Ăn tết xong, thời điểm vào cửa của Cố Long Minh Cũng gần kề.
Nguyễn Nam Chúc đã chọn xong giấy gợi ý cửa cấp sáu, nội dung ghi trên giấy là một cái tên rất quen thuộc với mọi người: Minotaur. Một quái vật đầu bò tót thân hình người làm nhiệm vụ canh gác mê cung, được nhắc đến trong thần thoại Hy Lạp.
Trong thần thoại, Minotaur được sinh ra bởi cuộc phối ngẫu giữa người và bò trắng, tính tình tàn bạo vô cùng. Con quái vật bị nhốt trong một mê cung cực lớn ở Crete, mỗi năm cần phải ăn bảy cặp đồng nam đồng nữ. Về sau, nó bị con riêng của Quốc vương Athens là Theseus chém chết. Tóm lại, xét riêng câu chuyện thần thoại thì không có quá nhiều thông tin liên hệ với cửa, có lẽ sau khi vào cửa, gặp được tình hình thực tế mới có thể từ từ tìm ra ý nghĩa của gợi ý.
Lâm Thu Thạch đưa cho Cố Long Minh xem trước nội dung gợi ý. Cố Long Minh sau khi xem được thì tỏ ra vô cùng cảm kích với Lâm Thu Thạch. Nhưng Lâm Thu cũng rất dứt khoát nhắc nhở Cố Long Minh chuẩn bị tinh thần trước, rằng lần vào cửa này họ không thể đảm bảo an toàn cho Cố Long Minh được.
Cố Long Minh đồng ý tất cả, nói bản thân đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc một đi không trở lại.
Thời gian cửa mở là mùng Mười Tết, thời điểm mà mọi hoạt động ăn mừng năm mới đã vào hồi kết thúc. Sau khi an nhàn, mọi người quay trở về với guồng quay công việc.
Lâm Thu Thạch sắp sẵn những vật dụng cần thiết, giờ chỉ còn việc chờ đợi.
Chẳng mấy chốc, mùng Mười đã đến. Đó là một buổi chiều thời tiết mát mẻ, trong biệt thự không còn ai, chỉ có Lâm Thu Thạch ngồi ở phòng khách ăn hạt bí do Lư Diễm Tuyết rang. Tài bếp núc của Lư Diễm Tuyết vẫn luôn ở phong độ đỉnh cao. Hạt bí rang ủ thêm ngũ vị hương, thơm nức mũi, Lâm Thu Thạch chỉ cần một nắm là đủ giết thời gian cả buổi chiều.
Nguyễn Nam Chúc đang ở trên tầng, quần áo vừa thay xong. Lâm Thu Thạch thấy thời giờ sắp điểm, bèn khoác chiếc ba lô bị nhét đến căng phồng lên tầng tìm hắn.
Do gặp phải quy tắc giới hạn bữa ăn từ cánh cửa lần trước, lần này Lâm Thu Thạch cố tình mang theo khá nhiều đồ ăn. Có một số vật dụng hằng ngày ở thế giới thực có thể mang vào cửa, các loại vũ khí phạm quy thì không được, ví dụ như các vũ khí nóng như súng... sẽ không thể mang vào cửa.
Dĩ nhiên sau khi vào cửa, họ sẽ có khả năng phải đối mặt với những quy định đặc biệt, như ở cửa Viện điều dưỡng Waverly Hill, NPC đã đưa ra quy định không được ăn đồ ăn từ ngoài mang vào. Trên thực tế, trong đa số trường hợp, những quy định như vậy thường ít khi xuất hiện, nhưng có chuẩn bị vẫn hơn, chuyện bị cấm ăn khi chưa mở rương ở cửa cấp mười khiến Lâm Thu Thạch bị ám ảnh khá nhiều.
Lâm Thu Thạch đi vào phòng Nguyễn Nam Chúc, ngồi lên giường, cùng chờ đợi với hắn. Cậu cảm thấy không khí xung quanh dần dần thay đổi, bỗng nhiên Nguyễn Nam Chúc ngồi bên cạnh cậu đã biến mất. Lâm Thu Thạch đứng dậy, mở cánh cửa phòng trước mặt ra, ngoài hành lang đã xuất hiện mười hai cánh cửa sắt màu đen quen thuộc.
