Tử Vong Kính Vạn Hoa (Kính Vạn Hoa Chết Chóc)

Chương 111: Nàng marry




Vật dụng để trong balo không nhiều, Lâm Thu Thạch cố giữ cho bàn tay khỏi run rẩy, để tìm thấy thứ mình cần trong thời gian nhanh nhất. Đó là một khẩu súng màu bạc, trông không có gì khác biệt so với súng bình thường, trong ổ đạn có ba viên. Đây là vật phẩm Lâm Thu Thạch có được từ tay người vào cửa trong cửa Đèn mỡ người. Mặc dù chưa từng có nhưng theo suy đoán của cậu và Nguyễn Nam Chúc phải là vật phẩm hiếm hoi thuộc loại hình vũ khí trong cửa do vậy nó vô cùng quý giá.

Tiếng gào khóc của Tương Nữ vang lên từ trong phòng bếp, điều này cho thấy nó chắc chắn không có ở tầng hai, vì vậy thứ ở trong chiếc rương trước mặt họ nhiều khả năng sẽ là Tương Nhân. Khẩu súng này có lẽ có thể giết được Tương Nhân.

Lâm Thu Thạch đành liều mạng đánh cược một ván, cho dù thua, cậu vẫn còn biện pháp cuối cùng. Bấy giờ Lương Mễ Diệp đã sắp không thể giữ được Nguyễn Nam Chúc nữa, cô dốc hết sức cố gắng làm chậm bước đi của Nguyễn Nam Chúc, hướng ánh mắt xốt ruột về phía Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch hít vào một hơi, cậu đứng dậy, xoay người, nhắm thẳng chiếc rương đó mà bóp cò.

"Đoàng, đoàng, đoàng!" Ba tiếng súng đình tai kèm theo tiếng rú thảm thiết vang lên, những viên đạn xuyên qua rương gỗ, để lại trên mặt gỗ ba lỗ lớn màu đen, Tương Nhân trốn bên trong rương thét lên một tiếng, dịch máu đỏ tươi tràn ra từ lỗ thủng, lan xuống mặt sàn.

Tiếng động quá lớn khiến Nguyễn Nam Chúc giật mình, bước chân khẽ chao đảo, nhưng hắn vẫn tiếp tục đi đến chỗ chiếc rương

Lâm Thu Thạch nhìn thấy cảnh ấy, trái tim cậu trĩu xuống cậu nghiến chặt răng, lao đến chỗ cải rương.

Lương Mễ Diệp thấy vậy hơi sững sờ, ban đầu cô không hiểu Lâm Thu Thạch muốn làm gì, nhưng cô rất mau chóng hiểu ra, sửng sốt nói: "Lâm Lâm... Anh..."

Lương Mễ Diệp chưa nói hết câu, đã trông thấy Lâm Thu Thạch nắm lấy nắp rương, cậu mở luôn ra trước khi Nguyễn Nam Chúc kịp lại gần.

Phải nói rằng, dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khoảnh khắc chiếc rương mở ra, trái tim Lâm Thu Thạch vẫn hụt một nhịp. Cậu đã thấy thứ ở trong rương... Đó là một cơ thể dập nát, tứ chi hoàn toàn gãy lìa, được nhét vào chiếc rương gỗ nhỏ bé trong một tư thế kỳ quái. Đôi mắt Tương Nhân xám xịt vô cùng đáng sợ, như hai lỗ đen không đáy, đang trợn trừng đầy uất hận. Trên trán Tương Nhân xuất hiện một lỗ máu sâu hoắm, rõ ràng viên đạn mà Lâm Thu Thạch bắn ra đã xuyên qua đầu nó.

Lâm Thu Thạch đứng sựng hai giây, rồi mới nhận thấy bản thân vẫn vô sự. Cậu thở hắt ra thật mạnh, cơ thể căng cứng dẫn thả lỏng, quay đầu nhìn Nguyễn Nam lúc này cũng đã dừng chân.

Nguyễn Nam Chúc đứng im bất động, guơng mặt thoáng hiện vẻ hoảng hốt, dường như đang dần thoát khỏi tình trạng bất thường. Một lát sau, hắn cất giọng khản đặc: “Tôi.. Ban nãy xảy ra chuyện gì vậy?"

