cùng ước nguyện về kiếp sau.

Nguyễn Nam Chúc cũng hiểu chuyện gì xảy ra, hắn cầm điều khiển lên chuyển sang kênh khác.

“Người ở lại bao giờ cũng đáng thương hơn.” Lâm Thu Thạch nói: “Nếu cả hai cùng ra đi, sẽ tốt hơn nhiều.”

Nguyễn Nam Chúc nói: “Chung quy vẫn có chút không nỡ.” Ai nỡ nhìn thấy người yêu mình chết? Nếu người ấy được sống hạnh phúc thì tốt biết mấy.

Lâm Thu Thạch quay sang nhìn hắn: “Em có từng nghĩ, nếu Tiểu Mai sau khi thoát khỏi cửa ra ngoài, cô ấy sẽ phải đối mặt với cái chết của người yêu mình thêm lần nữa không.” Và còn là cái chết ngay trước mặt mình. Điều này thực sự quá tàn nhẫn.

“Cũng phải.” Nguyễn Nam Chúc đáp bằng giọng đều đều, hắn đồng tình với suy nghĩ của Lâm Thu Thạch.

Từ cửa cấp mười đến cửa cấp mười một còn cách một quãng thời gian dài, họ không cần phải vội.

Nhưng vài tháng nữa, Trình Thiên Lý và Trình Nhất Tạ sẽ phải bước vào cánh cửa cấp mười của mình.

Chính vì vậy mà thời gian này, Lâm Thu Thạch hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của cặp song sinh. Hình như Trình Nhất Tạ đang dẫn Trình Thiên Lý cày cửa liên tục, nhiều đến mức Trình Thiên Lý gần như kiệt sức.

“Hu hu hu hu em khổ quá anh ơi.” Trình Thiên Lý khóc lóc than thở với Lâm Thu Thạch: “Dạo này cứ ba ngày anh em lại dẫn em vào cửa một lần, em sắp không chịu nổi nữa rồi.”

Lâm Thu Thạch nhìn thằng nhóc đầy thương cảm, nói: “Yên tâm mà đi đi, anh sẽ giúp em chăm sóc Bánh Mì thật tốt.” Vừa nói cậu vừa xoa xoa cái mông nhỏ tròn trình của Bánh Mì.

Trình Thiên Lý vẫn định nói thêm vài câu, nhưng đã bị Trình Nhất Tạ lôi đi luôn. Lâm Thu Thạch nhìn theo cặp song sinh mà thấy buồn cười.

Nhờ sự có mặt của Nguyễn Nam Chúc, Hắc Diệu Thạch luôn có nhiều đơn hàng và tiền phí ở mức cao. Có vô số người muốn Nguyễn Nam Chúc dẫn dắt họ qua cửa.

Cố Long Minh liên lạc với Lâm Thu Thạch thông qua diễn đàn, bóng gió bày tỏ ý muốn gia nhập Hắc Diệu Thạch.

Sau khi biết được suy nghĩ của hắn, Lâm Thu Thạch bèn đến nói chuyện với Nguyễn Nam Chúc.

“Anh thấy sao?” Nguyễn Nam Chúc hỏi Lâm Thu Thạch.

“Anh thấy cậu ta rất có tiềm năng.” Lâm Thu Thạch nói ra đánh giá của mình về Cố Long Minh: “Là một hạt giống tốt.”

Nguyễn Nam Chúc ngẫm nghĩ: “Bao giờ cửa cấp sáu của cậu ta mở?”

Lâm Thu Thạch nói: “Hình như là đầu năm sau.” Cậu nhẩm tính sơ lược: “Có lẽ rơi vào tháng Tết Âm lịch.”

“Đừng vội trả lời cậu ta.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Em muốn gặp cậu ta ở trong cửa một lần đã.” Đợi sau khi tận mắt thấy được tư chất của Cố Long Minh, lúc đó dẫn hắn vào Hắc Diệu Thạch cũng chưa muộn. Dù gì không phải bất cứ ai cũng đủ tư cách để trở thành thành viên của Hắc Diệu Thạch.

