Hai người ra khỏi nhà vệ sinh, trở về phòng ăn tìm Tiêu Kế - người mở được Ống Nghe ngày hôm qua.
Hôm qua, Tiểu Kế mở liền ba rương, không chết ngay đã được xem là cực may mắn. Trong ba rương có một vật phẩm dành cho phe con người, một kỹ năng của Tương Nữ, và một rương trống.
Khi Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc tìm đến, họ thấy Tiểu Kế đang ngồi cùng Ngụy Tu Đức.
Nguyễn Nam Chúc nói cho họ biết Ống Nghe có thể dùng để phán đoán một rương có Tương Nữ hay không sau khi dùng Ống Nghe mới mở rương thì mức độ nguy hiểm sẽ giảm đi rất nhiều.
Ngụy Tu Đức nghe xong không nói gì, Tiểu Kế thì rất hứng thú, nói: "Thật không? Nếu Ống Nghe này hữu ích thật, bọn tôi coi như trúng mánh rồi, chỉ việc nghe rồi mở thôi."
"Chắc chắn vật phẩm này có hạn chế số lần sử dụng."Nguyễn Nam Chúc nói: "Anh có thể chọn một rương rồi dùng thử."
Ngụy Tu Đức nghe hai bên nói xong, vẫn không bình luận gì, chỉ đứng bên quan sát như chẳng liên quan đến sự việc. Dù lão ta cố thể hiện bản thân là kẻ vô hại, nhưng có thể đặt chân tới cửa cấp mười chứng tỏ lão ta không phải loại dễ chơi, điều này mọi người đều ngầm hiểu rõ. Chưa kể lão ta còn cố tình đưa một đống người mới tới đây.
Tiểu Kế đeo Ông Nghe, chọn đại một chiếc rương trong phòng khách, gí Ông Nghe vào thành rương. Sau một hồi lắng tai cảm nhận, gã quay ra nói: "Bên trong không có tiếng gì cả."
"Anh thử mở xem nào." Nguyễn Nam Chúc nói.
"Hay cô mở đi?” Tiểu Kế đề nghị: "Tôi thấy hơi sợ." Miệng nói sợ nhưng khuôn mặt gã chẳng có vẻ gì là sợ, rõ ràng chỉ muốn đẩy nguy cơ cho người khác mà thôi.
Nguyễn Nam Chúc nửa cười nửa không: “Tôi mở cũng được, nhưng nếu bên trong có vật phẩm thì nó thuộc về ai?"
Tiểu Kế nói: "Dĩ nhiên là của tôi, rương này do tôi 'chuẩn đoán' mà."
Nguyễn Nam Chúc biếng nhác nói: “Làm gì có chuyện dễ dàng vậy, nguy hiểm tôi gánh, vật phẩm anh giành?"
Tiểu Kế ngẫm nghĩ một lát, hình như cảm thấy Nguyễn Nam Chúc nói cũng có lý. Gã đang định mở rương thì Nguyễn Nam Chúc đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, nói: "Đợi chút đã, để tôi nghe thứ động tĩnh ở bên trong."
"Hửm?" Tiểu Kế thắc mắc.
Nguyễn Nam Chúc áp tai vào thành rương, nghe ngóng một lát, sau đó gọi Lâm Thu Thạch và Lương Mễ Diệp đến, ba người cùng áp tai nghe một lúc. Cuối cùng, Nguyễn Nam Chúc đứng dậy vẫy Tiểu Kế: “Lại đây mở đi."
Tiểu Kế cũng to gan, trong số những người mới ở đây, tinh thần của gã thuộc loại rất khá, không có biểu hiện suy sụp hay gì. Sau một hồi xoa tay, gã nắm lấy nắp rương, dùng sức đẩy lên..
"Cạch" một tiếng, rương mở, để lộ phần đáy trống rỗng, chẳng có gi ở bên trong.