Lương Mễ Diệp nghe hắn nói, biết là thời gian hiệu lực của kỹ năng đã chấm dứt. Giống như Lâm Thu Thạch, cô cũng thở hắt ra một hơi nặng nhọc, ngồi phịch xuống sàn nhà: “Chúc Manh, ban nãy suýt nữa thì cô toi đời rồi đó.

Nguyễn Nam Chúc bán tín bán nghi nói: “Tôi...” Sau một hồi im lặng, có vẻ như hắn đã hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng kỹ năng của Tương Nữ: "Tôi dính đòn à?!!"

"Phải." Lâm Thu Thạch ngẩng lên nhìn hắn: “Cũng may anh mang theo vật phẩm...” Trước đây cậu chưa hề ý thức được tầm quan trọng của vật phẩm, nhưng lúc này cậu thật sự cảm nhận được những vật đó có khả năng đảo ngược tình thế mạnh như thế nào. Nếu không nhờ khẩu súng, thì giữa cậu và Nguyễn Nam Chúc ít nhất sẽ có một người mất mạng Nguyễn Nam Chúc lấy tay khẽ day khóe mắt, hắn nhìn sang Lâm Thu Thạch và chiếc rương đã bị mở ra, hơi nghiến răng: "Cho dù em dính đòn, anh cũng đừng mở rương trước chứ..." Nếu súng không vô hiệu hóa được rương thì sao? Lâm Thu Thạch chẳng phải sẽ tiêu đời à?!

Lâm Thu Thạch cố tỏ vẻ ngơ ngác, nói: "Nhưng anh biết chắc Tương Nhân đã chết rồi mà, có gì đâu mà không mở được"

“Đừng coi em như Trình Thiên Lý." Nguyễn Nam Chúc không phải kẻ ngốc, hắn đâu có dễ gạt như vậy, chẳng lẽ hắn không đoán được Lâm Thu Thạch muốn làm gì.

Lâm Thu Thạch cũng không chắc chắn khẩu súng có tác dụng hay không nên đã mang tính mạng của mình ra đánh cược. Nếu không có tác dụng, cậu định sẽ dùng mạng của mình đổi lấy mạng Nguyễn Nam Chúc.

"Em chê Trình Thiên Lý hả, anh sẽ mách anh trai nó."

Lâm Thu Thạch đứng dậy, ngoảnh đầu liếc chiếc rương đã mở: “Thôi xử lý thứ này trước đi, không lẽ để trong phòng minh mãi?".

"Theo thông lệ của cửa, chúng ta ra ngoài một lát thì thứ này sẽ biến mất." Lương Mễ Diệp rất giàu kinh nghiệm.

"Thôi được, vậy mình đi chỗ khác nói chuyện.” Lâm Thu Thạch đứng dậy.

||||| Truyện đề cử: Mĩ Nhân Mềm Mại |||||

Gương mặt Nguyễn Nam Chúc vẫn còn khó chịu, Lâm Thu Thạch vội vàng sán lại vỗ về, nói ban nãy anh cũng sợ lắm, nếu không mang theo khẩu súng thì gay to.

Nguyễn Nam Chúc đanh mặt không đáp, mặc cho Lâm Thu Thạch dỗ dành đủ mọi cách cũng không chịu lên tiếng.

Hắn cực kỳ không hài lòng về hành động tự tung tự tác của Lâm Thu Thạch.

Lâm Thu Thạch không còn cách nào, đành nghĩ qua một thời gian nữa chắc Nguyễn Nam Chúc sẽ nguôi ngoai.

Họ chuyển sang một phòng khách, bắt đầu thảo luận về sự việc vừa rồi.

"Hai người còn nhớ quy tắc trò Tương Nữ chứ?" Nguyễn Nam Chúc nhíu mày nói: “Liên quan đến việc công khai thông tin."

"Nhớ." Lương Mễ Diệp nói: “Ý cô là..”

Nguyễn Nam Chúc nói: “Tôi nghi ngờ quy tắc của cửa không khác lúc chơi board game là bao."

"Cụ thể hơn đi?" Lương Mê Diệp hỏi.

Lúc chơi board game, vì tất cả mọi người đều ngồi quanh một chiếc bàn, cho nên khi một người chơi rút được thẻ bài trong rương, có thể chọn công khai hoặc không công khai thông tin. Công khai thông tin có một lợi ích cực lớn, đó là khiến người chơi khác biết được tình trạng thực lực của hai phe, nhưng đồng thời người chơi đóng vai Tương Nữ cũng sẽ biết.