Cậu đi đến cánh cửa số sáu, đưa tay mở ra. Một giây sau, Lâm Thu Thạch bị một lực hút siêu mạnh kéo vào cửa, cảnh vật xung quanh biến hóa đảo lộn cực lớn. Khi nó trở lại, cậu cảm nhận được những dao động rất nhỏ ở dưới chân mình.
Lâm Thu Thạch định thần nhìn kỹ, phát hiện mình đang có mặt trên một con thuyền cũ kỹ, có kích thước cực lớn. Bấy giờ đang là hoàng hôn, mây đen trên trời sà xuống thấp đến ghê người, dường như chực chờ đổ ập xuống mặt biển. Đại dương tối đen thăm thẳm đang cuộn trào trước mắt cậu, những ngọn sóng bị cơn gió cuốn tung bọt nước.
Lâm Thu Thạch ngửi thấy mùi tanh mằn mặn của nước biển, chiếc tàu cũ dưới chân không ngừng chao đảo vì sóng và gió. Cậu cúi xuống, nhìn mặt tàu lát gỗ, bên trên vẫn còn dính một vài nhánh rong biển, thoạt nhìn khiến người ta thấy cực kỳ khó chịu.
Lâm Thu Thạch tiến lên trước vài bước, trong khoang tàu tỏa ra ánh đèn mờ mịt, cậu men theo hành lang tiến vào bên trong, nghe thấy ở đó vọng ra tiếng gào khóc thê lương.
"Hu hu hu hu, tại sao tôi lại có mặt ở đây, rốt cuộc các người đã làm gì tôi hả!!" Đã lâu lắm rồi Lâm Thu Thạch không nghe thấy tiếng khóc của người mới, cậu cảm thấy hơi kinh ngạc, liếc qua người đang khóc lóc tỉ tê, đó là một cô gái trẻ, đang giơ tay quệt nước mắt: “ Lũ biến thái, chắc chắn là tôi bị mấy người bắt cóc, tôi phải báo cảnh sát bắt hết mấy người!!”
Đa phần những người xung quanh đều im lặng nghe tiếng khóc của cô gái. Người mới luôn phản ứng theo một vài cách giống nhau, đa số thì khóc, một vài người định bỏ chay, bộ phận khác do tinh thần quá yếu đuối nên vừa đặt chân vào cửa đã hoàn toàn suy sụp.
Lâm Thu Thạch đứng im không nhúc nhích, cậu để ý thấy quanh chỗ cô gái đang khóc còn có vài người khác mang sắc mặt không được tốt lắm. Gương mặt những kẻ này tràn ngập sự kinh hoảng, rõ ràng là bị hút vào cửa khi chưa hề chuẩn bị, chắc hẳn họ cũng là người mới giống cô gái kia. Được cái họ không khóc lóc ầm ĩ, xem ra vẫn còn giữ được sự bình tĩnh.
Ánh mắt Lâm Thu Thạch tìm kiếm khắp nơi, rất nhanh đã tìm được mục tiêu của mình: Một cô gái ngồi trong góc, đang mỉm cười nhìn về phía cậu.
Cô gái mặc váy dài, đúng như trang phục trước khi vào cửa của Nguyễn Nam Chúc.
Lâm Thu Thạch đã khá chắc chắn, bèn thong thả đi đến trước mặt cô gái, giơ tay ra: “Dư Lâm Lâm."
"Chúc Manh." Cô gái nắm lấy tay cậu, cười nói: “Đã có duyên gặp mặt, xin hãy trân trọng.
Lâm Thu Thạch phì cười: "Đúng thế, hãy trân trọng nhân duyên này."
Cái tên kịch sĩ này đúng là không có sân khấu cũng tự tạo sân khấu để nhảy lên.
Hai người đang nói chuyện, từ cửa khoang có một người đàn ông trẻ nghênh ngang đi vào. Diện mạo người này tuy lạ hoắc, nhưng bộ đồ hắn mặc trên người đã nói cho Lâm Thu Thạch biết thân phận của hắn. Đó chẳng phải ai khác ngoài Cố Long Minh, người đã hẹn trước với Lâm Thu Thạch qua mạng.
Cố Long Minh ướt nhẹp từ trên xuống dưới, vừa bước vào hắn đã lầm bầm chửi: “Má nó chứ lại ném mình vào xuồng cứu sinh... Sao không thả luôn xuống biển ấy, ganh tị với vẻ đẹp trai của anh hay gì..."
