Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 118: Xin chào tiểu mai




Lâm Thu Thạch là người ôn hòa, nhưng một khi người ôn hòa ấy nổi giận thì có thể khiến Nguyễn Nam Chúc phải bối rối không biết nên xử sự thế nào. Nhưng dù sao họ đang ở trong cửa, Lâm Thu Thạch sẽ không để cho vấn đề giữa mình và Nguyễn Nam Chúc làm ảnh hưởng đến việc chung.

Như một nhiệm vụ, cậu thuật lại cho Nguyễn Nam Chúc nghe tất cả những việc xảy ra sau khi hắn bị nhốt, đặc biệt là phản ứng của những người khác, cùng toàn bộ động thái của Tiểu Kế.

Nguyễn Nam Chúc chăm chú lắng nghe, rồi hỏi một câu: “Gã là người đầu tiên hỏi anh vị trí cất giữ chìa khóa à?"

"Đúng." Lâm Thu Thạch gật gật đầu. Kỳ thực chuyện này hơi lạ, Tiểu Kế hợp tác với Tương Nữ thì sẽ chẳng cần quan tâm tới việc chìa khóa bị hủy, vậy mà gã lại là kẻ đầu tiên quan tâm, thậm chí bất chấp việc gây ra sự ác cảm cho Lâm Thu Thạch, cũng phải đòi Nguyễn Nam Chúc giao nộp chìa khóa..

Nếu Tiểu Kế không phải là gián điệp, thì hành động của gã hoàn toàn hợp lẽ, nhưng hiện tại thân phận gián điệp của Tiểu Kế đã bị đưa ra ánh sáng, hành động này bỗng trở nên bất thường, hoàn toàn không ăn nhập.

"Em cảm thấy gã Tiểu Kế này biết điều gì đó." Nguyễn Nam Chúc cố tình gợi chuyện để Lâm Thu Thạch nói nhiều hơn: "Anh thấy sao hả Lâm Lâm?"

"Ừm." Lâm Thu Thạch lãnh đạm đáp: “Anh đoán có thể gã biết vị trí của đường hầm."

Khi biết vị trí đường hầm và sở hữu chìa khóa, người chơi có thể rời khỏi tòa nhà. Có lẽ Tiểu Kế cũng sợ phía Tương Nữ dở chứng, nên muốn tìm một lối thoát thứ hai cho bản thân.

"Chỉ sợ gã không nói." Lương Mễ Diệp đang ngồi trên một chiếc giường gần đó, cô nói tiếp: “Không biết Tiểu Mai có cách nào khiến gã khai ra không.

Nguyễn Nam Chúc chìm vào im lặng.

Họ bàn bạc thêm một lát rồi rời giường, vệ sinh cá nhân, trước tiên họ định đến phòng ăn.

Lúc này, Tiểu Kế đang bị trói trong phòng ăn. Tối hôm qua, họ cắt cử Tôn Nguyên Châu và hai người cùng nhóm của anh ta ở lại canh gác, suốt đêm qua không có động tĩnh gì, có lẽ không xảy ra chuyện gì đặc biệt...

Trước khi đến phòng ăn, Lâm Thu Thạch đến nơi mà Tiểu Kế khai cất giấu Bình Cứu Hỏa. Cậu lắng tai nghe động tĩnh trong rương, phát hiện bên trong có một Tương Nhân.

"Có Tương Nhân." Lâm Thu Thạch nói.

Nguyễn Nam Chúc hơi ngẫm nghĩ, nói: "Mễ Diệp, cô gọi Nhậm Như Viễn tới đây."

Lương Mễ Diệp gật gật đầu, xuống tầng gọi Nhậm Như Viễn. Nhậm Như Viễn rất hiểu ý, đã mang cả Xăng đến chỗ Nguyễn Nam Chúc, nói: “Tôi rưới lên trên nhé."