Thời gian này, không khí trong biệt thự khá bận rộn, người thì nhận khách, người thì cày cửa, chỉ có Lâm Thu Thạch rảnh rỗi không có việc gì làm. Cậu định nhận thêm vài đơn hàng từ trên mạng, nhưng bị Nguyễn Nam Chúc ngăn cả, hắn nói đợi qua năm sau hãy làm, thời gian này nên nghỉ ngơi thật tốt, chú ý điều dưỡng tinh thần.

Tháng Mười hai, khí trời dần chuyển lạnh, giữa tháng có một trận tuyết lớn.

Trong biệt thự bật hệ thống sưởi, Lâm Thu Thạch nằm cuộn người trên sofa, chập chờn muốn thiếp đi.

Không rõ hiện giờ Nguyễn Nam Chúc đang làm gì, gần đây hắn khá bận, hình như có việc liên quan đến Bạch Lộc.

Trang Như Hiệu trở về biệt thự, bả vai và đỉnh đầu lấm tấm dính tuyết. Lâm Thu Thạch nghe tiếng động, ngẩng lên thấy cô cả người trắng xóa, bèn nói: “Sao không mang dù theo?”

Trang Như Hiệu nói: “Không nghĩ trời sẽ đổ tuyết.”

Giờ đây, Lâm Thu Thạch đã không còn nhìn thấy bất kì hình bóng nào của Hạ Như Bội nơi Trang Như Hiệu nữa. Cô gái ngây thơ đáng yêu nhút nhát ngày trước dường như chỉ là một ảo ảnh, người phụ nữ với ánh mắt lạnh lùng đang ở trước mặt mới là thực tại.

“Ở Bạch Lộc xảy ra vài chuyện.” Trang Như Hiệu vừa lau tóc bằng khăn bông vừa nói: “Kim Vũ Nhuế đã chết.” Cô tuyên bố cái chết của Kim Vũ Nhuế như thể đây là một việc chẳng lấy gì làm quan trọng.

Kim Vũ Nhuế là thủ lĩnh kế tiếp của Bạch Lộc sau khi Lê Đông Nguyên qua đời. Lâm Thu Thạch từng có duyên gặp gỡ cô ta một lần, thật không ngờ mới đó mà đã đi rồi.

“Vì cửa à?” Lâm Thu Thạch hỏi.

“Ừm.” Trang Như Hiệu nói: “Tôi phải đi đây.” Cô cầm tách trà nóng trên bàn, chậm rãi nhấp một ngụm: “Tôi sẽ trở thành thủ lĩnh Bạch Lộc.”

Lâm Thu Thạch nói: “Có ổn không?”

Trang Như Hiệu cười cười: “Không ôn cũng phải ổn, anh đã có Nguyễn Nam Chúc bảo vệ, nhưng người bảo vệ tôi đã không còn nữa rồi.”

Lâm Thu Thạch im lặng.

“Thật ngưỡng mộ hai người, nếu tôi sớm được như anh, có lẽ anh ấy đã không phải chết.” Trang Như Hiệu đang nói về Lê Đông Nguyên, cô tiếp: “Đáng tiếc trên đời không có nếu như. Cảm ơn sự chăm sóc của mọi người suốt thời gian qua.”

Mặc dù sống ở Hắc Diệu Thạch suốt một quãng thời gian, nhưng Trang Như Hiệu không hề hòa nhập vào tập thể, hiển nhiên cô đã sớm biết sẽ có ngày mình rời đi.

Lâm Thu Thạch nói: “Mọi việc suôn sẻ thuận lợi nhé.”

“Ừm.” Trang Như Hiệu tiếp: “Cảm ơn lời chúc của anh.”