"Rương trống rồi." Tiểu Kế hơi tiếc vì không thể có thêm vật phẩm nào.
"Anh lại đây chút," Nguyễn Nam Chúc nói, "Cùng tôi vào nhà vệ sinh.”
Tiểu Kế "hả" một tiếng nhìn Nguyễn Nam Chúc từ đầu xuống chân, nói: "Hình như không ổn cho lắm nhỉ?"
Nguyễn Nam Chúc: "Tôi bảo anh vào nhà vệ sinh, chứ không bảo anh đi vệ sinh." Hắn tiếp: "Đi mau."
Tiểu Kế cười cười, cùng Nguyễn Nam Chúc vào nhà vệ sinh.
Lâm Thu Thạch theo sau hai người, nhanh chóng hiểu ra dụng ý của Nguyễn Nam Chúc. Nguyễn Nam Chúc dẫn Tiểu Kế vào một gian vệ sinh, chỉ chiếc rương ở đó: "Dùng Ống Nghe của anh nghe thử coi."
Chiếc rương này chính là cái đã phát ra Lời đáp dối gian, dụ Lâm Thu Thạch mở nó. Nếu Tương Nữ không thể tùy ý di chuyển, vậy thì có lẽ trong thời gian ngắn, nó vẫn ở trong và chiếc rương này. Họ có thể dựa vào sự khác nhau của hai chiếc rương để tìm ra khá nhiều thông tin hữu ích. Thứ nhất là biết được rương chứa Tương Nữ sẽ phát ra âm thanh như thế nào, thứ hai là tìm ra số lần có thể sử dụng Ống Nghe.
Sau khi tiễn hai người đi khỏi, Nguyễn Nam Chúc chưa vội rời khỏi nhà vệ sinh ngay, hắn đến chỗ chiếc rương có Tương Nữ, cúi xuống áp tai nghe ngóng, sau đó vẫy Lâm Thu Thạch vào.
"Sao vậy?" Lâm Thu Thạch hỏi.
"Anh đến nghe thử đi." Nguyễn Nam Chúc nói: “Không rõ Ống Nghe có công năng đặc thù hay chỉ đơn thuần khuếch đại âm thanh. Nếu chỉ là khuếch đại âm thanh...”, hắn dừng một lát, liếc Lâm Thu Thạch rồi cười, vậy thì chẳng phải nhóm chúng ta còn có vật phẩm lợi hại hơn à?
Lâm Thu Thạch cười nói: "Chắc chắn không chỉ là khuếch đại âm thanh đâu, nếu không anh đã nghe rõ hết, chẳng cần tới vật phẩm làm gì." Cậu vừa nói, vừa áp tai vào thành rương, ai ngờ khi vành tai tiếp xúc với mặt gỗ, cậu thật sự nghe được những âm thanh rất nhỏ... Tập trung tinh thần cảm nhận, thấy giống như tiếng khóc của bé gái.
Sự thay đổi trên gương mặt của Lâm Thu Thạch đã cho Nguyễn Nam Chúc câu trả lời, hắn nói: "Sao hả? Nghe được đúng không?"
"Nghe được." Lâm Thu Thạch trợn tròn mắt"... Nghe được thật này." Cậu thử đi thử lại để chắc chắn đó không phải là ảo giác, quả thực cậu đã nghe thấy âm thanh ở trong rương.
"Đùa, thế này cũng quá là ăn gian rồi." Lương Mễ Diệp đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, liền kêu lên:"Vậy là Lâm Lâm phân biệt được tất cả các rương luôn hả?"
"Không." Nguyễn Nam Chúc đáp, "Ống Nghe bị giới hạn số lần sử dụng, không chừng Lâm Thu Thạch cũng vậy. Tốt nhất nên cẩn thận, nhưng ít nhất chúng ta cũng có thể nghe được... hai lần một ngày."