"Làm đi." Nguyễn Nam Chúc nói

Thế là Nhậm Như Viễn đổ Xăng lên mặt rương, lửa đốt. Giây lát sau, khi rương gỗ bắt lửa, từ bên trong vọng ra tiếng kêu thảm thiết. Nắp rương bật mở, một nhân hình với làn da trắng ởn bò ra, tứ chi gãy nát, cơ thể bị bó thành một khối vuông đang không ngừng giãy giụa, nhưng ngọn lửa đã bén vào cơ thể của nó, một mùi thịt cháy khá lợm giọng bốc lên.

Nghe thấy tiếng động, những người khác nhanh chóng bu lại, tất cả họ được dịp chứng kiến cảnh tượng đáng sợ ấy.

Lâm Thu Thạch chợt chú ý đến điều gì đó, cậu liêm liếm môi, vẻ mặt không dễ chịu cho lắm.

Khoảng vài phút sau, tiếng kêu của Tương Nhân nhỏ dần, trông nó hiện giờ giống như một cục than.

Mọi người thấy Tương Nhân đã bất động, liền chìm vào im lặng. Khá lâu sau, giọng nói của Tiểu Mai vang lên phá vỡ bầu không khí: “Đây chẳng phải là Ngụy Tu Đức ư?"

"Đây chắc là Tương Nhân do lão ta biến thành.” Tôn Nguyên Châu liếc Tiểu Mai một cái: “Đã biến thành Tương Nhân thì không còn là người nữa rồi.”

"Vậy sao." Tiểu Mai bâng quơ đáp.

Lâm Thu Thạch nín thở rảo bước đến chỗ chiếc rương, nhìn vào bên trong, quả nhiên thấy một Bình Cứu Hỏa lặng lẽ nằm ở sâu trong góc. Cậu thò tay lấy Bình Cứu Hỏa đưa cho Tôn Nguyên Châu.

Tôn Nguyên Châu không nhận, anh ta nói: “Nhóm cậu giữ đi lúc nào thích hợp thì dùng, miễn sao nó có thể cứu được chúng ta."

Lâm Thu Thạch nhìn sang Nguyễn Nam Chúc, thấy hắn gật đầu, bèn cầm lấy Bình Cứu Hỏa,

Trong phòng hiện giờ nồng nặc mùi thịt người cháy khét, cho nên lấy được Bình Cứu Hỏa xong, mọi người vội vã bỏ ra ngoài, không ai có ý định nấn ná thêm dù chỉ giây lát, chỉ có Tiểu Mai cứ đứng ở cửa ra, hồi lâu vẫn bất động.

Lâm Thu Thạch liếc cô một cái, định nói gì đó, nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Khi trở về phòng ăn, Lâm Thu Thạch chợt phát hiện quân số vốn dĩ là mười một, nay lại thiếu đi hai người. Đợi đến khoảng chín giờ, vẫn không thấy hai người kia quay lại, mọi người biết có lẽ họ sẽ không bao giờ quay lại nữa. Theo trí nhớ của Lâm Thu Thạch, hai kẻ mất tích dường như đã nhịn đói khoảng ba ngày, xem ra họ không chịu đựng nổi nữa, sáng nay đã đi mở rương...

Lúc này, quân số chỉ còn chín người, cả căn biệt thự ngập tràn Tương Nhân do Tương Nữ tạo ra.

Nỗi sợ hãi, cơn đói và sự tuyệt vọng đã đủ hủy hoại toàn bộ ý chí của một con người, vào thời khắc này, nếu có kẻ gây ra chuyện quá khích thì cũng chẳng có gì lạ.

Tiểu Kế sau một ngày không ăn, không ngủ trông đã tiều tụy hơn hẳn so với hôm qua.

Nhưng cái nhìn của Tiểu Mai dành cho gã vẫn không gợn chút thương cảm nào. Việc đầu tiên cô làm khi bước vào phòng ăn là đá ngã chiếc ghế mà Tiểu Kế đang bị trói trên đó.