Mặc dù hắn nói rất nhỏ, nhưng thính giác Lâm Thu Thạch đủ nhạy để có thể nghe rất rõ nội dung câu chửi đổng của hắn. Lâm Thu Thạch nhất thời cảm thấy chẳng biết nên cười hay nên khóc.
Dĩ nhiên, cậu không cười ra tiếng, chỉ ho khan một cái dùng tay che miệng, cố gắng nín nhịn. Ánh mắt Cố Long Minh đảo qua đám đông một lượt, rồi nhanh chóng dừng lại ở chỗ Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc. Hắn cười hì hì tiến lại gần, chào hỏi hai người, giả vờ như đây chỉ là một sự tình cờ.
Thật ra trò giả vờ làm quen này chỉ có tác dụng ở những cửa cấp thấp, còn sau này, ai cũng thuộc loại yêu tinh yêu quái cả, những kẻ đi một mình không dẫn theo đồng đội mới được coi là lập dị.
Lâm Thu Thạch trước đây cũng lo rằng những người khác sẽ nhận ra họ vốn là một đội, nhưng hiện tại cậu cảm thấy chuyện này chẳng có gì quan trọng nữa.
Khoang hành khách của con tàu không lớn lắm, ánh sáng cũng không đủ, thiết bị chiếu sáng trong khoang chỉ có vài chiếc đèn dầu nhỏ treo trên trần, ngọn lửa trong tim đèn chốc chốc lại lay động theo cơn rung lắc của con tàu cũ kỹ.
Trời bên ngoài đā tối sầm, lượng người tụ tập càng lúc càng đông, cuối cùng dừng lại ở con số mười bốn.
Mọi người vừa quan sát xung quanh, vừa nói chuyện với đồng đội của mình. Chẳng mấy chốc, họ đã tách ra thành mấy nhóm, những người mới do đó bị cô lập, đành tự động hội họp lại cùng nhau.
Trong khi các nhóm rì rầm bàn luận, từ ngoài cửa, một người đàn ông trung niên bước vào. Ông ta ăn mặc như cướp biển thời Trung cổ, tay cầm một chiếc đèn dầu chập chờn chớp tắt..
"Chào mừng đến với tàu San Hô Đen.” Người đàn ông lên tiếng, giọng ông ta khản đặc, nghe như chứng nghiện rượu hoặc nghiện thuốc lâu năm đã khiến cổ họng ông ta bị tổn thương đến mức không thể cứu vãn: "Hy vọng các vị sẽ có khoảng thời gian vui chơi thoải mái tại đây." Dứt lời ông ta bật cười như một kẻ tâm thần, tiếng cười qua khé cổ chẳng khác nào tiếng móng tay cào trên bảng đen, nghe tê cả da đầu.
"Mười ngày nữa, San Hô Đen sẽ cập cảng." Ông ta tiếp:"Khi đó, lịch trình coi như kết thúc, quý vị hãy cố gắng tận hưởng quãng thời gian tuyệt đẹp này."
Khi người đàn ông nói xong, có một người đột nhiên lao ra khỏi khoang. Lâm Thu Thạch tưởng người này làm vậy do quá sợ hãi, không ngờ một lát sau cậu nghe thấy từ bên ngoài vọng lại tiếng nôn ói ầm ĩ, hóa ra là một kẻ đen đủi bị chứng say sóng.
"Đây rốt cuộc là nơi nào vậy?" Cô gái trẻ mới khóc lóc ban nãy cảm thấy hoảng sợ vì người đàn ông vừa xuất hiện, cô nói: "Chúng ta đang quay chương trình truyền hình ư? Thật sự tôi rất sợ, cho tôi rút lui được không, tôi không muốn tham quan gì cả, xin ông...”
Tay cướp biển hoàn toàn không để ý đến cô, ông ta nhìn đám đông với ánh mắt lạnh lẽo. Cô gái kia định tiến lên níu tay ông ta cầu xin, nhưng khi tới gần, đột nhiên cô dừng lại, sau đó vội vā giật lùi mấy bước, sắc mặt trắng bệch, cứ như vừa trông thấy một điều cực kỳ kinh khủng.
Lâm Thu Thạch không có khả năng quan sát sắc bén như Nguyễn Nam Chúc, lại thêm ánh sáng trong khoang tàu mờ mịt, khó mà nhìn rõ bất cứ thứ gì. Nguyễn Nam Chúc giải thích chuyện vừa xảy ra: “Trên người lãn bám đầy một thứ côn trùng màu đen.”