Nói đoạn, cô lên tầng thu dọn hành lý. Lâm Thu Thạch đứng dậy đi ra cửa, nhìn ra ngoài qua những khung cửa sổ lớn sát sàn nhà, thấy Nguyễn Nam Chúc đã trở về nhưng không vào. Hắn đang tựa bên chiếc xe hơi đỗ sát cổng biệt thự, đứng lặng thinh.

Những bông tuyết trắng rơi xuống mái tóc đen nhánh như lông quạ của hắn, đôi mắt đen hơi cụp xuống, hai cánh môi xinh đẹp mím chặt thành một đường thẳng.

Lâm Thu Thạch gọi: “Nguyễn Nam Chúc.”

Nguyễn Nam Chúc ngước mắt lên, khẽ mỉm cười với Lâm Thu Thạch. Nụ cười toát lên từ trong đôi mắt, không quá nồng nhiệt, nhưng đủ sưởi ấm trái tim Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch lấy một chiếc ô ở gần cửa, đi ra ngoài, căng ô lên che cho Nguyễn Nam Chúc: “Sao lại không mở ô?”Tuyết phương Nam khác với phương Bắc, rất dễ tan khi rơi trên cơ thể người, do đó mái tóc và bờ vai Nguyễn Nam Chúc lốm đốm đầy những vệt nước.

Nguyễn Nam Chúc nói: “Quên mất.”

Lâm Thu Thạch bảo: “Em phải đưa cô ấy qua đó à?”

“Ừm.” Nguyễn Nam Chúc gật đầu.

“Tình hình bên Bạch Lộc thế nào rồi?” Lâm Thu THạch có cảm giác chuyện này không đơn giản.

“Không ổn lắm.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Em không dám chắc cô ấy có thể gánh vác nổi.”

Liên tiếp hai đời thủ lĩnh gặp nạn, đây không phải chuyện tốt lành gì với Bạch Lộc. Nếu là Trang Như Hiệu của trước kia, chắc chắn Nguyễn Nam Chúc sẽ không đồng ý cho cô trở về cáng đáng, nhưng bây giờ, Nguyễn Nam Chúc quyết định tôn trọng ý muốn của Trang Như Hiệu. Lê Đông Nguyên muốn Trang Như Hiệu sống một cuộc sống bình an, nhưng đôi khi cuộc sống kiểu đó lại là một sự giày vò.

Bài học này, chính là Lâm Thu Thạch đã dạy Nguyễn Nam Chúc.

Trang Như Hiệu nhanh chóng thu dọn xong đồ đạc, khi bước ra, hành lý của cô trông rất ít. Cô đến rồi đi như một khách trọ.

“Đi đường cẩn thận.” Lâm Thu Thạch nói với cô gái.

“Cảm ơn.” Trang Như Hiệu cảm ơn Lâm Thu Thạch, bước lên xe của Nguyễn Nam Chúc.

Vậy là chỉ còn Lâm Thu Thạch cầm ô đứng nhìn theo chiếc xe đi xa dần trong màn tuyết rơi, cho tới khi nó hoàn toàn biến mất.

Đó là lần cuối cùng cậu gặp Trang Như Hiệu.Về sau, thông qua Nguyễn Nam Chúc, cậu biết được Trang Như Hiệu đã ổn định lại cục diện ở Bạch Lộc, kế thừa một cách hoàn hảo chí hướng của Lê Đông Nguyên.

“Chính cô ấy giết Kim Vũ Nhuế phải không?” Lâm Thu Thạch khi đó đã hỏi Nguyễn Nam Chúc như vậy.

“Không biết.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Chúng ta không thể đưa ra lời khẳng định cho sự việc còn chưa nắm rõ, có điều, Kim Vũ Nhuế quả thực bị thất bại trong lần vào cửa cùng với Trang Như Hiệu.”

“Thế à?” Lâm Thu Thạch nói: “Vậy còn Lê Đông Nguyên, rốt cuộc anh ta chết như thế nào vậy?”

Nguyễn Nam Chúc nói: “Trang Như Hiệu nói là có liên quan đến Kim Vũ Nhuế, còn sự thật ra sao, em cũng không rõ.”

