Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 110: Muốn mở nó ra quá




Tuy Tương Nữ có thể thay đổi vị trí, nhưng các vật phẩm thì không. Nói cách khác, khi có người mở một rương bất kỳ, nhìn thấy vật phẩm ở trong rương, vậy thì người tiếp theo không cần lãng phí cơ hội của mình vào rương đó nữa.

Mở rương là một việc làm nguy hiểm, nhưng trong nguy hiểm cũng tiềm ẩn lợi ích. Nếu mở được vật phẩm có thể giết hay siêu độ Tương Nữ, hoặc mở trúng mật mã két sắt, thì phe người sẽ chiếm lợi thế.

Tôn Nguyên Châu nói xong, lia mắt nhìn tất cả mọi người một lượt, rồi cất giọng: “Tôi biết mọi người đang nghĩ gì, muốn lợi dụng được sơ hở của người khác, có phải không? Chúc Manh, cô từng chơi trò này, hãy nói thử xem liệu Tương Nữ có thể đi vào những rương đã được mở hay không.”

“Dĩ nhiên là được.” Nguyễn Nam Chúc bình thản nói: “Sau khi được mở ra, rương sẽ lại đóng. Tương Nữ hiển nhiên có thể di chuyển vào đó. Cho nên nếu ai không muốn mạo hiểm thì cũng đừng nên rình mò kiếm chác của người khác, cứ nhịn đói là tốt nhất.”

“Nghe thấy chưa?” Tôn Nguyên Chau nói: “Thông tin, hiện nay quan trọng nhất là thông tin. Khi mở rương, ít nhất phải có hai người có mặt, như vậy nếu xảy ra việc ngoài ý muốn thì còn có thể ghi chép lại.” Nói trắng ra là sợ nếu mở trúng rương có Tương Nhân hay Tương Nữ, rất có thể chưa kịp báo cho đồng đội thì đã chết rồi.

“À, phải, hôm qua Tiểu Kế đã mở được một kỹ năng, là Lời đáp dối gian phải không?” Nguyễn Nam Chúc nói ra những điều mình vừa phát hiện, để tránh lại có những người bị lừa: “Trong board game, kỹ năng đó có nghĩa là người đóng vai Tương Nữ được phép nói dối. Nhưng ở đây có thể thay đổi một chút. Tương Nữ sẽ trốn trong rương, dùng giọng người thân quen để cầu cứu chúng ta, cho nên đừng để bị cảm xúc đánh lừa.”

Tôn Nguyên Châu gật đầu tỏ ý đã hiểu, rồi nhìn những người khác: “Còn ai thắc mắc gì nữa không?”

Những người ngồi quanh bàn bắt đầu xôn xao bàn luận, về thông tin Nguyễn Nam Chúc vừa chia sẻ cũng như lời đề nghị hợp tác của Tôn Nguyên Châu.

“Bọn tôi không ép mọi người mở rương, nếu cảm thấy nhịn đói không vấn đề gì, thì cứ tiếp tục nhịn.” Tôn Nguyên Châu bổ sung lần cuối: “Đợi khi nào không nhịn được nữa, đi mở rương vẫn kịp.”

“Tôi có câu hỏi.” Một cô gái đứng dậy giữa đám đông, Lâm Thu Thạch nhớ tên cô ta hình như là Tuyên Tử Huệ. Cô gái trỏ tay vào Nguyễn Nam Chúc, nói: “Tất cả mọi thông tin đều do cô ấy cung cấp, nếu cô ấy nói dối, chúng ta cũng không thể nào biết được.”

Tôn Nguyên Châu nghe vậy, đang định đáp trả thì Nguyễn Nam Chúc bật cười, hất cằm lên, nói bằng giọng điệu khiêu khích: “Nếu cô muốn thì không cần tin lời tôi, tôi chẳng có ý kiến gì đâu.”

Tôn Nguyên Châu nói: “Đúng vậy.” Rõ ràng Tôn Nguyên Châu đứng về phe Nguyễn Nam Chúc, anh ta đáp lại nghi vấn của Tuyên Tử Huệ: “Nếu cô có thể cung cấp thông tin khác cho chúng tôi thì cũng chẳng ai phản đối đâu.”