Cố Long Minh rùng mình, nói: “Rốt cuộc ông ta còn sống hay đã chết vậy.”
"Không biết." Nguyễn Nam Chúc nói: "Nhìn chung chẳng hay ho gì cả.”
Thông thường, những NPC mang nhiệm vụ truyền đạt thông tin quan trọng sẽ tương đối bình thường. Nếu bọn họ cũng bất thường thì cửa đó có lẽ không có nhân vật nào bình thường cả.
Lâm Thu Thạch không ngờ bối cảnh của cửa lần này lại là một chiếc tàu cũ, trước mắt chỉ mới biết được thời gian giới hạn là mười ngày.
" Đi nào, tôi sẽ dẫn quý vị tới chỗ nghỉ ngơi.” Người đàn ông nói: "Trời sắp tối rồi... và cũng sắp mưa nữa." Ông ta nói xong hai câu lại bật cười như điên, điệu cười của ông ta làm tất cả mọi người càng thêm bất an.
NPC dẫn họ đến khoang hành khách, công việc chia phòng bắt đầu.
Các phòng nghỉ tại đây đa phần là phòng đôi, chỉ có một số ít phòng ba người. Đáng lẽ Lâm Thu Thạch bị phân vào một phòng đôi, nhưng Cố Long Minh đã mặt dày đề nghị đổi phòng với một người khác, bằng mọi cách có được phòng ba mới thôi.
"Ở đây mà cậu cũng dám mặc cả à?" Lâm Thu Thạch dành cho Cố Long Minh ánh mắt kính phục.
Cố Long Minh: "Vì sợ chết mà..." Hắn không muốn một mình, mặc dù làm kỳ đà cản mũi chẳng hay ho gì, nhưng vẫn còn hơn làm một xác chết.
Nguyễn Nam Chúc nửa cười nửa không, nói: "Hợp lý."
Họ vốn định kiểm tra tình hình trên tàu một lượt, nhưng vì thời giờ đã muộn, đi lại ở bên ngoài vào lúc này quả thực quá nguy hiểm, do vậy họ quyết định nghỉ ngơi, chờ sáng mai tính tiếp.
Thế là cả ba cầm theo chìa khóa về phòng, tắm rửa qua loa rồi lên giường đi ngủ.
Nhân lúc Nguyễn Nam Chúc thay quần áo, Cố Long Minh kéo kéo Lâm Thu Thạch, khẽ nói: "Người anh em à, anh là đồ không lương tâm, có bạn gái xinh đẹp như thế mà không giới thiệu với tôi?"
Lâm Thu Thạch ậm ừ nói: “... À."
"Thật sự quá đỉnh." Cố Long Minh nói: “Ôi, nếu tôi có người yêu xinh như thế, chắc tôi sẽ dính lấy cô ấy suốt ngày mất."
Vừa nói, hắn vừa nhìn Lâm Thu Thạch một cách ngưỡng mộ.
Lâm Thu Thạch thấy Cố Long Minh như vậy, trong lòng bắt đầu nghĩ, nếu biết Nguyễn Nam Chúc thật ra là trai giả gái, không biết hắn sẽ phản ứng thế nào. Dĩ nhiên Lâm Thu Thạch sẽ không nói với Cố Long Minh ngay, bởi vì hiện tại hắn vẫn chưa là thành viên của Hắc Diệu Thạch, trong khi chuyện Nguyễn Nam Chúc giả gái quả thực là bí mật lớn nhất của Hắc Diệu Thạch...
Bên kia, Nguyễn Nam Chúc đã thay xong quần áo đi ra, nói: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?”
"Không có gì.” Lâm Thu Thạch đáp qua loa: “Cậu ta khen em xinh.
Nguyễn Nam Chúc nghe vậy, “à” lên một tiếng đầy ẩn ý.
Cố Long Minh: ".." Sao hắn lại cảm thấy sau lưng lành lạnh thể nhỉ?
Chiếc tàu quanh năm lênh đênh giữa sóng nước nên giường ngủ tản ra mùi ẩm mốc, nằm lên gây cảm giác không thoải mái cho lắm. Càng về đêm, sóng và gió biển càng mạnh, ngay các căn phòng ngủ cũng bắt đầu lắc lư.
