Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Tổng Giám Đốc Xuyên Không Thành Người Ở Rể Vô Dụng

Chương 7: Bữa tối




Chương 7: Bữa tối

Đặng Minh An đúng giờ xuất hiện ở bữa tiệc, hắn vẫn khoác lên mình bộ vest lỗi thời, bởi vì tiền lương phải khi nào hắn quay xong bộ phim mới được trả.

Hắn bước vào trong sảnh, đi vào phòng hẹn. Phòng hẹn tối hơn so với hắn nghĩ, bên trong mọi người đều đã đến đầy đủ. Hắn nhìn qua một lượt, Nguyễn Thị Huyền Trân và Hoài Văn – người đóng nam chính - vẫn chưa đến.

Chỉ là xuất hiện thêm ba người lạ, tất cả đều toát lên khí chất của kẻ có tiền, trang phục đều là đồ may riêng, trang sức trên người cũng đều là đồ hiệu. Đặng Minh An nhếch miệng cười, đây đều là những đối tác trong tương lai, nên tạo mối quan hệ tốt. Thế nhưng cũng không thể quá dồn dập, dù sao hiện tại hắn cũng chưa có gì để đảm bảo cho những người đó.

Lúc hắn bước vào, mọi ánh mắt đều hướng về phía hắn. Đạo diễn cười nói: “Đến rồi đấy à? Ngồi qua đây!”

Một người trong số ba người kia cười hỏi: “Đây là cục vàng mà ông nói đấy à? Ngoại hình ổn áp phết nhỉ?”

Đặng Minh An mỉm cười giả tạo, bắt tay với những người đó rồi ngồi xuống chỗ mà đạo diễn chỉ.

“Ha ha, cục vàng đấy! Mấy cái đoạn diễn người tốt thì diễn chán lắm, nhưng diễn người xấu thì đúng tròn vai luôn! Nhiều lúc tôi còn tự hỏi cậu ta có phải là người xấu không đấy!” Đạo diễn giơ chén rượu lên, cười nói.

Cô gái mặc vest trong ba người kia cười tủm tỉm, cạn chén với ông, sau đó dùng ánh mắt mờ ám nhìn hắn: “Đúng là cục vàng, ngoại hình này, vóc dáng này đúng là cực phẩm.”

Cô ta cũng có ngoại hình không tệ, nhưng so với Nguyễn Thị Huyền Trân cùng với Cố An Nhã thì còn kém nhiều lắm.

Đặng Minh An nhấp một ngụm rượu, âm thầm đánh giá. Bắt gặp ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, hắn chán ghét nhíu mày.

Đây là ánh mắt hắn ghét nhất, nếu là kiếp trước hắn đã sớm móc mắt người dám nhìn hắn bằng đôi mắt này lâu rồi.

Nhưng hiện tại hắn chả là cái thá gì, chỉ có thể nhịn nhục chịu đựng. Vì tiền, hắn có thể làm mọi việc, chỉ cần không phải phạm pháp hay b·án t·hân.



Đạo diễn cười gượng: “Hạ tổng nói phải, nhưng đây là diễn viên của tôi, tôi không hy vọng có chuyện gì xảy ra.”

“Lê đạo nói phải, tôi cũng không hy vọng có chuyện gì xảy ra.” Cô ta nói thế, nhưng ánh mắt lại ra hiệu với nhân viên.

Đặng Minh An lúc này đang chìm đắm trong mỹ thực nên không nhìn thấy.

Đồ hộp của đoàn làm phim tệ thực sự, hôm nay mới được ăn đồ ăn cao cấp lâu lắm không được ăn làm hắn cảm thấy thập phần vui vẻ.

Trong lúc hắn đang ngấu nghiến ăn thì cửa mở, Hoài Vũ đến. Diễn xuất của anh ta cũng khá tốt, nhan giá trị cũng cao, nhưng đương nhiên là không đẹp trai bằng Đặng Minh An rồi.

Hoài Vũ rất nhanh tiến đến ngồi cạnh đạo diễn Lê, sau đó nói nói cười cười với mấy vị nhà đầu tư. Đặng Minh An ngưỡng mộ nhìn cậu ta, hắn cũng muốn nói chuyện về kinh doanh với mấy người đó, nhưng hiện tại vốn hắn còn chưa có nữa.

Đúng lúc này, Nguyễn Thị Huyền Trân tới. Vẻ đẹp của cô thật sự như khiến cho căn phòng bừng sáng lên. Đó là đối với người khác, chứ đối với Đặng Minh An, hắn còn đang ăn sashimi mới được mang ra.

Nguyễn Thị Huyền Trân nhìn thấy hắn thì sắc mặt tái nhợt hẳn. Cô cắn cắn môi, sau đó dường như hạ quyết tâm, giẫm giày cao gót tới ngồi cạnh một nhà đầu tư.

Lần này tới lượt Đặng Minh An ngỡ ngàng. Ngay cả đũa cũng rơi xuống kêu lanh canh. Hắn nhìn Nguyễn Thị Huyền Trân theo ý dò hỏi, còn cô thì né tránh ánh mắt của hắn.

Trường hợp này sao hắn có thể không biết? Trước kia đi ăn với đoàn làm phim, cũng có những nhà đầu tư khác đi cùng, việc nữ diễn viên ngồi cạnh nhà đầu tư còn có thể đại biểu cho cái gì?