Lâm Thu Thạch rời khỏi chỗ chiếc rương, hỏi: “Có nghe được Tương Nhân không nhỉ?”
“Chắc là được, chỉ không biết cụ thể là âm thanh gì thôi.” Nguyễn Nam Chúc đáp: “Có Thu Thạch, hệ số an toàn của chúng ta cao hơn.” Không sợ phải ngồi chờ chết nữa.
Lâm Thu Thạch thật sự khâm phục Nguyễn Nam Chúc, chuyện để cậu nghe thử mà hắn cũng nghĩ ra được.
Sau khi xác thực chuyện đó, họ lên tầng hai. Vừa đặt chân tới tầng hai đã nghe thấy những tiếng xôn xao vang lên từ phòng làm việc, có vẻ như bên trong đang có khá đông người tụ tập.
Nguyễn Nam Chúc đi vào phòng làm việc xem thử, thấy có mấy người ngồi xung quanh két bảo hiểm, đang cắm cúi làm gì đó.
“Họ đang thử mật mã à?” Lương Mễ Diệp nói: “Thử lung tung tìm ra nổi không?”
Nếu cứ cố thử, chắc chắn sẽ có ngày tìm ra, tổng cộng một vạn cách kết hợp chữ số, mỗi lần vặn hết khoảng hai giây, một vạn lần sẽ là hai triệu giây, tương đương với khoảng năm giờ đồng hô,f chỉ một buổi chiều là xong. Đam Mỹ Sắc
Đó là tính cho trường hợp đen đủi nhất, còn thông thường chắc sẽ nhanh hơn, bởi vì không có khả năng thử từ con số đầu tới con số cuối mới ra.
Nguyễn Nam Chúc chậm rãi nói: “ Đâu có dễ thế.” Cửa chẳng bao giờ phô bày cho bọn họ một cơ hội dễ dàng như vậy, Nguyễn Nam Chúc nói với những người ở trong phòng: “Đừng thử nữa, trong cửa không bao giờ tồn tại những lỗ hổng lớn như vậy đâu.”
“Sao cô biết không thể? Với lại thử mật mã két bảo hiểm là hành động thường thấy mà.” Suy nghĩ của những người kia hơi khác với Nguyễn Nam Chúc, họ nói: “Hơn nữa, chúng tôi đã mất công thử lâu như vậy rồi…”
Lâm Thu Thạch vốn định tiến lên để quan sát kỹ phòng làm việc hơn, nhưng Nguyễn Nam Chúc giơ tay lên ngăn lại: “Đừng vào.”
“Sao vậy?” Lâm Thu Thạch hỏi.
Nguyễn Nam Chúc nói: “Cảm giác không ổn lắm.” Gần như ngay khi hắn dứt lời, trong phòng vang lên tiếng hô kinh ngạc: “Mở rồi!”
“Sao cơ?” Lương Mễ Diệp hơi kinh ngạc: “Mới thế đã mở, sao có thể chứ?”
Nguyễn Nam Chúc hơi cau mày.
Mặc dù chuyện này rất khó tin, nhưng ba người ở cửa phòng quả thực đều trông thấy chiếc két mở ra, sau một tiếng “cạch” khẽ.
Những người kia thấy két bảo hiểm đã mở, liền ném về phía Nguyễn Nam Chúc những cái nhìn khiêu khích, như đang nói, thấy chưa, bọn toi mở được két bảo hiểm rồi này.
“Để tôi xem bên trong có gì.” Người thử mật mã hào hứng xoa tay, kéo cánh cửa két bảo hiểm ra. Ai ngờ sau ấy, không biết hắn nhìn thấy thứ gì bên trong mà gương mặt thoát trở nên kinh hoàng, miệng rú lên một tiếng, quay người bỏ chạy… Nhưng chỉ trong tích tắc, một đôi tay trắng ởn, nhỏ xíu thò ra từ trong két bảo hiểm, tóm lấy người đó, lôi vào trong két nhanh như chớp.