Những nguời khác thấy vậy cũng không nói gì, bởi lẽ nếu ho không phát hiện thân phận gián điệp của Tiểu Kế, chắc gã sẽ hại họ còn thê thảm hơn.

Nguyễn Nam Chúc ngồi xuống bên cạnh Tiểu Kế, vừa gặm bánh mì, vừa nói: "Tiểu Kế, nói đi, có phải anh còn chuyện gì giấu bọn này không.”

Tiểu Kế không nói không rằng, chỉ dùng ánh mắt căm hận nhìn tất cả mọi người.

"Tôi nghĩ anh nên hiểu rõ." Nguyễn Nam Chúc nói:"Kẻ địch của anh bây giờ không phải là bọn tôi, mà là Tương Nữ. Bọn tôi không được phép giết anh, nhưng Tương Nữ thì có thể.” Hắn vân vê chiếc nĩa trong tay: "Anh nghĩ rương tiếp theo mình mở, sẽ là rương trống hay rương chứa Tương Nhân?"

Tiểu Kế theo phản xạ định mở miệng phản bác, nhưng lời lên đến miệng lại không phát ra được, bởi vì gã nhận ra rằng, lời của Nguyễn Nam Chúc thật sự có lý.

Một khi gã không còn giá trị lợi dụng, Tương Nữ chắc chắn sẽ chẳng nương tay. Giống như Điền Cốc Tuyết trước đây vậy..

"Mấy người dám thề sẽ không hại tôi không?" Tiểu Kế nói: “Nếu mấy người bảo đảm được chuyện đó, tôi sẽ khai"

"Dĩ nhiên là được.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Ở trong cửa đã có quy định không thể giết người, anh cũng biết mà."

Tiểu Kể rơi vào trầm tư.

Lâm Thu Thạch đột nhiên để ý đến Tiểu Mai, cô đứng bên cạnh Tiểu Kế, khi lắng nghe cuộc đối thoại, gương mặt cô lộ vẻ tức giận. Lâm Thu Thach cứ nghĩ Tiểu Mai sẽ nói gì đó, nhưng đến cuối cùng cô vẫn giữ im lặng.

"Được, tôi sẽ nói cho mấy người vị trí của đường hầm.” Tiểu Kế nói: "Nhưng, tôi không dám chắc đường hầm có bị dịch chuyển đi chỗ khác hay không."

"Anh mở được đường hầm lúc nào?" Nguyễn Nam Chúc hỏi.

"Mở được từ lâu rồi.” Tiểu Kế nói: “Hình như ngay ngày đầu tiên," Gā lãnh đạm nói tiếp: “Cho nên tôi vẫn luôn muốn lấy được chìa khóa..." Chỉ cần có chìa khóa trong tay, gã sẽ trở thành người đầu tiên thoát ra ngoài, không cần mạo hiểm tiếp tục hợp tác với Tương Nữ.

Nhưng gã không ngờ rằng, cuối cùng chìa khóa lại rơi vào tay Nguyễn Nam Chúc.

"Đi thôi, mang gã đến đấy xem thử." Nguyễn Nam Chúc nói.

Tất cả cùng đi đến căn phòng mà Tiểu Kế nói, đó là phòng bếp ở tầng một. Trong phòng bếp có tổng cộng tám rương, ba trong số đó được dán giấy nhớ, xem ra đã mở rồi.

Tiểu Mai dùng tay sờ lên một trong ba chiếc rương đã mở, Lâm Thu Thạch còn nhớ, người yêu cô vì mở rương này mà mất đi tính mạng.

"Cái nào?" Nguyễn Nam Chúc hỏi.

"Cái đó." Tiểu Kế chỉ chiếc rương nằm gần cửa ra vào.

"Mày nói đường hầm ở trong rương này, thì hãy tự mở ra cho mọi người xem." Tiểu Mai lạnh lùng nói.