Cho nên ý của cô là Tương Nữ cũng sẽ biết các thông tin chúng ta chia sẽ" Lương Mê Diệp trợn mắt nói: “ Phải rồi, chúng ta thường công khai tin tức trong phòng ăn, cạnh đó chính là phòng bếp!”

"Chắc chắn nó biết, nếu không đã không chọn tấn công tôi." Nguyễn Nam Chúc nói: "Ít nhất vào lúc này, tôi là người duy nhất tỏ ra am hiểu luật chơi." Nếu trừ khử được Nguyễn Nam Chúc thì sau đó Tương Nữ sẽ rất dễ ra tay, bởi vì trong số những người còn lại, thậm chí còn chẳng ai biết các thẻ bài kỹ năng hay vật phẩm cần sử dụng như thế nào.

"Nhưng làm vậy hình như hơi phạm quy." Lâm Thu Thạch nhíu mày, cửa chưa bao giờ để cho người ta rơi vào hoàn cảnh không lối thoát. Trong board game, không biết quy tắc thì làm sao mà chơi được.

"Đúng vậy, cho nên em nghĩ chúng ta đã để lộ những thông tin cực kỳ quan trọng." Nguyễn Nam Chúc nói: “Nếu không có em ở đây, chắc chắn sẽ có những cách khác để biết được luật chơi, nhưng đến giờ chúng ta vẫn chưa tìm ra thứ gì giống như sách hướng dẫn, hoặc là...”

"Hoặc là đã tìm thấy rồi, nhưng người tìm ra sách hướng dẫn không chịu công khai!" Lương Mễ Diệp nói: “Có phải như vậy không?"

Nguyễn Nam Chúc gật đầu.

"Nhưng tại sao kẻ đó phải che giấu?” Lâm Thu Thạch nói: "Hay là kẻ đó có một con bài tẩy, bảo đảm chắc chắn có thể thoát ra ngoài..."

"Có khả năng đó." Nguyễn Nam Chúc nói: “Kẻ đó không cần đảm bảo mình có thể thoát ra, chỉ cần đảm bảo mình là người cuối cùng sống sót là đủ."

Chỉ cẩn trong cửa còn đúng một người sống sót, quy tắc của cửa sẽ phát huy tác dụng, đến khi đó người duy nhất sống sót mở bất cứ rương nào cũng được, bởi vì người đó không thể bị giết nữa.Webtruyenonline[cham]com

Lương Mễ Diệp và Lâm Thu Thạch nghe Nguyễn Nam Chúc phân tích xong đều im lặng.

" Dĩ nhiên, đây chỉ là suy doán của tôi." Nguyễn Nam Chúc nhún vai: "Có thể chúng ta đã đoán sai, chỉ đơn giản là độ khó đang tăng lên mà thôi."

"Ôi trời." Lương Mễ Diệp thở dài: “Tôi còn chẳng dám nghĩ nếu vào cửa cấp mười mà không có gợi ý thì sẽ ra sao.." Cửa cấp mười một thì càng khỏi nói.

Ba người đang nói chuyện, bỗng nghe thấy ngoài hành lang vọng vào tiếng gọi. Có người đang gọi Dư Lâm Lâm và Chúc Manh, hỏi họ có sao không, xem ra là nhũng người ở tầng dưới nghe thấy tiếng súng nên đến xem thử.

"Để tôi ra ngoài xem sao." Lương Mễ Diệp đứng dậy.

"Cô đi đi, nói với họ là chúng ta không sao." Nguyễn Nam Chúc nói: "Tôi muốn nói chuyện riêng với anh ấy."

Hắn chỉ tay vào Lâm Thu Thạch.

Lương Mễ Diệp cảm thấy bầu không khí giữa hai người không ổn lắm, biết Nguyễn Nam Chúc chắc chắn vẫn còn giận chuyện Lâm Thu Thạch đem tính mạng ra mạo hiểm bèn cười nói: “Được, nhưng đừng nói lâu quá nhé."

Cô đứng dậy, đi ra khỏi phòng, còn giúp hai người khép cửa lại.

Lâm Thu Thạch sao có thể không biết điều Nguyễn Nam Chúc định nói. Trước khi Nguyễn Nam Chúc mở miệng, cậu vội vàng ra hiệu dừng, nói: “Nam Chúc, trước khi em nói, anh muốn hỏi em một câu."

Nguyễn Nam Chúc: "Hừm?"