Lâm Thu Thạch nhớ tới cái người bị say sóng ngắc ngư ngoài khoang thuyền ban tối, đến khi họ rời khỏi vẫn liên tục nôn mửa, cậu cảm thấy người này coi như chẳng còn hy vọng gì.
Sắc trời bên ngoài đã tối đen, chỉ còn tiếng gió thổi và vù và tiếng những cơn sóng vỗ vào nhau. Lâm Thu Thạch nhắm mắt lại, dần chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng còn chưa kịp thiếp đi hẳn, cậu đã bị một tiếng sấm làm sực tỉnh. Tiếng sấm như đánh xuống ngay trên đinh đầu họ, ầm một tiếng cực lớn, đánh thức cả ba người đang mơ màng.
Tiếp theo đó là tiếng mưa rơi lộp độp. Âm thanh của những giọt mưa rào rào đáp xuống lẫn với tiếng gió rít gào, cử như muốn hủy diệt tất cả mọi thứ.
Căn phòng càng rung lắc dữ dội hơn, Lâm Thu Thạch bật dậy khỏi giường.
Qua lớp kính cửa sổ, cậu nhìn ra màn đêm bên ngoài, chợt thấy trên boong tàu có hai ngọn đèn sáng. Ở trên tàu gần như chỉ có thể dùng đèn dầu, nhưng tại sao hai cây đèn kia không bị thổi tắt giữa cơn mưa dữ dội... Lâm Thu Thạch đang cảm thấy thắc mắc, chợt cậu nhận ra ánh đèn này có gì đó không ổn. Đúng lúc đó, Nguyễn Nam Chúc ngồi phía sau khẽ nhắc: "Đừng nhìn nữa."
Lâm Thu Thạch: "Hửm?"
"Đó không phải đèn," Nguyễn Nam Chúc nói, “mà là một đôi mắt".
Một đôi mắt màu vàng, không thuộc về con người. Chủ nhân đôi mắt đang rình mò điều gì đó với vẻ ác ý, như một mãnh thú tìm kiếm con mồi.
Lâm Thu Thạch nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, cậu nói: "Đó là thứ gì vậy?"
"Không biết nữa, không nhìn rõ." Nguyễn Nam Chúc nói: “Nó mang đường nét của con người, nhưng lại không giống người.”
Lâm Thu Thạch khẽ nhíu mày, lần thứ hai nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu phát hiện đôi mắt đã biến mất.
Những tiếng sấm đùng đùng vang lên, mùi tanh của biển càng lúc càng nồng.
Nguyễn Nam Chúc trèo lên giường của Lâm Thu Thạch, cả hai ôm lấy nhau mà ngủ, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc mộng. Chú chó độc thân duy nhất Cố Long Minh thì không có được diễm phúc ấy. Hắn nằm bên cạnh Lâm Thu Thạch, ánh mắt ai oán, thầm nghĩ những ngày kế tiếp chắc chắn sẽ bị nhồi thức ăn cho chó đến nứt bụng.
Cơn mưa kéo dài đến gần sáng mới ngớt dần. Tuy mưa đã tạnh, nhưng sắc trời vẫn không quang đãng hơn là bao.
Mây đen vẫn giăng kín khoảng trời bên trên chiếc tàu. Khi tiếng đồng hồ báo thức vang lên, Lâm Thu Thạch còn tưởng trời vẫn chưa sáng. Cậu nhìn đồng hồ mới phát hiện bây giờ đã là tám giờ, vậy mà cảnh vật bên ngoài vẫn tối om.
"Chào buổi sáng." Nguyễn Nam Chúc cất tiếng chào Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch nói: “Chào buổi sáng hôm nay trời âm quá nhỉ."
Nguyễn Nam Chúc nói: “Chắc sẽ tiếp tục mưa." Hắn và Lâm Thu Thạch đi lên boong tàu, nhìn nước biển đen sì đang cuộn sóng dữ dội quanh thân tàu.
Ngước mắt nhìn ra xa, họ không tìm được bất cứ dấu hiệu nào của đất liền, chỉ có biển nước mênh mang, còn chiếc tàu cũ kỹ này là thực thể duy nhất.
Hoàn cảnh bị cô lập dễ khiến tinh thần con người nảy sinh những suy nghĩ tiêu cực, ngay đến Lâm Thu Thạch cũng cảm thấy hơi khó chịu với cảnh vật trước mắt.