"Mày tưởng tao ngốc à?" Tiểu Kế nổi cơn: “Chắc chắn Tương Nữ cho Tương Nhân mai phục trong đó, tao mà mở khác gì tự tìm cái chết? Chúng mày có vật phẩm xác định sự có mặt của Tương Nhân mà? Lấy ra dùng đi chứ!"

Tôn Nguyên Châu lấy ra chiếc ống nghe đoạt được từ Tiểu Kế, thận trọng nghe kỹ rồi nói: "Có tiếng động "

"Có tiếng động cũng chẳng sao." Nguyễn Nam Chúc lãnh đạm nói: “Nếu chắc chắn đường hầm ở trong rương này, chúng ta dùng Bạch Mộc Xuân là xong." Hẳn lấy vật phẩm ra.

Bạch Mộc Xuân có thể giết Tương Nữ, dĩ nhiên cũng giết được Tương Nhân.

"Vậy thì dễ thôi." Tiểu Kế nói: “Dùng Bạch Mộc Xuân trước để đánh tan tất cả những thứ khác, rồi mở ra là xong?" Gã bật cười như điên: "Chúng ta sắp được rời khỏi nơi này rồi!”

Hiện tại có chín người còn sống, ngoại trừ Tiểu Kế và Tiểu Mai, tất cả đều là kẻ lão luyện.

Tiểu Kế và Tiểu Mai tuy bị Ngụy Tu Đức lừa gạt, nhưng nếu có thể thoát ra khỏi nơi này, họ sẽ thu hoạch được cực lớn: Đó là nhảy Cóc thắng lên cửa cấp mười một, nhận được quãng thời gian sống sót khá lâu. Chuyện này chẳng khác nào trúng số độc đắc.

"Có dùng không?" Tôn Nguyên Châu liếc Nguyễn Nam Chúc.

"Chờ chút." Nguyễn Nam Chúc bấy giờ đang để ý đến chiếc rương ở góc tường, hắn quay sang hỏi Tiểu Kế: "Anh tìm ra đường hầm vào ngày thứ hai hả?”

"Đúng, thì sao?" Tiểu Kế nói.

"Vậy chắc anh cũng biết thời điểm Điền Cốc Tuyết mở ra Đung đa đung đưa chứ." Nguyễn Nam Chúc hỏi tiếp. Tiểu Kế sững người: “Hình như cô ta tìm thấy ngay ngày đầu..." Dường nhớ ra điều gì đó, cơ thể gã bất giác run lên bần bật: “Ý cô là sao?"

Nguyễn Nam Chúc nói: “Ý tôi là muốn xác định xem, vào lúc này, Tương Nữ còn có thể sử dụng kỹ năng đó hay không."

Tiểu Kế chìm vào im lặng.

Trên thực tế, rất có khả năng là như vậy, bởi vì trong ngày đầu tiên khi họ đổ bộ tới tòa biệt thự này, Tương Nữ đã khóc một lần, nhưng khi đó chưa ai để tâm. Vả lại theo như cuốn luật chơi, có những kỹ năng được sử dụng trong thời gian dài và không cần khóc báo hiệu, ví dụ như Lời đáp dối gian.

Trong board game, Lời đáp dối gian là kỹ năng bị động của Tương Nữ, bất cứ khi nào người chơi thẩm vấn Tương Nữ, đều chỉ nhận được lời nói dối.

Sau khi hiểu ra chuyện này, vầng trán Tiểu Kể lập tức ướt đẫm mồ hôi, gã nuốt một cái khó khăn: “Ý cô là, rất có khả năng chiếc rương này đã bị tráo đổi??"

"Đúng thế," Nguyễn Nam Chúc nói, "có khả năng chuyện đó đã xảy ra." Hắn tiếp: “Hoặc là chúng ta chỉ đang cả nghĩ thôi."