Tuyên Tử Huệ vẫn muốn nói gì đó, nhưng bị người bên cạnh kéo tay, tỏ ý ngăn cản.

“Ở những cửa khác, tôi có thể chiếm ưu thế bằng cách tung ra thông tin giả. Nhưng ở cửa này, nói dối chẳng đem lại lợi ích gì.” Nguyễn Nam Chúc chẳng buồn nhìn Tuyên Tử Huệ, có vẻ như nghi vấn của Tuyên Tử Huệ hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới hắn: “Số lượng Tương Nhân tăng lên, không lẽ sẽ làm giảm độ khó của trò chơi này với tôi chắc?”

“Cánh cửa này thật sự có vài thứ khác biệt, tạm thời chúng ta đừng suy nghĩ về vấn đề thật giả đúng sai. Tôi nghĩ vẫn nên tập trung vào vụ mở rương cái đã.” Một người đứng ra đóng vai hòa giải.

Tôn Nguyên Châu rút từ trong túi ra một xấp giấy nhớ, phân phát cho tất cả những người có mặt, đồng thời dặn họ, nếu mở ra vật phẩm hoặc kỹ năng của Tương Nữ, nhất định phải thông báo, không được giấu giếm.

Khi nhận giấy nhớ, nét mặt mọi người rất đa dạng, rõ ràng họ đều đang có những suy nghĩ của riêng mình.

Sau đó, mọi người cùng thống nhất sẽ trao đổi thông tin mình thu thập được vào buổi trưa hằng ngày, tiện thể xác định số người còn sống.

Cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt tản ra.

“Em nghĩ họ có mở rương không?” Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc bắt đầu bàn luận về vấn đề này. Nhóm Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch có thể nghe rương, mức độ an toàn cao hơn nhiều so với các nhóm khác.

“Không đâu,” Nguyễn Nam Chúc nói, “toàn là lũ cáo già sợ chết, ít nhất trong hôm nay không ai mở đâu.”

“Vậy phải chờ tới sáng mai à?” Lâm Thu Thạch cũng hiểu ý của Nguyễn Nam Chúc: “Bữa sáng?”

Nguyễn Nam Chúc cười nói: “Đúng vậy, mặc dù mỗi ngày chỉ được ăn một bữa, nhưng một bữa đó đủ để họ không chết đói.”

“Ôi trời,” Lương Mễ Diệp cảm thán, “nghĩ kỹ thì cách này không tệ.” Cô đang nói đến hạn chế mà cửa mang lại, nếu không tìm cách ép bọn họ mở rương, đám người này dám ở lì trong căn nhà vài tháng lắm.

Lương Mễ Diệp lẩm bẩm: “Người ta muốn thoát ra sớm còn không được...”

Đêm đó, hầu hết mọi người đều mất ngủ. Hoặc vì quá đói, hoặc vì quá sợ hãi.

Lâm Thu Thạch cũng ngủ không được ngon giấc, quá nửa thời gian cậu ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, giữa lúc mê man, cậu cảm thấy Nguyễn Nam Chúc bò lên giường mình.

“Nam Chúc...”, Lâm Thu Thạch mơ măng nói, “sao thế?”

Nguyễn Nam Chúc kề sát tai Lâm Thu Thạch, thì thầm: “Lâm Lâm, anh có đói không?”

Lâm Thu Thạch lơ mơ: “Hơi hơi....” Cả ngày không ăn gì ai mà không đói chứ, nhưng cũng chỉ đói thôi, chưa đến mức chịu không nổi.

Ai ngờ Lâm Thu Thạch vừa dứt lời, Nguyễn Nam Chúc bỗng móc từ trong túi áo ra một vật, Lâm Thu Thạch cụp mắt nhìn, thấy đó là một thanh chocolate.

“Anh một nửa, em một nửa.” Nguyễn Nam Chúc khe khẽ bẻ thanh chocolate ra, “bọn mình ăn mảnh.” Khóe mắt hắn cong lên, nở một nụ cười xinh đẹp.

“Em mang bao nhiêu thế?” Lâm Thu Thạch hỏi.

Nguyễn Nam Chúc nói: “Không nhiều lắm...” Hắn bóc lớp vỏ giấy, rồi đưa chocolate đến bên miệng Lâm Thu Thạch: “Ăn đi.”