Lâm Thu Thạch “à” một tiếng.

Trang Như Hiệu rời đi chưa được bao lâu thì Tết đến, nhưng vì sang năm Trình Nhất Tạ và Trình Thiên Lý sẽ phải vào cửa nên năm nay mọi người không chuẩn bị gì nhiều. Cặp song sinh mọi năm chọn về quê ăn Tết, năm nay cũng ở lại. Chúng cố gắng tận dụng thời gian còn lại để cày thật nhiều cửa.

Cửa cấp sáu của Cố Long Minh sẽ mở vào đúng dịp Tết, hình như là mùng Mười Tết. Khi biết Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc muốn đi cùng mình, dĩ nhiên là hắn vui mừng phát điên.

Những Nguyễn Nam Chúc đã nói rất rõ với hắn rằng, họ sẽ không dẫn dắt Cố Long Minh, càng không đảm bảo giữ mạng cho hắn trong cửa cấp sáu này. Họ dặn Cố Long Minh chuẩn bị sẵn tâm thế đối đầu với những điều không hay; những lời này có nghĩa ngầm nhắc nhở Cố Long Minh sớm chuẩn bị di chúc hay chuyện hậu sự các thứ, để tránh khi từ cửa ra ngoài chưa kịp làm gì xác đã lạnh.

Cố Long Minh quá đỗi kinh hãi trước sự thẳng thắn của cô gái tên Chúc Manh này, bèn nói: “Lâm Lâm à, đây là bạn gái của anh đó sao?”

Lâm Thu Thạch ngẫm nghĩ một lát, đáp: “Đúng vậy.”

Cố Long Minh: “Lần này cô ấy sẽ đi cùng chúng ta ư?”

Lâm Thu Thạch: “Đúng vậy.”

Cố Long Minh: “Cô ấy giỏi không?”

Lâm Thu Thạch: “Giỏi hơn cả tôi.”

Cố Long Minh cẩn thận suy xét, hắn cảm thấy kẻ lợi hại hơn cả Lâm Thu Thạch ắt hẳn thuộc loại siêu lợi hại, do đó trông vô cùng mừng rỡ.

Gợi ý cửa cấp sáu lần này do bên Nguyễn Nam Chúc cung cấp, trước mắt vẫn đang lựa chọn, Lâm Thu Thạch nhìn chung không hề lo lắng.

Tết đến, trong biệt thự náo nhiệt vô cùng.

Trình Thiên Lý cuối cùng được anh trai thả cho xả hơi vài ngày, bèn mặt dày kéo Lâm Thu Thạch lén đi mua một đống pháo hoa về.

Lâm Thu Thạch nói: “Nhưng thành phố mình cấm đốt pháo hoa mà?”

Trình Thiên Lý nói: “Chúng ta ở ngoại ô đó anh! Không ai quản lý đâu.”

Lâm Thu Thạch nghi ngờ nhìn thằng nhóc: “Nhóc chắc chứ?”

“Chắc chắn.” Trình Thiên Lý giả bộ đáng thương: “Em chỉ có mỗi sở thích đó thôi, anh chiều em một tý không được sao?”

Lâm Thu Thạch: “Được rồi, được rồi, thích làm gì thì làm.”

Sau đó, hai người tìm một khoảng đất trống, bắt đầu đốt pháo hoa. Những thành viên khác trong biệt thự đứng ngắm từ xa, Lâm Thu Thạch nói: “Mọi người cũng qua đây đốt cùng cho vui.”

Trần Phi nói.” Đó là trò của trẻ con, bọn này lớn rồi, mặt mũi đâu mà tham gia chứ.”

Lâm Thu Thạch: “....”

Trần Phi đã vậy, Trình Nhất Tạ đứng bên cạnh anh ta cũng trưng bộ mặt y chang, đúng kiểu tôi chẳng muốn nói chuyện với loại ấu trĩ như mấy giờ.