Lâm Thu Thạch nói: "Nếu anh gặp phải chuyện tương tự, em có mở rương thay anh hay không?”

Nguyễn Nam Chúc chìm vào im lặng, đáp án của câu hỏi này, cả hai người đều biết rõ.

Chocolate chỉ có một thanh, hắn sẽ chia cho Lâm Thu Thạch nửa thanh, còn lại đem cất, để hôm sau đưa nốt cho Lâm Thu Thạch.

" Thế nên em đừng giận” Lâm Thu Thạch nói: "Chúng ta đều biết người kia sẽ làm gì." Cậu cố gắng xoa dịu cảm xúc của Nguyễn Nam Chúc: “Được không, Nam Chúc?"

"Em chỉ muốn anh tiếp tục sống." Nguyễn Nam Chúc bảo: "Chí ít là không chết vì em."

Lâm Thu Thạch nhìn vào mắt Nguyễn Nam Chúc, nói khẽ: “Đã từng xảy ra việc giống như vậy phải không?"

Nguyễn Nam Chúc mím môi, khi Lâm Thu Thạch tưởng hắn sẽ không đáp, hắn bỗng gật đầu: “Đúng."

Lâm Thu Thạch cũng không biết nên nói gì, đành dang tay ôm lấy hắn.

"Anh ấy có một đứa con gái ba tuổi." Nguyễn Nam Chúc nói: "Khi đó thực lực của em còn kém."

Lâm Thu Thạch chưa bao giờ được nghe Nguyễn Nam Chúc kể về những chuyện ấy, xem ra nó đã chôn sâu trong lòng Nguyễn Nam Chúc từ lâu lắm rồi.

Vào lúc này, lời nói chẳng hề có nghĩa lý, cho nên Lâm Thu Thạch im lặng, chỉ ôm lấy Nguyễn Nam Chúc thật chặt, muốn tiếp cho hắn thêm sức mạnh.

"Cốc cốc cốc." Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lương Mễ Diệp ở bên ngoài nói: "Hai người đã xong chưa vậy, tôi vào được chưa?"

"Mới ba phút làm sao mà xong được?" Nguyễn Nam Chúc đáp: “Có tưởng tôi giống đại ca của cô hả?"

Lương Mễ Diệp: ".." Anh bạn, anh biết nhiều quả nhỉ?

Tuy nói như vậy, hai người vẫn ra mở cửa, thấy Lương Mễ Diệp và Tôn Nguyên Châu đứng bên ngoài, vẻ mặt đầy ẩn ý.

Đặc biệt là Tôn Nguyên Châu, anh ta dùng ánh mắt ngầm dò xét Nguyễn Nam Chúc, như muốn tìm ra một dấu vết khả nghi nào đó trên cơ thể hắn.

Nguyễn Nam Chúc lờ đi ánh mắt của anh ta, hắn dựa vào lòng Lâm Thu Thạch, nói: "Có chuyện gì thế?"

"Lại có người mở được vật phẩm” Tôn Nguyên Châu nói: “Muốn hói cô cách sử dụng."

Nguyễn Nam Chúc hỏi: “Vật phẩm gì."

Tôn Nguyên Châu nói: "Bình Cứu Hỏa."

Khi ba chữ Bình Cứu Hỏa được nói ra, ánh mắt cả ba người nhóm Lâm Thu Thạch đều sáng lên.

"Sao vậy, vật phẩm này rất hữu dụng hả?" Tôn Nguyên Châu cũng phát giác ra cảm xúc vui mừng của họ.

"Dĩ nhiên." Nguyễn Nam Chúc trả lời: “Vật phẩm này có thể dập tắt một lần hành động của Tương Nữ."

"Nghĩa là thế nào?" Tôn Nguyên Châu nói: “Cô nói cụ thể hơn đi."

"Lấy ví dụ, ban nãy tôi bị Tương Nữ dụ mở rương." Nguyễn Nam Chúc nói: “Tương Nữ đã dùng Muốn mở nó ra quá với tôi."

Biểu cảm trên gương mặt Tôn Nguyên Châu hơi nhăn lại: "Cô nói sao?? Vậy tại sao cô vẫn còn ở đây... Cô đã mở được vật phẩm nào chống lại đuợc khả năng của Tương Nữ à?”.

"Không, là vật phẩm bọn tôi mang từ ngoài vào giúp hóa giải." Nguyễn Nam Chúc nói: “Ban nãy anh cũng nghe thấy tiếng súng chứ."

