Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Tổng Giám Đốc Xuyên Không Thành Người Ở Rể Vô Dụng

Chương 8: Động phòng




Chương 8: Động phòng

Nóng! Nóng quá! Cả người hắn nóng lên như bị sốt, đầu óc choáng váng như muốn ngất đi. Nam căn cứng đơ, đau nhức, khó chịu không cách nào giải tỏa. Mặc dù biết rõ sự khó chịu của hiệu ứng thuốc, nhưng hắn không nghĩ nó lại mãnh liệt thế này. Không biết cô ả đó đã bỏ thứ thuốc gì vào cốc rượu của hắn?

Đặng Minh An ngâm mình trong nước lạnh, nhăn mày cố gắng chịu đựng dục vọng dâng lên.

Hạ Linh Sam đã đến trước khu tập thể, phàn nàn: “Mẹ nó chứ, nơi tồi tàn sập xệ nào đây?”

Sau đó cô ta nghĩ đến đũng quần phồng lên của Đặng Minh An, nhũn cả chân, sau đó cô ta nhìn thấy bóng dáng của hắn đang bấm mật khẩu, vui vẻ chạy lên trên tầng.

Cô ta bấm chuông, nhưng không thấy ra, lại bấm thêm lần nữa, í ới gọi: “Anh An ơi, mở cửa cho em đi, người anh có thấy khó chịu không?”

Hạ Linh Sam tưởng tượng tới những gì sắp xảy ra mà nhũn hết cả chân.

Nhưng mãi mà không có người ra, cho nên cô ta bấm chuông liên tục. Người trong nhà có vẻ cũng cảm thấy phiền phức nên mở cửa ra.

Tuy vậy, người tiếp đón cô ta không phải mĩ nam mà là một cô gái, nhìn có vẻ trẻ hơn Đặng Minh An.

Hạ Linh Sam nghiêng đầu, An bảo là chưa có bạn gái mà? Hay là em gái?

Cô ta vui vẻ nói: “Em gái à? Anh trai em đâu rồi?”

“Em gái?” Cố An Nhã lạnh mặt hỏi: “Cô là ai?”

“Chị á, chị là bạn của anh ấy, em gọi anh trai em ra đây được không?”

Cố An Nhã nghe vậy, hơi nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Tôi không phải em gái anh ấy.”

Hạ Linh Sam ngạc nhiên: “Hả?”

“Tôi là vợ của anh ấy.” Cô nói.



“Cái gì cơ?” Hạ Linh Sam há hốc mồm, không phải bảo không có bạn gái sao?

Cố An Nhã phiền chán nhắc lại: “Tôi nói tôi là vợ anh ấy.” Nói rồi cô cau mày: “Được rồi chứ? Cô còn cần tìm chồng tôi nữa hay không?”

Hạ Linh Sam ngại ngùng cười: “Không, không, không còn việc gì…”

“Rầm!” Cánh cửa lạnh lùng đóng sầm lại. Hạ Linh Sam lẩm bẩm chửi vài câu, đá uỵch vào cánh cửa một cái rồi hậm hực đi về.

Đặng Minh An lúc này vẫn còn đang trong phòng tắm, mồ hôi mồ kê chảy hết ra thì hắn thấy cửa phòng tắm bật mở.

Giọng nói lạnh lùng của Cố An Nhã làm hắn thêm phần nào tỉnh táo: “Hóa ra là anh bị bỏ thuốc nên mới chạy đi tắm nước lạnh như thế này sao?”

Đặng Minh An nhíu mày: “Sao cô lại vào đây? Đi ra ngoài.”

“Để tôi giúp anh.” Cố An Nhã định tiến lại gần.

“Đi ra ngoài!” Đặng Minh An la lên, đôi mắt đỏ ngầu của hắn liếc Cố An Nhã: “Hiện tại tôi không chắc bản thân mình sẽ làm gì đâu.”

Cố An Nhã làm mặt lạnh, tiến tới gần hắn: “Anh làm gì cũng không sao.” Nói rồi cô chạm vào đũng quần của hắn: “Dù sao tôi với anh cũng là vợ chồng, chuyện này xảy ra không sớm thì muộn.”

Đặng Minh An gạt tay cô ra: “Đừng chạm vào tôi, đi ra ngoài.”

Gò má của Cố An Nhã đỏ bừng, lại đưa tay muốn cởi áo vest của hắn ra: “Tôi sẽ giúp anh. Để thế này khó chịu lắm.”

Lúc này thần trí của hắn không còn tỉnh táo. Trước kia bị hạ thuốc không có cô gái nào được phép lại gần hắn, hắn luôn luôn chỉ có một mình chịu đựng. Hắn thủ thân như ngọc như vậy là vì sao? Vì hắn chỉ muốn làm chuyện này với người hắn yêu sâu đậm.

Đôi mắt của hắn mơ màng, rốt cuộc là vì sao…. Thân thể của hắn lại không nghe lời? Vì sao trái tim này lại đập nhanh đến vậy…?

Đặng Minh An hỏi cô: “Em chắc chưa?”



Cố An Nhã đáp: “Rồi.”

Hắn nghe được đáp án, kéo cô xuống hôn ngấu nghiến.

…Một đêm xuân sắc. Mặt trăng bên ngoài cửa sổ e thẹn trốn sau những tầng mây.