Lâm Thu Thạch vẫn không nói gì, khi cảm nhận thanh chocolate được đưa vào trong miệng, cậu liếm ngón tay Nguyễn Nam Chúc theo bản năng, liền thấy đôi mắt Nguyễn Nam Chúc trở nên sâu thẳm.

Nguyễn Nam Chúc nói: “Ngon không?”

Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Nguyễn Nam Chúc sán lại, chạm lên đôi môi Lâm Thu Thạch, nói: “Đúng là rất ngọt.” Hắn không ăn nửa còn lại của thanh chocolate, mà gói vào như cũ rồi nhét vào túi bộ đồ ngủ.

“Sao em không ăn?” Lâm Thu Thạch hỏi.

“Em không đói.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Ngủ đi, mai còn dậy sớm.”

Lâm Thu Thạch nhìn vào mắt Nguyễn Nam Chúc. Người đàn ông này dù lợi hại cách mấy cũng chỉ là một con người bình thường, chắc chắn sẽ đói khi không được ăn.

Lâm Thu Thạch định nói gì đó, nhưng Nguyễn Nam Chúc đã rúc vào lòng cậu, khẽ hôn lên cằm cậu rồi bảo nhỏ: “Ưm, đừng nói gì cả, làm Mễ Diệp tỉnh bây giờ. Ngủ đi.”

Lâm Thu Thạch thấy Nguyễn Nam Chúc kiên quyết như vậy đành thôi không nói nữa, choàng tay ôm chặt lấy hắn.

Ngoại hình Nguyễn Nam Chúc ở cửa này không hề gầy yếu, thậm chí trông còn tươi tắn hơn bên ngoài vài phần, ít nhất nếu ở đời thực, Lâm Thu Thạch nghĩ rằng bản thân sẽ không bao giờ dám nghĩ đến việc ôm Nguyễn Nam Chúc vào lòng vỗ về...

Sáng hôm sau, Lương Mễ Diệp vừa tỉnh dậy đã giật mình trợn mắt trước cảnh hai người ôm dính lấy nhau trên giường.

“Chào buổi sáng.” Nguyễn Nam Chúc tỉnh dậy, thản nhiên cất tiếng chào hỏi.

Lương Mễ Diệp nói: “Hai người...” Cô định hỏi tại sao hai người nằm chung một giường, thì thấy Nguyễn Nam Chúc hôn má Lâm Thu Thạch, gọi: “Lâm Lâm, dậy nào.”

Lâm Thu Thạch mơ màng đáp một tiếng: “Chào buổi sáng.”

Lương Mễ Diệp: “...” Trời đất, hình như cô vừa biết một việc không nên biệt thì phải. Thủ lĩnh Hắc Diệu Thạch hẹn hò với thành viên trong tổ chức?! Vậy là không khác gì thủ lĩnh của cô rồi?!

Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc làm lơ vẻ kinh ngạc của Lương Mễ Diệp, sau khi thong thả làm vệ sinh cá nhân, họ xuống phòng ăn.

Vừa bước vào phòng ăn, quan sát bầu không khí giữa mọi người, họ biết suy đoán đưa ra ngày hôm qua là chính xác. Quả nhiên, cửa không nhân từ tạo ra kẻ hở để bọn họ lợi dụng lách quy định: Không mở rương thì không có bữa sáng.

Chỉ có Tiểu Kế, người từng mở rương, là đang vui vẻ đưa miếng bánh ngọt

Chỉ có Tiểu Kế, người từng mở rương, là đang vui vẻ đưa miếng bánh ngọt nóng hổi lên miệng, trong ánh mắt đỏ lên vì ghen tỵ của những người xung quanh.

Tiểu Kế cười hì hì, nói: “Nhìn tôi cũng vô ích, muốn ăn thì mở rương đi.” Nhóm ba người Lâm Thu Thạch tìm một chỗ để ngồi, chờ những người khác. Một lát sau, nhóm của Tôn Nguyên Châu ung dung xuất hiện. Sau khi ngồi xuống, họ mỉm cười với những người khác, đường hoàng lấy thức ăn trên bàn để ăn… Vậy là nhóm này cũng đã mở rương.

“Các anh mở rương rồi à?” Tuyên Từ Huệ, người hôm qua tỏ ra nghi ngờ Nguyễn Nam Chúc sốt ruột lên tiếng: “Mở được cái gì vậy?”