Không nghĩ tới cô cũng là một người như vậy…

Đặng Minh An có chút thất vọng, thế nhưng đó là lựa chọn của cô, hắn sẽ không xen vào. Chỉ cần người cô nhắm tới không phải hắn, thế là được.



Sau đó hắn cười tự giễu. Hiện tại hắn cái gì cũng không có, cô sẽ nhắm tới hắn vì thứ gì chứ?

Lúc này đột nhiên bên cạnh hắn xuất hiện một người không phải nhân viên. Là nhà đầu tư nữ vừa nãy. Hắn hơi nhíu mày, cô ta tới đây làm cái gì?

“Xin chào. Tôi là tổng giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn một thành viên, Hạ Linh Sam.” Cô ta đưa cho hắn một tờ danh th·iếp.

Đặng Minh An nhận lấy tờ danh th·iếp, sau đó cười nói: “Tôi là Đặng Minh An.”

Hạ Linh Sam cười quyến rũ: “Tôi có thể mời anh một ly được chứ?”

Hắn nhìn hai chén rượu vang, màu sắc không có gì khác nhau. Có thể nói hắn đa nghi, nhưng trước kia cũng từng xảy ra sự việc hắn bị hạ thuốc. Người kia vì thế mà bị hắn làm cho không sống nổi ở Việt quốc.

Hạ Linh Sam vẫn mỉm cười như cũ, đưa cho hắn ly rượu ý bảo hắn nhận lấy. Đặng Minh An nheo mắt đầy nguy hiểm. Hạ Linh Sam phải không, tôi nhớ tên cô rồi.

Hiện tại biện pháp duy nhất là uống nó sau đó đi về. Hắn biết rõ ly rượu này có vấn đề, chính là nếu không uống thì sẽ làm mất lòng vị tổng giám đốc này, còn uống thì hắn sẽ thất thân. Hắn không nghĩ làm điều gì hắn không muốn, cũng không nghĩ tạo ra phiền phức cho đoàn phim.

“Tại sao không nhỉ?” Đặng Minh An nhướng mày nhận lấy ly rượu. Thân phận bây giờ quá thấp, không thể không uống. Hắn quan sát phản ứng của những người khác, chỉ duy nhất có phó đạo diễn đang nhìn hắn, ý bảo hắn đừng làm ra chuyện gì gây ảnh hưởng tới đoàn phim.

Đặng Minh An ngửa cổ uống hết mà Đặng Linh San híp mắt cười vui vẻ cũng ngửa cổ uống nốt chén rượu còn lại. Gò má của cô ta đỏ ửng lên, tay thì cởi nút áo sơ mi, vạch ra như muốn cho hắn nhìn thấy ngực của cô ta.

Hắn dời mắt, trong lòng chỉ cảm thấy ghê tởm mà thôi.

Cô ta cứ cố định ngồi đây, bắt chuyện đủ thứ trên đời, nhưng hắn chỉ trả lời cho có.



“Anh có bạn gái chưa?” Hạ Linh Sam mong đợi hỏi. Dù sao cô ta cũng chỉ hỏi cho có thôi, có bạn gái rồi cô cũng sẽ ngủ với anh chàng đẹp trai này!

Lúc này thuốc đã ngấm, khuôn mặt trắng nõn của Đặng Minh An đỏ bừng, mồ hôi túa ra như suối. Cậu nhỏ cũng dựng đứng cả lên, cả người cứ như đang ngồi trên chảo nóng.

Giọng nói của hắn khàn khàn: “Chưa có, nhưng…”

Đúng lúc này thì đạo diễn kêu gọi mọi người đi về, tiền đã thanh toán.

Đặng Minh An nghe vậy như bắt được vàng, lập tức đứng dậy. Nhưng vì đứng dậy quá đột ngột cho nên hắn suýt thì ngã. Hạ Linh Sam ở bên cạnh ngay lập tức đỡ hắn, cầm cánh tay của hắn áp vào ngực cô ta.

Hắn vùng tay ra, nhìn vào Hạ Linh Sam, ánh mắt như muốn g·iết người, khí thế của kẻ đứng đầu xã hội đều tỏa ra khiến cho cô ta lùi bước. Nhưng sau đó cô ta nhìn xuống đũng quần của hắn, đỏ mặt nũng nịu nói: “Để tôi đưa anh về nha?” Đương nhiên là đưa anh về nhà tôi.

“Không cần.” Đặng Minh An phiền chán bỏ lại một câu, sau đó chạy ra ngoài.

Hạ Linh Sam nhanh chóng đuổi theo: “Yên tâm đi, tôi đưa anh về nhà, không làm gì anh đâu!”

Taxi!” Đặng Minh An hô, ngay sau đó có một chiếc taxi màu xanh dừng lại. Hắn ngay lập tức chui vào xe, cài dây lại rồi nói địa chỉ cho tài xế.

Tài xế nhìn hắn hỏi: “Còn cô ấy thì sao?”

Hắn nhìn vào người phụ nữ đang gõ gõ cửa kính, lạnh lùng nói: “Kệ cô ta, lái xe đi.”

Chiếc xe taxi ngay lập tức phóng đi.

Hạ Linh Sam nhìn chiếc xe màu đen của cô ta đang đi tới, lập tức chui vào xe, nói: “Nhanh, đuổi theo chiếc xe taxi kia!” Con mồi đã tới tay, sao có thể để thoát được!

Hắn rất nhanh đã về tới nhà, trả tiền taxi sau đó ngay lập tức lên lầu. Bấm mật khẩu rồi chạy vào phòng tắm xả nước lạnh vào người.