Đứng giữa sự sống và cái chết, đầu có thứ gọi là cả nghĩ. Bởi vì chỉ cần một trong muôn vàn khả năng trở thành sự thực, thì có nghĩa là mất mạng một trăm phần trăm.

Sau khi nghe cuộc đối thoại giữa Nguyễn Nam Chúc và Tiểu Kế, tất cả mọi người đều im lặng, nhìn chằm chằm vào chiếc rương đó.

Kỹ năng Đung đa đung đưa của Tương Nữ có thể sử dụng với đường hầm. Trong phòng hiện tại có tổng cộng tám rương, cũng có nghĩa họ có khả năng cao mở trúng Tương Nhân hoặc Tương Nữ.

"Làm sao đây?" Tuyên Tử Huệ có vẻ như sắp sụp đổ, cô ta cũng đã mất đi đồng đội, hai ngày nay nhịn đói, cô ta biết mình không thể chịu đựng đến ngày thứ ba, sáng mai giá nào cũng phải mở rương. Và mở rương, nghĩa là phải đứng trước sự đe dọa của Tương Nữ.

Tiểu Kể đứng đó như trời trồng dường như không ngờ bản thân đã tự đeo đá vào chân, gây cản trở cho chính mình. Gã đờ đẫn nói: "Làm thế nào bây giờ, hay là chúng ta đi mở thêm rương, xem có tìm được vật phẩm hữu dụng nào khác không?"

Nguyễn Nam Chúc thở hắt ra, nói: “Hiện giờ số rương chưa mở không còn nhiều, Tương Nhân thì những mười bốn con, cộng thêm Tương Nữ là mười lăm, chắc chắn chúng ẩn nấp đầy trong các rương chưa mở.”

Trong các rương chưa mở vẫn còn vài vật phẩm phe người cần đến. Tương Nữ sẽ không để họ có được các thứ này một cách dễ dàng.

"Vậy phải làm sao." Giọng Tôn Nguyên Châu khàn khàn:"Không lẽ chỉ còn cách ngồi chờ chết?”

Nguyễn Nam Chúc không nói gì.

Độ khó của cửa cấp mười thể hiện ở đây, muốn vượt qua không phải chuyện gì dễ dàng. Cánh cửa đã đưa tới cho mọi người một thách thức cực lớn, đó là tiếp tục chịu đựng những đợt công kích và tìm kiếm thêm vật phẩm, hay là lựa chọn ngay một trong tám rương ở căn phòng này.

Họ có một phần tám khả năng tìm thấy đường hầm nhưng một khi mở sai…

Chẳng ai lên tiếng, chiếc rương phía trước dường như biến thành ác quỷ đe dọa tính mạng của họ.

Cuối cùng, Nguyễn Nam Chúc lên tiếng: "Đợi đến ngày mai ta quay lại, ngày mai sẽ có thêm lượt sử dụng Ống Nghe, khi đó hãy xem xem có bao nhiêu rương an toàn."

Có lẽ cũng chỉ còn cách đó, mọi người tưởng chừng sắp được ra ngoài, giờ chỉ biết cúi đầu rầu rĩ, bầu không khí tuyệt vọng lại lần nữa lan tràn trong nhóm.

Tất cả tản ra, để lại mình Tiểu Kế trong phòng ăn.

Lương Mễ Diệp nói: "Chẳng lẽ cửa muốn chúng ta chết sạch??? Còn chín người chơi, trong phòng bếp có tám rương, nếu chơi trò đổi mạng thì số lượng vừa đủ, nhưng ai sẽ chịu dùng tính mạng bản thân làm bàn đạp cho kẻ khác chứ.

Nguyễn Nam Chúc lạnh nhạt nói: "Chuyện này cũng thường thôi mà." Hắn nhìn sang Lâm Thu Thạch, thấy Lâm Thu Thạch đang suy nghĩ gì đó.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Lâm Lâm, sao anh không nói gì?"