Lâm Thu Thạch liếc nhìn Trình Thiên Lý, bấy giờ nó đang cười toe toét như thằng ngốc, nhất thời không biết nên nói gì.

Trình Thiên Lý ngốc nghếch đương nhiên không biết mình đang bị ghẻ lạnh, vẫn đang vừa cười ngu ngơ vừa chổng mông đốt pháo hoa. Nó nhìn theo trái pháo hoa bay vút lên từ mặt đất, nổ tung giữa màn trời tối sẫm, rồi bật cười ha ha.

“Đẹp quá đi.” Nó phấn khích như một đứa trẻ, đôi mắt nó nheo lại thành một đường, đồng tử phản chiếu ánh sáng rực rỡ từ pháo hoa.

Lâm Thu Thạch nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc đang đứng ở nơi xa, ánh mắt hai người giao nhau, họ đều nhìn thấy nụ cười trong đôi mắt đối phương.

Nhưng nụ cười này chỉ kéo dài được vài phút rồi tiêu tan, bởi vì từ đằng xa bỗng vang lên tiếng còi xe cảnh sát.

“Mẹ kiếp, chạy mau!!!” Dịch Mạn Mạn gào lên: “Bị bắt là bị phạt tiền đó.”

Vậy là cả đám kéo nhau chạy biến. Trình Thiên Lý lủi nhanh như một chú thỏ. Lư Diễm Tuyết chạy chậm nhất, thấy vậy bèn tức quá giậm chân, chửi: “Sớm biết thế hôm nay bà không đi cao gót!”

Cũng may các thanh niên chuồn nhanh nên không bị bắt,khi về đến biệt thự, mọi người cười òa lên trong phòng khách. Trình Thiên Lý còn ấm ức nói, sao cảnh sát đến nhanh thế, còn bao nhiêu ống pháo em chưa kịp đốt!

“Anh đã bảo nhóc đừng phóng pháo hoa thẳng lên trời, rất dễ lộ, mà nhóc không nghe.” Trần Phi nói: “Đấy nhé, hậu quả ngay trước mắt nhé.”

Giấc mơ đốt pháo hoa mừng năm mới của Trình Thiên Lý thế là tan thành mây khói, mọi người lấy sủi cảo chuẩn bị từ trước đó ra khỏi lồng hấp, vừa ăn vừa tám chuyện. Họ cùng trải qua một đêm Giao thừa náo nhiệt.

Giao thừa xong, Lâm Thu Thạch lén sang phòng Nguyễn Nam Chúc ngủ cùng.

Đây là cái Tết vui nhất mà Lâm Thu Thạch từng trải qua. Năm ngoái cậu vẫn chưa thật sự thân thiết với các thành viên Hắc Diệu Thạch, nhưng năm nay, cậu gần như đã coi nơi này như là nhà của mình.

Nguyễn Nam Chúc trở mình, vòng tay ôm eo Lâm Thu Thạch, hơi thở của hắn phả trên cổ Lâm Thu Thạch.

Chẳng mấy chốc, cơn buồn ngủ đã ập tới, cả hai mơ mơ màng màng tiến vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, biệt thự đón hai vị khách lạ. Lâm Thu Thạch cứ tưởng đó là người của một tổ chức khác, nhưng khi xuống tầng một xem thử thì hóa ra lại là bố mẹ của cặp song sinh.

Hai người mang theo một bao đặc sản quê nhà, tươi cười chia cho mọi người trong biệt thự.

Trước đây, Lâm Thu Thạch từng nghe Trình Thiên Lý nói về bố mẹ mình, Trình Thiên Lý nói cha mẹ nó không hề biết các con đang làm gì. Trình Nhất Tạ nói dối rằng chúng ở đây để trị căn bệnh di truyền kia, nhưng cụ thể việc chữa trị như thế nào, chúng chưa từng kể rõ với bố mẹ.