“Nói là may thì may thật, nhưng nói là không may cũng chẳng sai.” Tôn Nguyên Châu ăn một thìa cháo, đoạn nói tiếp: “Hai cái rương rỗng, một rương kỹ năng của Tương Nữ.”

“Lại mở ra kỹ năng!.” Mọi người tỏ ra thất vọng: “Kỹ năng gì vậy??”

Tôn Nguyên Châu đặt thẻ bài ghi kỹ năng lên bàn. Lâm Thu Thạch ở gần nhất, khẽ liếc nhìn hàng chữ ghi bên trên: Muốn mở nó ra quá.

“Thế này nghĩa là sao?” Mọi người đồng loạt nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc, kẻ duy nhất biết luật.

“Đây là một kỹ năng rất phiền phức.” Nguyễn Nam Chúc thở dài: “Tương Nữ có thể ép một người phải mở rương chỉ định sẵn…”

Phòng ăn bỗng chốc chìm vào im lặng.

“Nghĩa là sao chứ? Vậy khác gì nó có thể tùy ý bắt một người phải chết?” Vừa cất tiếng là người mới, dường như trạng thái sắp suy sụp: “Ý cô là vậy đúng không?”

“Phải.” Nguyễn Nam Chúc chỉ đáp nhẹ tênh.

“Nhưng đó cũng là cơ hội của chúng ta.” Nguyễn Nam Chúc nhìn sắc mặt đầy vẻ tuyệt vọng của tất cả mọi người, chậm rãi bổ sung thêm: “Chúng ta có thể giết được Tương Nữ và Tương Nhân, nhưng cần có một số vật phẩm đặc biệt. Cách để giết chúng là sử dụng vật phẩm ngay trước khi mở rương. Những vật phẩm quan trọng này cũng có trong một rương nào đó, nếu mở được, chúng ta hoàn toàn có thể khắc chế kỹ năng này của Tương Nữ.”

Không ai nói gì, mọi người đều hiểu rõ trong lòng rằng sự việc không đơn giản như vậy.

Tổng cộng hai trăm rương gỗ, ai mà biết mấy vật phẩm đó cất giấu ở đâu.

Không khí tuyệt vọng bao trùm lấy căn phòng, quanh bàn ăn lại lần nữa vang lên tiếng khóc.

Tôn Nguyên Châu hiển nhiên không có thiện cảm với những người mới mít ướt, ăn xong anh ta đứng dậy, rời đi cùng các đồng đội.

Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch cũng không lãng phí thời gian ở phòng ăn thêm nữa, dù sao họ cũng chẳng thể ăn được.

“Chúng ta đến xem các rương ở trong phòng làm việc trước đi.” Sau khi rời phòng ăn, Nguyễn Nam Chúc đưa ra đề nghị.

“Được.” Lâm Thu Thạch gật đầu đồng ý.

Họ đi đến phòng làm việc, Lâm Thu Thạch chọn hai rương bất kì. Sau khi cúi đầu nghe ngóng và chắc chắn trong rương không có âm thanh, cậu hít một hơi thật sâu, định mở nắp rương.

“Để tôi thử trước nhé.” Lâm Thu Thạch nói, thật ra trong lòng cậu không nắm chắc, cậu hít sâu, nắm chặt nắp rương, rồi vận sức mở ra: Rương trống. Bên trong rương gỗ không có gì khiến cậu thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy hơi tiếc.

Cậu không mở được vật phẩm nào hữu dụng.

“Rương tiếp theo cô mở nhé.” Nguyễn Nam Chúc quay sang nhìn Lương Mễ Diệp đứng bên cạnh, người nãy giờ vẫn im lặng.

“Tôi á?” Lương Mễ Diệp hơi ngạc nhiên, cô đã chuẩn bị tinh thần nhịn đói hai này, vì dẫu gì vẫn là kỹ năng của Lâm Thu Thạch. Vả lại nhịn đói hai ngày cũng không sao, chưa đến nỗi chết đói, nhưng thật không ngờ Nguyễn Nam Chúc lại nhường cơ hội cho cô.

“Ừ.” Nguyễn Nam Chúc gật đầu.