Lâm Thu Thạch liếc hắn một cái: “Nói gì bây giờ?”.

Nguyễn Nam Chúc bảo: “Nói đại cái gì cũng được.”

Lâm Thu Thạch đáp: “Tôi chẳng có gì để nói.

Nguyễn Nam Chúc: “Anh..."

Lâm Thu Thạch dường như đoán được Nguyễn Nam Chúc định nói gì, bèn giơ tay ra hiệu dừng: “Đã nói rồi, giờ chỉ bàn việc chính thôi."

Nguyễn Nam Chúc tức thì bày ra điệu bộ tủi hờn, gọi:"Lâm Lâm...”

Lâm Thu Thạch không để hắn có cơ hội đặt chân lên sàn diễn, cậu vội đứng dậy, nói: "Tôi đi thăm Tiểu Mai"

Nguyễn Nam Chúc: "..." Hắn khẽ thở hắt ra, vừa ngoảnh sang thì đúng lúc thấy vẻ mặt hả hê nín cười của Lương Mễ Diệp.

Nguyễn Nam Chúc: “Hay không?"

Lương Mễ Diệp cười ha hả: "Có, có." Nguyễn Nam Chúc cao ngạo lạnh lùng là thế mà cũng phải bó tay - Lâm Thu Thạch, vở kịch này quả thực rất hay ho.

Lâm Thu Thạch đi loanh quanh một vòng, rồi xuống phòng ăn ở tầng một.

Căn biệt thự hoàn toàn không còn vẻ ồn ào như mấy ngày trước đó, mỗi khi đêm xuống, căn nhà liền chìm vào sự vắng lặng chết chóc. Vậy nhưng khi Lâm Thu Thạch đi vào phòng ăn, cậu thấy Tiểu Mai đang ngồi đó, tay cầm một chai rượu, chậm rãi uống.

Phía đối diện cô gái là Tiểu Kế, miệng gã bị nhét giẻ, đang nhìn Tiểu Mai một cách sợ hãi.

"Tiểu Mai?" Lâm Thu Thạch gọi tên cô gái: "Sao vẫn chưa đi nghỉ?"

Tiểu Mai nghe thấy giọng Lâm Thu Thạch, bèn nhìn cậu một cái, cười cười: “Không ngủ được.” Cô hớp một ngụm rượu, rồi nói như vậy.

Lâm Thu Thạch đi đến bên cô gái, ngồi xuống.

Tiểu Mai hỏi cậu có muốn uống rượu không, Lâm Thu Thạch từ chối.

"Khi biết Chúc Manh chết, anh cảm thấy thế nào?"Tiểu Mai nói.

Lâm Thu Thạch đáp: “Tôi muốn báo thù cho cô ấy."

Tiểu Mai nói: “Muốn giết chết kẻ gián điệp đúng không?"

Lâm Thu Thạch liếc Tiểu Kế một cái, rồi gật gật đầu.

"Thật ra tôi cũng nghĩ giống anh." Tiểu Mai nói: “Nếu không do Tiểu Kế, chúng ta đã được ra ngoài lâu rồi. Gã không những giúp Tương Nữ, mà còn cản trở chúng ta, loại người đó quả thật đáng chết.” Giọng điệu cô nhẹ bẫng, nhưng Tiểu Kế ngồi đối diện nghe xong liền bắt đầu vùng vẫy, nhìn Lâm Thu Thạch tỏ vẻ cầu cứu.

Lâm Thu Thạch lạnh lùng liếc gã một cái, không thể hiện thái độ gì. Cậu đâu phải thánh nhân, cứ nghĩ đến việc Nguyễn Nam Chúc suýt nữa phải chết trong cô độc vì Tiểu Kế, là cậu không thể nào thông cảm cho con người này được.

Tất cả là do Tiểu Kế tự làm tự chịu.