" Ừ." Nghe vậy, Tôn Nguyên Châu mới bình tĩnh lại: "Cô nói tiếp đi."

"Chỉ cần sử dụng Bình Cứu Hỏa thì kỹ năng của Tương Nữ sẽ bị dập tắt." Nguyễn Nam Chúc tiếp tục: “Nói cách khác, ít nhất trong lượt này, kỹ năng của nó đã bị vô hiệu hóa."

Tôn Nguyên Châu ngẫm nghĩ một lát: “Vậy Tương Nữ có thể sử dụng kỹ năng mấy lần?"

"Điều này tôi không biết chính xác." Nguyễn Nam Chúc nói: "Trong board game, kỹ năng của Tương Nữ chỉ dùng được một lần, sau đó thẻ bài sẽ được đưa trở lại xấp bài chờ rút, phải rút lên lần nữa mới được dùng tiếp." Hắn dùng ngón tay chạm chạm lên cằm: "Nhưng ở đây thì không rõ."

"Ra thế" Tôn Nguyên Châu gật đầu.

"Phải rồi" Nguyễn Nam Chúc nói: "Bạn tôi vừa mở được một vật phẩm mới, anh đừng nói cho ai biết nhé."

"Sao cơ?" Tôn Nguyên Châu không ngờ Nguyễn Nam Chúc lại đột nhiên nói vậy.

"Đó là một búp bê vải có tên Nàng Mary.” Nguyễn Nam Chúc nói: "Nó là vật phẩm siêu độ Tương Nữ.. nhưng nếu để Tương Nữ biết điều này, chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy."

“Vậy tại sao cô lại nói với tôi?" Tôn Nguyên Châu nhìn quanh, cau mày: "Cô không sợ Tương Nữ đang trốn trong rương nghe thấy sao?"

Nguyễn Nam Chúc nói: “Nó đang ở trong phòng bếp kia." Hắn tiếp: "Nếu anh tìm thấy hài cốt của Tương Nữ thì nhất định phải nói với tôi, siêu độ cho nó xong là chúng ta thoát."

"Được." Tôn Nguyên Châu gật đầu.

Hai người lại trao đổi một số thông tin nữa rồi chào tạm biệt.

Đợi cho Tôn Nguyên Châu đi rồi, Lâm Thu Thạch mới quay sang Nguyễn Nam Chúc, tỏ vẻ kinh ngạc: "Em tìm thấy Nàng Mary hồi nào vậy?" Nàng Mary là búp bê vải mà Tương Nữ yêu thích nhất, là vật phẩm quan trọng bậc nhất trong trò chơi, có được Nàng Mary và tìm thấy hài cốt của Tương Nữ thì có thể siêu độ cho Tương Nữ và thoát khỏi nơi này.

"Đã tìm thấy đâu." Nguyễn Nam Chúc nhún vai.

Lâm Thu Thạch ngẩn người, ngay sau đó hiểu ý của Nguyễn Nam Chúc, cậu nói: "Em đang nghi ngờ..."

"Suyt." Nguyễn Nam Chúc ra hiệu im lặng.

Lâm Thu Thạch bèn nuốt vào lời định nói.

Lương Mễ Diệp nhìn cả hai, chẳng hiểu ra sao. Cô cũng biết tầm quan trọng của Nàng Mary, nhưng không hiểu và sao Nguyễn Nam Chúc phải lừa những người khác là mình đã tìm thấy Nàng Mary rồi.

Có vẻ như Nguyễn Nam Chúc không định giải thích, vậy nên Lương Mễ Diệp cũng ngại hỏi, tóm lại sẽ không có chuyện Nguyễn Nam Chúc cố tình giăng bẫy hại người.

Ngày hôm đó đã kết thúc như vậy, buổi chiều không còn ai mở rương nữa, nên cũng không có sự việc đặc biệt nào xảy ra.

Có điều vào bữa ăn chiều, Lâm Thu Thạch cảm thấy bầu không khí khác lạ trong căn phòng vô cùng rõ ràng, những người hai ngày nay chưa được ăn gì hướng cặp mắt hau háu về phía những kẻ đang ăn.

Tiểu Kế bị nhìn đến mức bực bội, xẵng giọng nói: "Mấy người nhìn làm gì? Tìm một cái rương mà mở đi, vậy thì sẽ được ăn tí chút."