Dù vậy, đối với một gia đình từng trải qua cơn tuyệt vọng mà nói, phương pháp chữa trị không phải là điều quan trọng. Bố mẹ họ như đã thống nhất từ trước, đều không truy hỏi cặn kẽ. Chỉ cần các con có thể sống tiếp là được, cách chữa trị như thế nào, thật sự chẳng hề quan trọng.

Trình Thiên Lý nhìn thấy Lâm Thu Thạch đang đứng bên hành lang tầng hai, bèn vẫy tay gọi câu, nói: “Anh Thu Thạch, mau xuống đây, bố mẹ em có quà cho anh này?”

Lâm Thu Thạch đi xuống hỏi thăm bố mẹ Trình Thiên Lý, tức thì Trình Thiên Lý dúi ngay một túi kẹo hoa quả bự chảng vào tay cậu, nói: “Anh thích ăn kẹo đúng không? Bố mẹ em mua riêng cho anh đấy.”

Lâm Thu Thạch cảm ơn họ một cách chân thành. Họ nở nụ cười đầy cảm kích, nói, cảm ơn cháu đã chăm sóc cho hai đứa nhà cô chú.

Sau đó cả hội còn ăn một bữa cơm với bố mẹ Trình Thiên Lý. Đáng lẽ Trần Phi muốn mời họ ở lại chơi vài ngày, nhưng hai người rất kiên quyết từ chối, nói rằng mình còn có việc phải về trước.

Trình Nhất Tạ định nói rồi lại thôi, cuối cùng cậu ta không nói giữ bố mẹ ở lại hay gì cả.

“Họ đã biết chưa?” Sau khi tiễn hai người đi, Lâm Thu Thạch hỏi Trình Nhất Tạ.

“Chưa biết ạ.” Trình Nhất Tạ nói: “Hình như bố mẹ em tưởng chúng ta đang làm việc gì đó không hay.” Cậu ta trầm ngâm giây lát: “Nhưng họ cũng không khuyên em gì hết.”

Đối với các bậc làm cha làm mẹ mà nói, con mình được sống là niềm hạnh phúc lớn nhất, đặc biệt là khi trong nhà có một cặp song sinh mắc bệnh nan y. Thật khó tưởng tượng nếu họ phải cùng lúc mất đi hai đứa con, họ làm sao có thể đối diện với việc đó được.

“Ừm.” Lâm Thu Thạch nói: “Không thì giải thích với họ một chút.”

Trình Nhất Tạ nói: “Giải thích rồi, nhưng bố mẹ em không tin lắm.” Cậu liếc nhìn vào biệt thự: “Nhưng sau lần này, chắc họ đã yên tâm hơn đôi chút.”

Lâm Thu Thạch: “Họ có hay đến đây không?”

“Ít lắm.” Trình Nhất Tạ nói: “Đây là lần thứ hai.”

Lần thứ nhất là khi Trình Nhất Tạ đón Trình Thiên Lý về ở chung. Khi đó, Trình Thiên Lý vẫn chỉ là đứa trẻ, sau khi may mắn vượt qua cửa thứ nhất, nó khóc lóc gọi điện thoại cho anh trai. Trình Nhất Tạ vội trở về nhà trong đêm, đón em trai về biệt thự. Mẹ chúng sau khi được nghe giải thích, trong ánh mắt chỉ toàn là buồn rầu, bà không ngăn cản, chỉ hỏi một câu: “Có thật Thiên Lý sẽ sống sốt không con?”

Câu trả lời của Trình Nhất Tạ khi đó: “Con sẽ cố hết sức.”

Sau đó, bà không bao giờ hỏi gì nữa.

Thế là Trình Thiên Lý, đáng lẽ phải chết từ mấy năm về trước, thì đến nay vẫn khỏe mạnh. Trình Nhất Tạ đã thực hiện lời hứa của mình. Cậu ta đã khiến thằng em ngốc nghếch, từng bị bệnh tật giày vò tiếp tục sống một cách mạnh khỏe.