"Đi ngủ đi.” Tiểu Mai nói: “Muộn lắm rồi."

Lâm Thu Thạch: "Còn cô?"

Tiểu Mai nói: “Tôi không ngủ được, để tôi uống thêm lát nữa. Anh hãy đối xử tốt với Chúc Manh, chị ấy rất yêu anh." Cô nói thêm: “Dĩ nhiên, tôi biết anh cũng rất yêu chị ấy." Tiểu Mai vừa nói vừa lấy tay quệt một giọt lệ trên khóe mắt.

Lâm Thu Thạch đứng dậy: “Chắc chắn cậu ấy mong cô sống thật hạnh phúc.” Cậu đang nói về người yêu của Tiểu Mai.

"Ừm, tôi biết." Nghe câu nói của Lâm Thu Thạch, Tiểu Mai bất giác bật cười: "Ai mà không muốn được sống hạnh phúc chứ? Tôi ngồi thêm một lát rồi cũng đi nghỉ đây, chúc anh ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon." Lâm Thu Thạch quay lưng bỏ đi

Cậu cảm thấy dáng vẻ hiện tại của Tiểu Mai có phần quen thuộc, nghĩ kỹ lại, hình như đó là chính cậu khi ý thức được rằng mình sẽ mất đi Nguyễn Nam Chúc. Nỗi lo lắng của Nguyễn Nam Chúc ngày trước là có cơ sở, Lâm Thu Thạch là tuýp người không thể bình thản đối diện với việc mất đi người yêu. Lâm Thu Thạch trở lại phòng Nguyễn Nam Chúc đã đi ngủ.

Nghe được tiếng bước chân của Lâm Thu Thạch, Nguyễn Nam Chúc mở mắt ra nhìn, khẽ gọi: "Anh về đấy à.”

Lâm Thu Thạch nói: "Anh về rồi."

Nguyễn Nam Chúc kéo chăn ra: “Anh đến đây với em được không? Không có anh em không ngủ được.”

Lâm Thu Thạch đến bên hắn, nói: "Lần sau không được lừa anh nữa."

Nguyễn Nam Chúc sững sờ.

"Em hứa đi, lần sau không được lừa anh nữa. Phải diễn kịch cũng ổn, hay sẽ chết cũng được, em hãy hứa sẽ nói tất cả với anh." Lâm Thu Thạch nói: “Anh là người thân thiết nhất với em, anh có quyền được biết tất cả. Anh không cần cái gọi là 'chỉ vì muốn tốt cho anh'.”

Nguyễn Nam Chúc vòng tay níu cổ Lâm Thu Thạch, hôn lên mí mắt Lâm Thu Thạch nhằm xoa dịu, rồi nói: “Được, em hứa, sau này sẽ không giấu anh bất kỳ điều gì nữa.

Lâm Thu Thạch nói: "Đi ngủ thôi.”

Nguyễn Nam Chúc cảm thấy hoàn toàn mãn nguyện.

Mặc dù hắn không rõ vì sao Lâm Thu Thạch bỗng nhiên nghĩ thông, nhưng cậu đã chịu để ý đến hắn, hắn cũng hứa từ nay về sau sẽ không để xảy ra chuyện tương tự. Nguyễn Nam Chúc thầm nhủ, trong mối quan hệ này, kẻ may mắn nhất, thật ra chính là bản thân..

Lâm Thu Thạch ôm lấy Nguyễn Nam Chúc, dần chìm vào giấc ngủ.

Sáu giờ sáng hôm sau, từ phòng ăn vọng ra một tiếng hét khiến Lâm Thu Thạch sực tỉnh. Cậu mở mắt ra, trông thấy gương mặt mơ màng của Nguyễn Nam Chúc.

"Sao vậy?" Nguyễn Nam Chúc hỏi.

"Xảy ra chuyện rồi." Lâm Thu Thạch nói: “Xuống dưới xem thử."