"Nào, đi ăn sáng thôi." Cố Long Minh gọi họ.
"Cậu chàng này thần kinh khá vững đấy." Nguyễn Nam Chúc nghe tiếng gọi của Cố Long Minh, bèn nói một câu đầy ẩn ý.
"Phải." Lâm Thu Thạch nói: "Tố chất tâm lý của cậu ta không tệ."
Để sinh tồn trong cửa, bạn có thể không quá thông minh, nhưng nhất định phải có lòng dũng cảm. Đứng trước những tình cảnh kinh hoàng, nỗi sợ hãi có thể khiến con người ta đánh mất khả năng tư duy, người thông minh đến mấy mà thiếu đi lòng kiên định, sẽ trở nên kém cỏi hơn cả cậu bé Trình Thiên Lý có thần kinh thô.
Ba người đến phòng ăn, bầu không khí tại đó thật u ám nặng nề, có thể dùng từ tràn ngập mùi chết chóc để hình dung.
Lâm Thu Thạch ban đầu chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng khi nhìn thấy thực đơn, cậu cũng bất giác tụt cả hứng.
Các món ăn đều là cá, mà còn không tươi ngon gì cho cam. Cố Long Minh dùng đũa chọc vào một chiếc đầu cá có đôi mắt trợn trừng, nói: "Cái này ăn được hà?" Chỉ nhìn thôi cũng đủ mắc ói rồi
"Trông có vẻ khó nuốt.” Lâm Thu Thạch nói: "Cậu nếm thử xem"
Cố Long Minh gắp một ít thịt ở mang cá, đưa lên miệng nếm thử. Cơ mặt hắn co rúm tức thì: “Má nó, cửa này bị cắt xén chi phí thức ăn hả? Khó ăn không thể tả được, chẳng khác gì đồ ăn để ba, bốn ngày. Anh nếm thử không?"
Lâm Thu Thạch nói: "Tôi chịu."
Cố Long Minh: “. "
Bữa sáng đa phần đều là cá ươn, ngoài ra còn một vài thứ mì sợi và đậu hạt trông nhạt nhẽo chẳng có mùi vị. Hoàn cảnh trên tàu đã đủ khắc nghiệt rối, đồ ăn như này chẳng khác nào tăng thêm độ khó.
Nhưng nhóm Lâm Thu Thạch hoàn toàn không quan tâm, thấy có vẻ khó nuốt trôi bữa sáng, họ lẳng lặng bảo nhau về phòng, lấy đồ ăn đã chuẩn bị sẵn từ trong ba lô ra.
Cố Long Minh thấy họ lôi ra một lọ dầu Má Nuôi (Ớt chưng dầu 老干妈:má nuôi, gia vị đặc sản của Trung Quốc, có thể ăn kèm với nhiều món) không khỏi tròn mặt: "Hai người mang cả Má Nuôi theo cơ à, bộ tính đi du xuân hay sao vậy?"
"Có ăn không?" Lâm Thu Thạch đổ dầu ớt Má Nuôi lên món mì lấy về từ phòng ăn.
"Có chứ có chú, đổ nhiều vào.” Cố Long Minh mặt dày nói.
Cuối cùng họ đã giải quyết xong bữa sáng, chuẩn bị thám thính một vòng quanh tàu.
Chiếc tàu này tổng cộng có ba tầng, cấu trúc giống loại tàu lớn thời Trung Cổ, nhưng rất cũ kỹ, dấu vết thời gian có mặt khắp mọi nơi.
Ngoại trừ NPC hôm qua, họ không thấy bất kỳ thủy thủ nào khác trên tàu, hình như cả chiếc tàu chỉ có duy nhất một NPC. Chờ ngày tàu cập bến là nhiệm vụ mà NPC giao cho mọi người, nhưng Lâm Thu Thạch hoàn toàn có cơ sở để tin rằng, nếu họ không thể tìm ra cửa trong vòng mười ngày, chuyến du lịch này sẽ liên tục lặp lại hết mười ngày này tới mười ngày khác.
Khi đi lên tầng hai, Lâm Thu Thạch nghe thấy một chuỗi âm thanh lộc cộc. Cậu không biết Nguyễn Nam Chúc và Cố Long Minh có nghe thấy không, bèn hỏi: “Hai người nghe thấy gì không?"