“Á á á á…” Kẻ xấu số kêu lên thảm thiết, rồi biến mất trước mắt mọi người
Bầu không khí hân hoan trong phòng bỗng trở nên đông cứng lại, lạnh ngắt như tảng băng.
Nguyễn Nam Chúc đến gần két bảo hiểm, đưa tay kéo thử cánh cửa. Không ngoài dự đoán, két đã khóa lại như cũ.
Bên trong chiếc két sắt kiên cố vẫn vọng ra tiếng kêu cứu đầy sợ hãi, giọng nói chính là của người vừa bị lôi vào.
“Cứu với, cứu với, cứu tôi với, xin mọi người cứu tôi đi mà...” Tiếng kêu cứu tuyệt vọng vang lên từ két bảo hiểm, nhưng tất cả mọi người đều đã bỏ chạy ra bên ngoài.
Số lượng Tương Nhân trong căn nhà lúc này đã tăng lên ba, tình hình càng lúc càng căng thẳng.
Nguyễn Nam Chúc nhíu mày, nói: “Đây chính là lý do tôi không ưu người mới.” Nếu người mở két bảo hiểm là một kẻ có kinh nghiệm, thì họ sẽ ngừng ngay khi nghe Nguyễn Nam Chúc nói... Không, chính xác hơn là không một người lão luyện nào lại thách thức quyền uy của cửa bằng việc bất chấp thứ mật mã két bảo hiểm.
“Đúng vậy, lũ điếc không sợ súng, ai cũng tưởng mình là vai chính.” Lương Mễ Diệp thở dài, lắc đầu: “Cứ tưởng mình sẽ là người may mắn nhất, thật ra cũng chỉ là diễn viên quần chúng, là con tốt thí mà thôi.” Kẻ bị lôi vào két bảo hiểm vẫn còn la hét, nghe mà lạnh sống lưng.
Sau khi chuyện này xảy ra, Nguyễn Nam Chúc trở lại huyền quan, bỗng thấy cả ngôi nhà tĩnh mịch lạ thường. Những tay lão luyện đang lục soát khắp các ngõ ngách, còn đám người mới thì nấp trong phòng khách run rẩy như bầy cừu non, một số người lặng lẽ rơi lệ. Trong số những kẻ đang khóc, thậm chí còn có một anh chàng hơn ba mươi tuổi... có lẽ tinh thần đã cận kề bên bờ vực sụp đổ.
“Đi ăn cơm đi,” hiện giờ an ủi họ cũng chẳng ích gì, Nguyễn Nam Chúc nói, “sắp mười hai giờ rồi.”
“Em không ăn nổi chị ơi.”Một cô bé trông thật tội nghiệp nói: “Làm sao bây giờ, có phải chúng ta sẽ chết ở đây không.”
Nguyễn Nam Chúc liếc cô gái, đáp: “Có chết hay không chị không biết, nhưng nhịn đói thì chắc chắn sẽ chết. Đi nào, chị đói quá rồi.”
Ba người đi vào phòng ăn, thấy các món ăn nóng hổi đã bày sẵn, một vài người mặt mũi trắng bệch đã có mặt ở đó. Họ hầu hết đều là những người có kinh nghiệm, chẳng ai trong số họ đụng đũa, chỉ im lặng nhìn các món ăn trước mặt, không nói một lời.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Nguyễn Nam Chúc cảm nhận được bầu không khí có sự bất ổn, bèn dò hỏi: “Tại sao mọi người không ăn?”
“Không ăn được.” Tôn Nguyên Châu có ấn tượng khá tốt về Nguyễn Nam Chúc, nên đáp lời: “Cô muốn thử không?”
Không ăn được? Lâm Thu Thạch nghe vậy hơi ngạc nhiên, cậu chọn đại một chỗ ngồi xuống, cầm đũa lên, đang định gắp thức ăn, bỗng cảm thấy một sức mạnh vô hình ngăn cản mình: Cậu không cách nào chạm đũa vào các đĩa thức ăn trước mặt.