Lương Mễ Diệp định từ chối, nhưng thái độ Nguyễn Nam Chúc rất kiên quyết, hắn nói: “Hai ngày thôi mà, chẳng phải vấn đề gì lớn.”

Lương Mễ Diệp nói: “Thôi được… Nhưng cô cũng không cần nhịn đâu, tôi có mang đồ ăn từ bên ngoài vào, tuy không nhiều nhưng đủ để qua bữa.”

Nguyễn Nam Chúc cười: “Được.”

Lương Mễ Diệp chọn một rương, Lâm Thu Thạch nghe xong liền gật đầu, ra hiệu có thể mở được. Cũng giống với Lâm Thu Thạch, khi mở rương, Lương Mễ Diệp gần như nín thở, cô thận trọng mở chiếc rương ra, thấy bên trong có một chiếc thẻ bài, bên trên viết một chữ số: 3.

“Là mật mã két sắt!” Lâm Thu Thạch mừng rỡ reo lên.

“Hên phết.” Lương Mễ Diệp nở nụ cười, nhét thẻ bài vào túi.

Nguyễn Nam Chúc thì không cười nổi, hắn thoáng thở dài.

“Sao lại thở dài?” Lâm Thu Thạch hỏi.

“Mở két sắt là cách thoát thân rắc rối nhất.” Nguyễn Nam Chúc nói.

“Tại sao lại như vậy?” Lương Mễ Diệp hỏi.

“Bởi vì rất có thể mật mã không chỉ nằm trong tay một người. Đến lúc đó, ai sẽ sở hữu gợi ý cửa kế tiếp?” Nguyễn Nam Chúc nói: “Nhưng hiện giờ suy nghĩ mấy điều này còn quá sớm, để sau hẵng nói đi.”

Trong lúc ba người đang bàn bạc, từ phòng ăn ở tầng dưới bỗng vang lên tiếng khóc gào của một bé gái. Tiếng khóc thê lương đầy tuyệt vọng đó chính là của Tương Nữ.

Nghe âm thanh này, sắc mặt cả ba trở nên khó coi.

Trong board game, sau khi một người chơi lật ra kỹ năng, Tương Nữ chưa thể sử dụng ngay mà phải cất lên tiếng khóc thì kỹ năng mới thực sự thuộc về Tương Nữ. Tiếng khóc của Tương Nữ tuy làm lộ vị trí của nó, nhưng cũng báo hiệu cho bọn họ biết, Tương Nữ đã có thêm kỹ năng mới.

“Gay go rồi đây.” Lương Mễ Diệp nói một câu.

Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc đều im lặng.

Cả tòa biệt thự chìm vào bầu không khí tuyệt vọng. Lâm Thu Thạch từ tầng hai đi xuống, thấy những người mới đang ngồi trong phòng khách với khuôn mặt trắng bệch, như thể vừa đánh mất hy vọng sống cuối cùng, họ ngồi đó bất động như tượng gỗ.

Những người này đều thuộc về nhóm của Ngụy Tu Đức, lúc này Ngụy Tu Đức đã biến mắt, rõ ràng sau khi thấy mấy người mới trở thành gánh nặng, lão ta đã lập tức vứt bỏ họ.

Lâm Thu Thạch cảm thấy cái lão Ngụy Tu Đức này nên đổi tên thành Ngụy Thất Đức thì hợp hơn.

Đến giờ cơm trưa, trong số hai mươi người chỉ có một nửa có thể động đũa, số còn lại hoặc không đến phòng ăn, hoặc ngồi trơ mắt ra nhìn.

Tôn Nguyên Châu khá kinh ngạc vì Nguyễn Nam Chúc vẫn chưa động đũa, nói: “Cô chưa mở rương sao?”

“Người ta sợ lắm.” Nguyễn Nam Chúc tựa vào vai Lâm Thu Thạch, nũng nịu nói, hàng mi dài khẽ rung, gương mặt đáng thương vô cùng: “Ngộ nhỡ mở ra thứ gì quái lạ thì biết làm thế nào.”

Tôn Nguyên Châu nói: “Nhưng đâu thể nhịn ăn mãi.” Xem ra Tôn Nguyên Châu rất có thiện cảm với Nguyễn Nam Chúc, nếu không đã chả thèm quan tâm đến hắn.