Sáng hôm sau, mặt trời ló dạng, Đặng Minh An cũng thức dậy. Nhìn cô gái vẫn còn đang say ngủ bên cạnh, lồng ngực hắn không khỏi rạo rực.

Đêm hôm qua… đúng là điên cuồng. Không biết cô ả Hạ Linh Sam kia cho hắn uống thứ thuốc gì mà mạnh như thế.

Đặng Minh An chống tay, ngắm nhìn khuôn mặt đẹp không tì vết của Cố An Nhã, nhẹ nhàng vuốt mặt cô. Hôm qua là lần đầu của cô, mà vì tác dụng của thuốc cho nên hắn không kiềm chế được, không biết có để lại di chứng gì hay không đây?

Hắn vén chăn lên, muốn nhìn ở phía dưới thì b·ị b·ắt lại. Cố An Nhã không biết tỉnh dậy từ bao giờ, đỏ bừng mặt, tức giận hỏi:

“Anh lại định làm gì nữa thế?”

“Tôi muốn xem bên dưới của em có b·ị t·hương không?” Đặng Minh An mỉm cười, động tác không

hề dừng lại.

Cố An Nhã giãy dụa, bất quá sức lực của cơ thể này lớn, thành công chế trụ cô. Hắn nhìn nơi tư mật của cô phát hiện có vài thứ dịch trẳng chảy ra, hai bên mép sưng đỏ, có vẻ như hôm qua đúng là quá độ.

Có lẽ phải đi mua thuốc mỡ.

Hắn trèo xuống giường, bế cô lên, đi vào phòng tắm. Cố An Nhã bị bất ngờ, la toáng lên: “Anh làm gì vậy? Thả tôi xuống!”

Đặng Minh An vui vẻ cười: “Đưa em đi tắm, tối qua làm mệt quá nên tôi ngủ th·iếp đi mất, hôm nay để tôi phục vụ em.”

Cố An Nhã tức giận đấm vào ngực hắn, nhưng sức lực nhỏ giống như gãi ngứa.



Trong phòng tắm hắn còn động chân động tay thêm chút nữa, nhưng cũng không đi quá giới hạn. Dù sao cô cũng chưa hồi phục.

Mặc dù hắn vẫn còn thèm, trai tân mới khai trai, hưởng thụ hương vị của thịt đúng là hoá thành sói. Nhưng hắn phải kiềm chế, nếu không vợ hắn sẽ b·ị t·hương mất.

Đúng vậy, vợ của hắn!

Không phải là do cơ thể điều khiển, ngay cả lí trí của hắn cũng bảo phải đối tốt với cô. Dù sao cũng ngủ với cô ấy rồi, hắn phải chịu trách nhiệm chứ!

Cũng bởi vì tính trách nhiệm cao do mẹ hắn dạy dỗ nên kiếp trước hắn mới thủ thân như ngọc. Bởi vì trong quan điểm của hắn, ngủ với cô gái nào đó thì phải chịu trách nhiệm cả đời với cô ấy.

Có lẽ cũng là nhờ mẹ hắn mà hắn không trở thành một tên đàn ông xấu xa.

Hôm qua đi dự tiệc nên hôm nay đoàn làm phim cho nghỉ, hắn vừa dọn ga giường vừa nói với người đang ngồi trên sô pha: “Em gọi điện xin nghỉ đi, tình trạng cơ thể của em hôm nay không đi làm được đâu.”

Cố An Nhã bĩu môi: “Tôi cũng định như vậy.”

Mối quan hệ của hắn cùng Cố An Nhã dường như đang xích lại gần nhau hơn một chút, mà Đặng Minh An từ khi ngủ cùng cô cũng quan tâm cô hơn một chút.

Ngày hôm sau hắn đi diễn như bình thường, lúc gặp Nguyễn Thị Huyền Trân, cô hỏi: “Anh không có gì muốn nói với tôi sao?”

Đặng Minh An mỉm cười: “Có gì muốn nói chứ? Dù sao tôi với cô cũng là bạn mới quen, tôi có thể hỏi gì chứ?”

Nguyễn Thị Huyền Trân mỉm cười, đau đớn hỏi: “Anh không có cảm tình với tôi sao? Khi thấy cảnh đó anh không thất vọng sao?”

Hắn nhìn biểu cảm của cô, suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: “Tôi với cô là bạn, nói không thất vọng là nói dối. Nhưng đó là sự lựa chọn của cô, tôi sẽ không can thiệp.”

Nguyễn Thị Huyền Trân nghe vậy rồi bỏ đi, Đặng Minh An cũng không để ý, tiếp tục đọc kịch bản. Hắn hiện tại chỉ mong chờ lương rồi có vốn mà thôi.

Kịch bản đã được sửa đổi, có lẽ là do cô ả Hạ Linh Sam làm vậy để chỉnh hắn đi. Bởi vì suất diễn của hắn bị cắt ngắn đi rất nhiều, còn nam ba thì được cho thêm suất diễn.

Đặng Minh An không có ý kiến, chỉ cần vẫn trả đủ số tiền như đã kí hợp đồng là được.

Nhưng mọi người trong đoàn phim đều biết rõ chuyện này là sao, âm thầm tiếc nuối cho hắn và cũng âm thầm khinh bỉ diễn viên đóng nam ba. Ai mà không biết anh ta đã làm gì để được thêm suất diễn chứ?