Nguyễn Nam Chúc và Lương Mễ Diệp cũng lâm vào tình cảnh tương tự. Như thể trước mặt họ xuất hiện một bức tường vô hình, thật sự không cách nào gắp được thức ăn dù ở ngay trước mắt.
“Không phải chứ...” Mặt Lương Mễ Diệp bắt đầu trở nên trắng bệch. Trong đầu cô nảy ra một suy đoán cực kỳ đáng sợ: “Đừng nói suy nghĩ của tôi là đúng!”
“Quả là thế giới của cửa,” Nguyễn Nam Chúc thở dài, “chẳng có gì dễ dàng hết.” Họ tưởng rằng mình có rất nhiều thời gian, trên thực tế, cửa không khoan dung như họ tưởng.
Nguyễn Nam Chúc đứng dậy: “Đi xác minh thử xem.” Hắn quay lưng đi ra phòng khách, gọi Tiểu Kế vào.
Tiểu Kế nói: “Tôi vẫn chưa đói.”
“Đi ăn nào.” Nguyễn Nam Chúc nói.
Tiểu Kế chẳng hiểu ra sao, nhưng vẫn đi theo Nguyễn Nam Chúc. Vừa bước vào phòng ăn, gã đã cảm nhận được bầu không khí lạ. Sau khi ngồi xuống, gã cầm đũa lên, thử gắp một miếng thì thấy ánh mắt mọi người nhìn mình thay đổi, gã giật nảy mình: “Gì, sao ai cũng nhìn tôi vậy?” Gã nhìn xuống đôi đũa của mình, vội thả miếng thức ăn xuống: “Thức ăn có độc à?”
“Khỏi cần nghĩ nữa, suy đoán của chúng ta đã đúng.” Nguyễn Nam Chúc thở dài.
Không khí trong phòng ăn chẳng khác nào mặt hồ chết.
Tiểu Kế bị nhìn, cảm thấy da đầu tê dại, bèn cười khan: “Sao mọi người cứ nhìn tôi thế?”
“Có thể chia sẻ đồ ăn không?” Tôn Nguyên Châu nói: “Tiểu Kế, gắp cho tôi một miếng nào.”
Tiểu Kế: “Hả???” Tiểu Kế ngồi cạnh Tôn Nguyên Châu, nghe vậy thì giật nảy, vội vàng đứng dậy, nói: “Người anh em, đừng thế, tôi không có hứng thú với đàn ông.”
Tôn Nguyên Châu nghiến răng kèn kẹt: “Tôi cũng chẳng hứng thú quái gì với đàn ông! Bọn này không ăn được, chỉ có cậu là có thể đụng đũa.”
Thấy Tiểu Kế vẫn ngơ ngác không hiểu, Tôn Nguyên Châu liền cầm đũa lên thị phạm.
Ban đầu Tiểu Kế cho rằng Tôn Nguyên Châu trêu đùa, bởi vì chuyện đó quá khó tin. Nhưng khi thấy gương mặt tất cả mọi người đều nghiêm trọng, rõ ràng không giống như đang đùa, gã bèn nói: “Ý mọi người là không giống mở rương thì sẽ không ăn được ấy hả?”
“Đúng.” Nguyễn Nam Chúc đáp.
“Bữa sáng vẫn ăn bình thường mà?” Tiểu Kế nói.
“Chắc sợ chúng ta tụt huyết áp?” Lương Mễ Diệp pha trò, nói một câu đùa chẳng buồn cười.
“Cậu thử xem có gắp cho bọn tôi ăn được không?” Tôn Nguyên Châu sắp chịu hết nổi: “Tôi đói chết mất.”