Nguyễn Nam Chúc không nói gì.

Thật ra số người chưa ăn vẫn khá nhiều, trong đó có cả một số tay lão luyện. Ngụy Tu Đức nhờ phúc của Tiểu Kế mà được no bụng, có vẻ thỏa mãn lắm, những người khác thấy vậy thì không mấy dễ chịu.

Ăn xong, mọi người cùng nhau trao đổi thông tin. Trước mắt vẫn chưa xuất hiện vật phẩm đặc biệt, chỉ có một người được một rương Xăng.

Nguyễn Nam Chúc giải thích tác dụng của Xăng, nó có thể dùng để hạn chế một lượt hành động của Tương Nữ, giết một Tương Nhân. Với điều kiện người chơi đã xác định được Tương Nhân hay Tương Nữ có mặt trong rương đó, phải sử dụng vật phẩm khi rương chưa được mở.

Người có được Xăng thở phào, nói vậy là ngày mai anh ta đã được an toàn, bởi vì chỉ cần sử dụng Xăng trước khi mở rương là có thể nắm chắc chiếc rương đó không còn nguy hiểm.

Lương Mễ Diệp cũng chia sẻ việc mình tìm được thẻ bài mật mã, nhưng không nói cụ thể con số trong thẻ bài, chỉ tỏ ý rằng, nếu ai cũng tìm thấy thẻ bài tương tự thì đôi bên có thể hợp tác. Ai tìm được nhiều số hơn, người đó sẽ sở hữu chìa khóa. Nếu mỗi người chỉ có một thẻ, vậy thì trò oẳn tù tì sẽ quyết định chìa khóa thuộc về người nào.

Cách làm này khá công bằng và hiện tại chưa có ai khác tìm được mật mã, cho nên mọi người đều tỏ ý tán đồng.

Sau khi trao đổi thông tin xong, tất cả tản ra làm việc của mình.

Nguyễn Nam Chúc dường như hơi mệt, sau khi rời bàn hắn cứ ngáp ngắn ngáp dài.

Lâm Thu Thạch hỏi: “Sao thế, thấy không khỏe trong người hả?”

“Ừm, muốn ngủ một lát.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Mình về phòng trước đi.” Hắn dụi dụi mắt, trông như buồn ngủ lắm rồi.

Lâm Thu Thạch nói: “Được. Có phải đêm qua không ngủ ngon không?” Họ lên tầng hai, trở về phòng mình.

Nguyễn Nam Chúc ngồi xuống giường, nhưng không nằm, ánh mắt chăm chú nhìn một chiếc rương ở góc tường.

Lâm Thu Thạch ngồi bên cạnh hắn, hơi thắc mắc: “Chúc Manh?”

Nguyễn Nam Chúc không đáp.

“Chúc Manh?” Lâm Thu Thạch đi đến phía sau hắn, vỗ lên vai hắn một cái, nói: “Em sao vậy?”

Nguyễn Nam Chúc bỗng hoàn hồn, nói: “...Không có gì.” Trong ánh mắt hắn thoáng hiện lên vẻ chần chừ, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng hé thêm gì: “Không có gì đâu.” Lương Mễ Diệp nói: “Chúc Manh, cô chưa ăn gì đúng không, để tôi úp cho cô ly mì nhé.”

Hóa ra Lương Mễ Diệp mang cả mì ăn liền vào đây.

Trong lúc Lương Mễ Diệp xuống bếp đun nước, Lâm Thu Thạch vẫn ngồi bên Nguyễn Nam Chúc. Cậu tưởng Nguyễn Nam Chúc không được khỏe, bèn lấy tay sờ thử trán hắn, cảm thấy nhiệt độ trên trán Nguyễn Nam Chúc bình thường, bèn nói: “Có thấy khó chịu ở đầu không?”

Nguyễn Nam Chúc lắc đầu, dường như hắn hơi bức bối với trạng thái cơ thể mình: “Không sao.”

Lâm Thu Thạch im lặng, cậu nhìn theo mắt Nguyễn Nam Chúc, thấy một rương gỗ màu đen trong góc tường. Chỉ là một chiếc rương như bao chiếc rương khác, nhưng ánh mắt Nguyễn Nam Chúc nói lên rằng dường như trong rương ẩn chứa một vật vô cùng quan trọng.