Hai ngày nhịn đói vẫn còn trong giới hạn chịu đựng ngày thứ ba thì sẽ khá mệt mỏi. Phải nói rằng cửa rất giỏi nghĩ ra cách để thúc ép bọn họ.

Lâm Thu Thạch ước chừng họ chỉ có thể cầm cự tối đa thêm một ngày, tới ngày thứ tư chắc chắn sẽ có người không chịu nổi mà đi mở rương.

"Ngụy Tu Đức, ông đúng là thứ chẳng ra gì!" Những người mới bị đói đến phát điên, thấy dáng vẻ ăn thùng uống vại của Ngụy Tu Đức, họ nghiến răng kèn kẹt: “Ông dẫn bọn tôi vào đây, rồi đối xử với bọn tôi như vậy? Ông nói bản thân có rất nhiều kinh nghiệm kia mà!"

Ngụy Tu Đức hoàn toàn lờ đi những lời chất vấn, chỉ thủng thẳng nói: “Ở trong cửa không được giết người, nếu ra tay với người khác thì người chết đi sẽ biến thành lệ quỷ đi trả thù kẻ đã giết mình"

Lời nói của lão ta hiển nhiên đang cảnh báo đám người mới, rằng nếu muốn giết hay hại chết lão ta, tốt nhất hãy tự lượng sức mình trước.

Ai nấy chỉ hận sao không thể xé xác lão ta ra, nhưng chẳng có cách nào.

Ăn xong bữa tối, mọi người ai về phòng nấy.

Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc cũng về phòng, lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi.

Trong tòa nhà có tổng cộng hai mươi người còn sống, trong đó mười một người đã mở rương, chín kẻ còn lại vẫn đang cắn răng chịu đựng. Ba người đã chết biến thành Tương Nhân, ban ngày Lâm Thu Thạch giải quyết được một tên, do vậy chỉ còn lại hai Tương Nhân.

Hôm nay không có ai gặp tổn hại vì mở rương, nhưng Lâm Thu Thạch dự cảm rằng ngày mai chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, bởi vì cơn đói có thể khiến con người mất đi lý trí, Tương Nữ chắc chắn không bỏ lỡ cơ hội này.

Trước mắt đã có hai kỹ năng Tương Nữ được mở, có được ba vật phẩm: Ống Nghe, Xăng và Bình Cứu Hỏa. Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez. com

Nhóm Lâm Thu Thạch thì thu được một con số trong mật mã mở két sắt.

Sau khi tổng kết lại tình hình, Lâm Thu Thạch định đi ngủ, nhưng Nguyễn Nam Chúc lại mò sang giuờng cậu, ôm lấy eo cậu, khẽ thì thầm giờ trò lưu manh, nói: "Eo Lâm Lâm thon ghê."

Lâm Thu Thạch: ".."

Nguyễn Nam Chúc tiếp: “ Sờ thích thật."

Lâm Thu Thạch cúi đầu chạm hắn một cái: “Ngủ đi."

Nguyễn Nam Chúc bật cười, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Họ cứ tưởng những người kia chí ít có thể chịu đựng tới ngày hôm sau, nào ngờ nửa đêm hôm đó, dưới tầng vang lên một tiếng kêu thảm thiết.

Lâm Thu Thạch bị tiếng khóc làm cho sực tỉnh. Giây lát sau, cậu thấy Nguyễn Nam Chúc cũng đã dậy, bèn nói: “Họ mở rương à?"

"Chắc là vậy.” Nguyễn Nam Chúc dụi dụi mắt: "Cứ tưởng bình yên được tới mai chứ." Tủ lạnh trong phòng bếp cũng có thức ăn, nhưng những người chưa mở rương cũng không thể ăn được. Những người kia có lẽ không chịu nổi cơn đói cồn cào đang gặm nhấm ruột gan nên đã đi mở rương, có điều họ không được may mắn.

Tiếng khóc phát ra từ phòng bếp, khi bước vào trong, Lâm Thu Thạch nhìn thấy một cô gái đang ôm rương gào khóc, miệng gọi: "Tiểu Khiêm, Tiêu Khiêm..."

Lâm Thu Thạch nhớ cô là một trong những người mới mà Ngụy Tu Đức dẫn vào, khá thân với chàng trai tên Tiểu Khiêm, xem ra ở ngoài họ là một cặp.