Tiểu Kế: “... Tôi thử với người khác được không?” Gã chuyển qua nhìn Nguyễn Nam Chúc, gắp thức ăn cho một cô gái xinh đẹp ăn dĩ nhiên hơn hẳn gắp cho một gã đàn ông rồi.
Tôn Nguyên Châu cười nhạt: “Cậu lắm chuyện quá đấy.”
Tiểu Kế: “...”
Trước ánh mắt trợn trừng cửa Tôn Nguyên Châu, Tiểu Kế không còn cách nào khác, đành phải thỏa hiệp. Gã cầm đũa gắp một miếng rau, đưa vào miệng Tôn Nguyên Châu. Nhưng miếng thức ăn chưa tới nơi, Tiểu Kế đã cảm thấy một lực cản vô hình, ngăn đôi đũa di chuyển, rõ ràng gần trong gang tấc mà không cách nào chạm tới.
“Giờ thì hay rồi.” Cảnh tượng này đã hoàn toàn chứng minh suy đoán của mọi người là chính xác, có người nổi điên ngay trên bàn ăn, phun ra một câu chửi bằng tiếng địa phương: “Cựa chi mô mà khọ rứa, cái thứ chi mô.”
Lâm Thu Thạch nghe vậy hơi buồn cười, nhưng cảm thấy cười vào lúc này không thích hợp lắm, bèn đưa tay che miệng.
“Làm sao giờ.” Lương Mễ Diệp xụi lơ: “Muốn được ăn thì phải mở rương... Tôi đã nói mà, làm gì có chuyện không hạn chế thời gian.”
Cứ nghĩ cửa nhân từ với họ một lần, hóa ra chỉ là họ chưa khám phá hết những khó khăn chờ đợi họ mà thôi.
Quả thực trò này tồn tại một lỗ hổng, đó là nếu người tham gia không chủ động mở rương, thì Tương Nữ không thể hành động được. Khi thời gian kéo dài, họ có thể sử dụng vật phẩm “chẩn đoán” từng chiếc rương, chắc chắn có thể lấy được không ít vật phẩm hữu dụng.
Và Tương Nữ cũng cần đạt được một số điều kiện nhất định mới có thể giết người.
Cửa có sự can thiệp để trò chơi cân bằng, nó buộc họ phải lựa chọn, hoặc bị Tương Nữ bắt, hoặc là chết đói.
Tiểu Kế đã hiểu ra sự đặc biệt của bản thân mình, vội vàng cầm bát lên và lấy và để, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói: “Tôi ăn trước nhé, mọi người cứ tự nhiên...”
Mọi người nhìn gã căm hận, thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống.
Lương Mễ Diệp thở dài thườn thượt, quay sang Nguyễn Nam Chúc: “Làm sao đây, Chúc Manh?”
Nguyễn Nam Chúc nói: “Còn làm sao nữa, nhịn thôi.” Hắn thả đôi đũa xuống, đứng dậy khỏi bàn ăn: “Đi.”
Lương Mễ Diệp và Lâm Thu Thạch theo hắn rời khỏi phòng.Những người có kinh nghiệm khác cũng lần lượt rời khỏi phòng ăn, vẻ mặt ai cũng nghiêm trọng.
Tiểu Kế biết mình khiến người ta ganh ghét, sau khi chén sạch thức ăn liền vội vã lủi mất.
Nhóm Lâm Thu Thạch trở lại phòng nghỉ, cả ba ngồi xuống cạnh nhau, không gian vô cùng yên tĩnh.
“Hôm nay đành nhịn vậy,” Nguyễn Nam Chúc lãnh đạm lên tiếng, “đợi mai Lâm Lâm có thể nghe rương là chúng ta sẽ được ăn.” Nhịn ăn một ngày không đến nỗi mất mạng, nhưng nếu mở nhầm rương dù chỉ một lần thì chắc chắn sẽ chết.
