Chương 9: Sinh nhật mẹ vợ
Chẳng mấy chốc đã tới cuối tuần.
Cũng là sinh nhật của mẹ vợ mà Cố An Nhã đã nói tới. Đặng Minh An trước kia không phải chưa từng nhịn nhục, huống chi người này còn là mẹ vợ của hắn.
Mặc dù hắn vẫn chưa hẳn là yêu Cố An Nhã mà là yêu cơ thể của cô, chịu trách nhiệm với những gì hắn đã làm, nhưng hắn cũng đã xác định sẽ không l·y h·ôn. Sau này có giàu hơn cũng sẽ không l·y h·ôn. Hắn sẽ cho cô một cuộc sống tốt nhất.
Đặng Minh An đã xin nghỉ phép ở đoàn làm phim, sửa soạn quần áo để di dự sinh nhật mẹ vợ với Cố An Nhã. Dù biết rõ tới đó sẽ không vui nhưng đây là điều bắt buộc.
Cố An Nhã đã thay xong lễ phục, cô khoác lên mình một bộ váy màu xanh biển, bên trên đính đầy những viên lấp lánh. Đây đều là hàng giả, mấy viên lấp lánh cũng là đồ nhựa. Kể cả khi Cố An Nhã mặc lên vẫn mười phần tôn dáng, mười phần xinh đẹp, hắn vẫn cảm thấy tiếc cho cô.
Đặng Minh An tiến đến, ôm chầm cô vào lòng, thì thầm vào tai cô: “Xin lỗi, sau này anh sẽ cho em một cuộc sống tốt hơn.”
Cố An Nhã ngượng ngùng đẩy hắn ra, trừng mắt nhìn hắn: “Chẳng biết anh có làm được hay không?”
Hắn cười cười nói: “Nhất định sẽ làm được, tất cả những gì em cần làm chỉ là tin anh mà thôi.”
Hai người đùa giỡn một lúc, sau đó mới xuất phát đi tới nhà cũ.
Đặng Minh An đem chiếc xe điện bé nhỏ đi gửi, sau đó mới tiến vào bữa tiệc. Hắn vẫn mặc bộ vest quê mùa từ ba năm trước, lúc hắn cùng Cố An Nhã bước vào sảnh, mọi người đều im lặng vài giây, sau đó cười phá lên: “Ha ha ha! Hai người kia mặc cái quái gì vậy?”
“Má ơi, thứ kia là đồ nhựa phải không!?”
“Bộ vest kia quê thật sự không biết anh ta đào đâu ra thứ đó nữa.”
“Nghe nói tên ở rể vô dụng đó đi làm diễn viên đấy!”
“Cũng phải, với khuôn mặt đó đi làm diễn viên cũng không tệ, nhưng là anh ta làm cách nào có được vai diễn kìa.”
“Bây giờ thiếu gì phú bà bao nuôi trai trẻ, có khi Cố An Nhã bị cắm sừng cũng không biết.”
Đặng Minh An cùng Cố An Nhã đều nghe thấy hết những lời đó. Biểu tình của Cố An Nhã lạnh như sương, nhưng bàn tay nắm chặt kia có thể chứng tỏ cô đang tức giận. Đặng Minh An nắm lấy tay cô, dịu dàng an ủi. Hắn biết cô tin tưởng hắn, bởi vì hôm đó chính hắn đã tự mình chống lại tác dụng của thuốc kích dục mà chạy về nhà.
Lúc này, một bóng dáng đột ngột chạy ra, đó là mẹ của Cố An Nhã. Đặng Minh An định cười chào cuối cùng phát hiện biểu cảm của bà ta rất giữ tợn, mắt xếch lên, mặt đỏ bừng, gân xanh trên trán cũng nổi lên.
Bà ta chằm chằm nhìn Cố An Nhã vài giây, sau đó vung tay lên, với tốc độ cùng lực độ, nếu như đánh trúng thì khuôn mặt của Cố An Nhã đừng hòng khỏi sau một tuần. Cho nên Đặng Minh An nhanh tay lẹ mắt bắt lại.
Bà ta nhìn sang hắn, trút hết tức giận lên người hắn: “Lại cả mày nữa! Làm mất mặt tao chưa đủ hay sao!?”
Đặng Minh An lạnh lùng nhìn bà ta. Nhiệt độ lạnh lẽo như muốn đóng băng cả căn phòng. Mọi người đều nhanh chóng im lặng, ai cũng không dám hó hé gì.
Mà người chịu áp lực nhiều nhất là Cố An Nhã và mẹ của cô đều đang đứng gần hắn. Cố An Nhã chịu không được, kéo kéo tay áo của hắn. Đặng Minh An lúc này mới tỉnh lại, sau đó thả tay bà ta ra. Mẹ vợ sau khi mất đi sự chống đỡ nhanh chóng ngã sụp xuống, hai chân run rẩy không đứng dậy được.
Đặng Minh An phì cười, đưa tay muốn đỡ bà ta dậy, giả vờ quan tâm: “Mẹ không sao chứ?”
Bà ta cũng như bừng tỉnh, đánh vào tay hắn, hung tợn nói: “Thằng ở rể c·hết tiệt, loại như mày mà cũng dám dùng ánh mắt đó nhìn tao!”
Bà ta run rẩy tự đứng lên, nhưng cũng không ngu ngốc gì mà gây sự với hắn nữa. Kéo Cố An Nhã đi: “Đi, đi với mẹ!”