"Tiểu Khiêm, Tiểu Khiêm!" Cô gái đập mạnh lên thành rương, khóc đến mức toàn thân co giật, bên cạnh cô có một tấm thẻ bài và chiếc bánh mì đã bị ăn một nửa.

Không nghi ngờ gì nữa, mọi chuyện xảy ra đúng với dự đoán của họ, cặp tình nhân không chịu được cơn đói đã vào phòng bếp, chọn hai cái rương và mở ra. Sau khi mở rương, chàng trai đã bị Tương Nữ hoặc Tương Nhân kéo vào, Nguyễn Nam Chúc đến bên cạnh cô gái, cúi xuống nhặt thẻ bài lên thấy trên thẻ viết mấy chữ. Nàng Mary của tôi. Lại là một kỹ năng cho Tương Nữ.

Lâm Thu Thạch cũng nhìn thấy nội dung trong thẻ bài, cậu hít vào một hơi lạnh ngắt: "Không ngờ lại mở ra kỹ năng này."

"Đây là chuyện sớm muộn cũng xảy ra. Nguyễn Nam Chúc thì vẫn vô cùng bình tĩnh, hắn tiện tay cất thẻ bài đi.

Cô gái vẫn đang khóc. Chẳng mấy chốc, trong phòng bếp chật kín nguời. Tôn Nguyên Châu cũng có mặt, anh ta lại gần nói: "Cậu ta mở ra Tương Nhân hay Tương Nữ?"

Cô gái không đáp, mà tiếp tục đập vào rương gỗ.

Tôn Nguyên Châu kéo cô gái dậy, nói: “Cô tỉnh táo chút. Nếu cô muốn đi theo bạn mình thì mở rương đi."

Cô gái ngơ ngác quay đầu lại, tiếng khóc rốt cuộc đã ngừng.

"Bên trong là Tương Nhân hay Tương Nữ?" Tôn Nguyên Châu tiếp tục hỏi.

"Tôi không biết." Cô gái đáp.

"Sao lại không biết?" Tôn Nguyên Châu nhíu mày.

"Lúc đó tôi đang ăn." Cô gái nói: “Mới xoay lưng lại thì anh ấy đã bị kéo vào rương." Cô vừa dứt lời, từ trong chiếc rương gỗ vọng ra tiếng kêu thảm thiết của người yêu cô.

"Cứu tôi với, đau quá, Tiểu Mai, anh đau quá, cứu anh với." Giọng nói này hoàn toàn là giọng của con người, Tiểu Mai vừa nghe tiếng kêu của người yêu, thần sắc thoắt trở nên hốt hoảng, cô lao vào cái rương, nhưng bị Tôn Nguyên Châu kéo lại.

"Ngụy Tu Đức, người nhóm ông đấy, sao ông cứ đứng ì ra vậy?" Tôn Nguyên Châu nổi điên.

Ngụy Tu Đức cười cười: "Đều là người trưởng thành rồi, tại sao lại bắt người khác phải chịu trách nhiệm?"

Tôn Nguyên Châu nói: "Thẳng cha mày chứ..." Anh ta xắn tay áo lên định tẩn cho Nguy Tu Đức một trận, nhưng bị những người khác ngăn cản.

"Bỏ đi, tranh cãi với loại súc vật đó làm gì." Bạn của Tôn Nguyên Châu khinh bỉ nói: "Sớm muộn gì vận hạn của lão ta cũng đến."

Tôn Nguyễn Châu phỉ nhổ.

Cô gái tên Tiểu Mai ngồi ngây người trên mặt đất, mắt nhìn chằm chằm chiếc rương gỗ, hoàn toàn không nhúc nhích. Nguyễn Nam Chúc quan sát tình trạng của cô, chầm chậm lại gần, nói thầm vào tai cô gái câu gì đó.

Vẻ như si như dại của Tiểu Mai nhờ thế dần tan biến, biểu cảm từ bi thương chuyển sang phẫn nộ, cô nhìn chòng chọc Ngụy Tu Đức đang quay người bỏ đi bằng ánh mắt u ám rợn người.

"Em nói gì với cô ấy thế?" Lâm Thu Thạch hỏi.

"Không có gì." Nguyễn Nam Chúc đáp: “Con người phải có điểm tựa mới có thể sống tiếp, dù là vui sướng hay căm phẫn thì cũng như nhau."

Lâm Thu Thạch im lặng, nhất thời không biết nên nói sao cho phải.