Một ý niệm hoang đường lóe lên trong đầu Lâm Thu Thạch, vẻ mặt cậu lập tức cứng đờ, thậm chí giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Chúc Manh,” Lâm Thu Thạch dùng tay giữ lấy khuôn mặt Nguyễn Nam Chúc, ép hắn quay mặt về phía mình, “đừng nhìn cái rương đó.”

Nguyễn Nam Chúc không nói gì, biểu cảm khuôn mặt trong vô cùng kỳ lạ.

Lâm Thu Thạch gọi: “Chúc Manh?”

Nguyễn Nam Chúc đưa tay ra, đặt lên cánh tay Lâm Thu Thạch, đẩy nó ra khỏi mặt mình. Sau đó hắn quay đầu, ánh mắt lại nhìn về phía chiếc rương ở góc tường: “Trong cái rương đó hình như có vật phẩm quan trọng.”

Câu nói này của Nguyễn Nam Chúc khiến Lâm Thu Thạch biết suy đoán của mình là đúng: Tương Nữ đang sử dụng kỹ năng.

Muốn mở nó ra quá, bên trong chắc hẳn có một thứ quan trọng, không chừng chính là vật phẩm giết chết Tương Nữ. Chỉ cần mở được nó ra thì bọn họ có thể rời khỏi đây, trở về thế giới thực. Ánh mắt Nguyễn Nam Chúc càng lúc càng quyết tâm, hắn chầm chậm đứng dậy khỏi giường.

“Nam Chúc…” Lâm Thu Thạch không thèm để tâm gì nữa, cậu gọi thẳng tên thật của Nguyễn Nam Chúc, lấy tay ôm chặt thắt lưng hắn: “Nam Chúc, tỉnh lại đi!”

Nguyễn Nam Chúc không nói gì. Hắn vốn rất khỏe, có thể dễ dàng vùng ra khỏi vòng tay Lâm Thu Thạch, đi đến chỗ cái rương.

“Nam Chúc…” Trán Lâm Thu Thạch toát đầy mồ hôi lạnh, cậu đã dốc toàn lực, nhưng chỉ đủ làm chậm lại tốc độ của Nguyễn Nam Chúc: “Nam Chúc à, mau tỉnh lại đi, không thể mở cái rương đó được!!!” Cậu hét lên, cố gắng gọi Nguyễn Nam Chúc tỉnh lại khỏi cơn huyễn hoặc.

Nhưng vô ích, Nguyễn Nam Chúc hoàn toàn không nghe thấy tiếng cậu gọi, hắn tiến từng bước về phía trước, chẳng mấy chốc sẽ đến chỗ cái rương kia.

Nghe thấy tiếng kêu của Lâm Thu Thạch, Lương Mễ Diệp lập tức ra khỏi phòng bếp. Nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra, không khỏi kinh hãi: “Lâm Lâm, chuyện gì vậy?”

“Kỹ năng của Tương Nữ!” Lâm Thu Thạch toát mồ hôi đầm đìa, vừa thở dốc vừa nói: “Mau đến giúp tôi!!

Lương Mễ Diệp cũng lao vào, muốn giúp Lâm Thu Thạch kéo Nguyễn Nam Chúc lại.

Nhưng Nguyễn Nam Chúc quá khỏe, Lâm Thu Thạch và Lương Mễ Diệp hợp lại cũng chỉ như châu chấu đá xe. Đúng vào giờ khắc nguy cấp, Lâm Thu Thạch đột nhiên nảy ra một ý, gào lạc cả giọng: “Lương Mễ Diệp, mau!!! Mang ba lô của tôi lại đây!!”

Mặc dù không rõ dụng ý của Lâm Thu Thạch, nhưng Lương Mễ Diệp vẫn chạy đến chỗ ba lô, nhanh nhẹn mang nó đến trước mặt Lâm Thu Thạch: “Giờ làm gì nữa?”

Lâm Thu Thạch nói: “Cô giữ Nguyễn Nam Chúc nhé!” Cậu cầm lấy ba lô, vội vàng lục tìm: Ngay cả cậu cũng không rõ liệu nó có tác dụng hay không, nhưng nó chính là hy vọng sống duy nhất của Nguyễn Nam Chúc!