“Thật không ngờ cửa giới hạn chúng ta bằng cách này.” Lương Mễ Diệp nói: “Chẳng khác nào ép chúng ta vào đường chết.”
Khi chơi board game, không có chuyện người chơi bị ép phải mở rương, bởi vì board game suy cho cùng chỉ là một trò chơi, để thắng nhất định phải tiến hành thăm dò và mở rương.
Nhưng khi trò chơi được hiện thực hóa thì khác, cái họ đánh cược không phải là nhân vật mà họ sắm vai, mà là tính mạng của bản thân. Nếu được, chẳng ai muốn đem mạng sống của mình ra làm trò đùa, cho nên đa phần mọi người thà chọn cách ở lại lâu hơn trong căn nhà để chờ thời cơ, chẳng ai muốn mạo hiểm.
Nhưng cửa đã ra luật như thế, bắt buộc mọi người phải tích cực hành động hơn nhiều.
Những người lão luyện đều nhanh chóng chấp nhận hiện thực, nhưng đám người mới thì khác, họ cảm thấy chuyện này quá tàn nhẫn.
Thậm chí đang ngồi ở tầng hai mà Lâm Thu Thạch vẫn nghe thấy tiếng khóc than ở tầng một vọng lên, lẫn trong đó là giọng một người la hét đầy đau đớn: “Tôi không muốn mở rương, tôi không muốn... Thả tôi ra ngoài! Thả tôi ra ngoài đi!” Ai đó bắt đầu đập cửa, mong thoát khỏi tòa nhà.
“Ngụy Tu Đức, Ngụy Tu Đức, rõ ràng ông nói sẽ bảo vệ bọn tôi mà!” Một người khác túm lấy Ngụy Tu Đức, run rẩy nói: “Bây giờ phải làm sao đây!”
Ngụy Tu Đức vở giở giọng an ủi, kêu mọi người hãy bình tĩnh. Lão ta nói thế nào cũng có cách giải quyết, còn cách gì chắc lão ta cũng chẳng nói nổi.
Lâm Thu Thạch nhìn ra Ngụy Tu Đức không thực sự sốt ruột, bạn đồng hành Tiểu Kế của lão ta sở hữu vật phẩm quan trọng, một ngày mở ít nhất được hai rương, cho nên lão ta và Tiểu Kế xem như an toàn.
Quy tắc mới xuất hiện một cách đột ngột khiến cho cả căn biệt thự rơi vào hỗn loạn. Khi sự hỗn loạn lắng xuống thì trời đã tối.
Tôn Nguyên Châu gọi tất cả mọi người xuống tầng một, nói muốn mở cuộc họp.
Tất cả mọi người ngồi quanh bàn trong một bầu không khí nặng nề, nghe Tôn Nguyên Châu nói: “Đã đến nước này, mọi người chắc đều hiểu đây là một trò chơi tập thể phải không?” Anh ta đập bàn một cái: “Chúng ta buộc phải hợp tác với nhau, nếu không tất cả sẽ chết hết!”
Sau một hồi im lặng, có ai đó lên tiếng: “Hợp tác thế nào?”
“Cần bắt đầu từ việc mở rương.” Tôn Nguyên Châu nói: “Việc này không bắt buộc, nếu anh thích đói chết thì tùy. Nhưng sau khi mở rương, hãy dùng mảnh giấy dán lên để tránh người khác mở trùng, trên mảnh giấy ghi thứ đã tìm thấy trong rương.”
“Được đó.” Nguyễn Nam Chúc khoanh tay trước ngực, giọng đều đều: “Nhưng nếu có người nói dối thì sao?”
“Vậy thì loại kẻ đó ra khỏi nhóm chúng ta.” Tôn Nguyên Châu lạnh lùng đáp: “Tương Nữ đã đủ phiền lắm rồi, chúng ta không còn sức lực để dành cho việc nội chiến. Về điểm này, tôi hy vọng tất cả mọi người hiểu rõ.”