"Gì?" Cố Long Minh dường như không hề nghe thấy
Nguyễn Nam Chúc nói: "Nghe được loáng thoáng, nhưng không rõ lắm."
"Âm thanh phát ra từ trong góc kia..." Lâm Thu Thạch đi theo hướng tiếng động, nói: "Qua đó xem thử đi"
Còn chưa kịp đi đến nơi, Lâm Thu Thạch đã ngửi thấy một mùi cá tanh nồng nặc khó mà chịu nổi, khiến ai ngửi thấy cũng buồn nôn. May mà Trình Nhất Tạ không có ở đây, nếu không chắc đã ngất ngay tại trận rồi.
Mùi cá và tiếng động đều xuất phát từ một căn phòng.
Bởi vì bây giờ khoảng cách đã đủ gần, Cố Long Minh và Nguyễn Nam Chúc cũng bắt đầu nghe thấy tiếng lộc cộc đó.
Ba người đi chậm dần, xuyên qua cửa kính, họ nhìn thấy cảnh vật bên trong phòng.
Đó là một gian phòng bếp, bên trong treo một số dụng cụ nấu bếp, thứ đầu tiên đập vào mắt bọn họ chính là đống cá chết được treo dày đặc gần đó.
Chính giữa phòng là một người mặc tạp dề, y đứng quay lưng lại với nhóm Lâm Thu Thạch, đang cắm cúi chặt cái gì đó. Cố Long Minh quan sát một lúc, suýt nữa thì nôn ra, nói: "Đừng bảo hắn đang làm đồ ăn sáng cho chúng ta..."
Nguyễn Nam Chúc rất tỉnh: “Nhiều khả năng là như vậy."
Cố Long Minh: " oẹ!!" Sáng nay hắn đã nếm một miếng cá.
Lâm Thu Thạch vỗ vỗ vai Cố Long Minh tỏ vẻ an ủi.
Có điều, người ở trong căn bếp này chính là NPC thứ hai họ trông thấy trên tàu.
Ba người đứng ở cửa bếp nhìn một lát, thấy người này chăng làm gì khác ngoài việc chặt cá, vì thế cả ba định đến chỗ khác xem thử
Họ mau chóng phát hiện ra một gian phòng tương đối đặc biệt, cửa phòng có khóa, cửa sổ kéo rèm, bên trong rất yên tĩnh, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi cá tanh nồng nặc. Ban đầu, Lâm Thu Thạch tưởng rằng đó là mùi họ bị dính phải khi đứng ở gian bếp, nhưng sau khi ngửi kỹ mới phát hiện đó là mùi bốc ra từ trong phòng.
"Có cần vào trong xem không?” Cổ Long Minh bên cửa cố gắng nhìn vào trong, nhưng chẳng thấy gì cả. Nguyễn Nam Chúc ngẫm nghĩ một lát, nói: "Thử xem sao." Sau đó, hắn rút kẹp tóc ra, bắt đầu mở khóa.
Cố Long Minh trợn mắt nhìn những động tác thuần thục của hắn, rồi lại nhìn Lâm Thu Thạch: “ Kỹ năng cơ bản trong tổ chức của anh hả?"
Lâm Thu Thạch cười pha trò: “Đúng thế, muốn gia nhập tổ chức thì phải học phá khóa trước.”
Cậu nói đến đây thì nghe thấy một tiếng "cạch",Nguyễn Nam Chúc đã mở khóa xong. Điều cực kỳ lạ lùng là khi Nguyễn Nam Chúc thử đẩy cửa, cánh cửa không hề nhúc nhích, mặc dù khóa đã bị giải quyết rồi. Điều này có nghĩa bên trong vẫn còn một ổ khóa nữa, dây khóa cố định vị trí của cánh cửa, khiến họ chỉ có thể mở ra một kẽ hở, chứ không thể hoàn toàn đẩy ra.
"Gượm đã." Lâm Thu Thạch đột nhiên cất giọng ngăn Nguyễn Nam Chúc tiếp tục mở cửa: “Dừng lại đi, bên trong cửa có tiếng động gì đó."
Nguyễn Nam Chúc khựng lại. Ngay giây phút dừng động tác, từ khe cửa bỗng thò ra một bàn tay, trên tay là những cái móng tay sắc nhọn, và một đôi mắt màu vàng. Từ phía bên kia khe cửa, đôi mắt ấy nhìn ra bên ngoài đầy vẻ thăm dò và đe dọa..