Cố An Nhã bị kéo đi cũng không nói gì, Đặng Minh An lặng lẽ theo sau.
Lúc tới một căn phòng, bà ta đẩy Cố An Nhã vào trong đó, sau đó quay lại thì thấy Đặng Minh An đang đứng đằng sau, từ trên cao nhìn xuống bà ta. Bà ta đẩy quá nhanh cho nên Đặng Minh An không kịp phản ứng. Hắn nhìn mẹ vợ bằng đôi mắt chét chóc.
Áp lực không tên khiến bà ta thở không nổi. Ngay sau đó Đặng Minh An nở một nụ cười vô hại, hỏi: “Mẹ vợ, cô ấy vào đó làm cái gì?”
Bà ta trừng mắt nói: “Liên quan gì tới mày?” Sau đó cảnh cáo hắn: “Tao nói cho mày biết, khôn hồn thì đừng làm lỡ việc của tao!”
“Chuyện này còn tuỳ, dù sao con cũng nhất định phải vào.” Đặng Minh An nghe vậy, biết rõ hẳn là bà ta có kế hoạch gì đấy, cho nên hắn nhất định phải phá cho bằng được. Hắn không muốn vợ của hắn bị làm sao cả.
Hắn xoay cửa, phát hiện của khoá trái, sau đó hắn liền đạp ầm ầm vào cánh cửa gỗ. Cơ thể này sức lực rất khoẻ, ước chừng đạp hai ba cái là xong. Mẹ vợ muốn ngăn cản hắn, vừa chửi bới vừa muốn kéo hắn ra, bất quá Đặng Minh An vẫn thành công phá cửa.
Cảnh tượng bên trong thực sự khiến hắn tức sôi máu, tên béo ục ịch nắm lấy tay Cố An Nhã còn Cố An Nhã đang vùng vẫy muốn thoát.
Máu nóng dồn lên não, Đặng Minh An bay người vào đấm hắn một phát. Khiến hắn ta văng cả người ra, sau đó dịu dàng ôm Cố An Nhã vào lòng: “Em không sao chứ?”
Cố An Nhã vẫn còn đang run rẩy sợ hãi, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tái nhợt. Đôi môi tô son có hơi khô khốc. Cô sợ hãi đáp lại: “Không sao....”
“Mẹ nó chứ!” Tên béo điên cuồng hét lên. Mẹ của Cố An Nhã bay vào xin lỗi thống thiết: “Lê tổng, xin lỗi, xin đừng cắt vốn đầu tư với Cố thị...”
Tên béo được gọi là Lê tổng kia tức giận nói: “Chờ đấy, tôi sẽ cho Cố thị biết tay!”
Mẹ vợ quỳ xuống cầu xin tên béo, muốn lôi kéo hắn ở lại nhưng không được. Bà ta quay ra trách cứ Đặng Minh An: “Tất cả là tại mày! Bây giờ tao làm sao ăn nói với ông cụ Cố đây! Mẹ nó thằng rể vô dụng, cái gì cũng không làm được! Chuyện sắp thành rồi kia mà...”
“Chuyện sắp thành...?” Đặng Minh An nheo mắt đầy nguy hiểm: “Ý bà là muốn tôi để yên tên béo đó x·âm p·hạm tới v ợ tôi? Nằm mơ!”
Mẹ vợ tức quá hét lên: “Chúng mày cút, cút xéo cho tao! Sau này đừng có hòng bước chân vào cái nhà này!”
Đặng Minh An kéo theo Cố An Nhã quay đầu đi rồi.
Lúc về đến nhà, hắn lôi đồ sơ cứu ra bôi mỡ cho vết hằn ở tay của cô. Đặng Minh An nhìn vết đỏ chói mắt trên cổ tay cô, trong lòng như bị kim đâm. Lê tổng phải không...
Trong lúc vô thức hắn lại toả ra khí thế nguy hiểm, Cố An Nhã kéo hắn hắn mới dừng lại.
“Sao tự dưng anh lại có khí chất này?” Cô hỏi “Cuộc sống trước đây của anh sao có thể làm được như thế? Thật khác lạ quá.”
Đặng Minh An toát mồ hôi lạnh, cười nói: “Này là anh học được từ diễn phim đấy. Em xem, diễn viên đều là thế đó. Một tháng qua anh học diễn thật sự rất tốt!”
Cố An Nhã nghi ngờ nhìn hắn, nhưng sau đó cũng không truy cứu gì nữa. Hắn vỗ vỗ tay cô, an ủi: "Em không cần lo về mẹ vợ đâu."
Hắn nói: "Về sau a nh sẽ xử lí, bà ấy có gọi em về hay hẹn em đi đâu thì cũng đừng đi. Chuyện như hôm nay xảy ra nếu anh không có mặt thì em đã...."
Cô vẫn còn hơi sợ hãi, nghĩ tới cảnh tượng khi nãy thì gật gật đầu: " Em biết rồi. Sau này em sẽ không gặp riêng mẹ đâu."
Hắn cười cười, xoa đầu cô: "Ngoan lắm." Nói rồi hắn đứng dậy, đeo tạp dề vào rồi di vào bếp. Trước khi vào còn để lại một câu: "Hôm nay để an ủi em anh sẽ làm món em thích nhé."
Cố An Nhã cũng vui vẻ hơn, đứng dậy đi theo hắn.
Hai người ở trong phòng bếp một người làm một người xem, khung cảnh thập phần ấm áp.