Hai người trèo khỏi giường, cùng Lương Mễ Diệp vội vàng đi thẳng xuống tầng một. Họ thấy Tuyên Tử Huệ đang đứng trước cửa phòng bếp với khuôn mặt kinh hãi.

"Chuyện gì vậy?" Nguyễn Nam Chúc hỏi.

Tuyên Tử Huệ lắc đầu nguầy nguậy, chỉ tay vào trong phòng bếp.

Lâm Thu Thạch ngước mắt nhìn lên, thấy Tiểu Mai lạnh lùng đứng giữa phòng, tay cầm một con dao ăn, vết máu tươi rải rác khắp nơi. Nếu chỉ có vậy thì chưa đến nỗi, điều đáng sợ nhất là xung quanh chỗ cô đứng vứt đầy các bộ phận cơ thể người, thậm chí có cả những mẩu thịt vụn trông như bị lóc ra bằng dao.

Tiểu Kế vốn bị trói trên ghế lúc này đã biệt tăm, Lâm Thu Thạch cũng đoán được kết cục của gã là gì.

"Tiểu Mai!!" Lâm Thu Thạch sững sờ: “Cô giết Tiểu Kế rối ư?”.

Tiểu Mai lãnh đạm nói: “Bốn rương trống, không thấy đường hầm. Trong rương này là Tương Nhân, và cũng không chứa đường hầm. Còn lại tổng cộng ba cái nữa Lâm Thu Thạch lập tức hiểu ra Tiểu Mai đang làm gì.

Cô ép Tiểu Kế mở rương, dùng mạng của Tiểu Kế để tìm vị trí đường hầm.

"Tiểu Mai! Ở trong cửa, chúng ta không được phép giết người!" Lâm Thu Thạch cất giọng khàn đặc: "Cô.."

"Tôi biết là không được giết người, tôi biết chứ." Ta.

Mai lạnh lùng cười: “Nhưng tôi đầu có ý định sống tiếp"

Cô đưa mắt nhìn ba chiếc rương trống đã mở, một rương khác đang phát ra tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Kế rồi nở nụ cười rạng ngời.

"Khoan đã..." Lâm Thu Thạch đoán ra cô định làm gì, nhưng cậu không kịp ngăn cản, chỉ đành giương mắt nhìn Tiểu Mai đi đến trước một chiếc rương, thản nhiên thò tay cầm lấy nắp rương, rồi cười nói: “Thật ra tên tôi không phải Tiểu Mai, trong tên của anh ấy có một chữ Mai, nên tôi mới đặt cho mình biệt danh đó." Cô nói thật nhẹ, khẽ thở ra:"Hãy cho em thêm một cơ hội ở bên anh."

Bàn tay cô gái khẽ cử động, nắp rương mở ra, để lộ một Tương Nhân ở bên trong.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Tương Nhân đó, Tiểu Mai nở một nụ cười rạng rỡ. Hai cánh tay trắng ởn của Tương Nhân quắp lấy cơ thể cô, nhưng Tiểu Mai không vùng vẫy, gương mặt cô bỗng như tràn trề hạnh phúc, cô dang tay ôm lấy Tương Nhân kia, để cho bản thân bị kéo đi trong sự mãn nguyện.

Lâm Thu Thạch đứng một bên quan sát tất cả, cậu biết tại sao Tiểu Mai lại mãn nguyện như vậy, Tương Nhân trong chiếc rương đó, chính là người yêu của cô.

Nguyễn Nam Chúc đứng bên cạnh Lâm Thu Thạch đột nhiên lên tiếng, hắn nói: “Đây là một kết thúc đẹp đấy chứ?"

"Là kết thúc đẹp." Lâm Thu Thạch bình thản đáp: “Ít nhất anh cảm thấy như vậy."

Nguyễn Nam Chúc không nói gì nữa, hắn dành tất cả sức lực nắm chặt lấy tay của Lâm Thu Thạch.