Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Tổng Giám Đốc Xuyên Không Thành Người Ở Rể Vô Dụng

Chương 6: Bắt đầu diễn




Chương 6: Bắt đầu diễn

Đạo diễn bảo hắn cần chụp hai poster, một là chụp thời đại học, tràn ngập thanh xuân, hai là chụp khi đã trưởng thành, trở thành tổng tài.

Sở dĩ chụp như vậy là bởi vì khởi đầu mỗi tập phim đều có cảnh hẹn hò của nam hai và nữ chính, sau đó mới tới thời gian hiện đại. Sở dĩ làm như vậy để tăng thêm tính thần bí của bộ phim, khiến cho khán giả không đoán được ai là nam chính, ai là nam phụ.

Đặng Minh An thay đồng phục học sinh. Nguyên chủ vốn có khuôn mặt đẹp cùng vóc dáng đẹp. Bởi vì có sẵn cơ bắp nên hắn cũng có tập luyện để giữ dáng. Dù sao hắn cũng không muốn bị béo bụng giống trước kia.

Bởi vì thân thể này còn rất trẻ, cho nên mặc đồng phục vào lập tức tràn ngập hơi thở thanh xuân.

Thanh niên mặc sơ mi trắng, quần tây. Mái tóc đen mềm mại, mắt hạnh đen láy, mũi cao, môi mỏng được thoa lên một lớp son nhẹ. Đặng Minh An đối với bôi son phi thường phản cảm, nhưng còn có cách nào? Hắn là diễn viên, mà diễn viên phải bôi son cho có sức sống. Hắn cũng hết cách.

Lúc này, diễn viên diễn nữ chính cũng bước ra. Tóc cô quăn nhẹ, trang điểm nhẹ nhàng. Đó chính là cô gái đeo kính râm tới buổi thử vai hôm trước.

Bởi vì Đặng Minh An mới tới thế giới này cho nên không biết cô là ai, chứ nếu là trước kia hắn làm tổng tài cũng có biết vài diễn viên nổi tiếng. Biết để còn đầu tư đúng chỗ chứ.

Cô gái tiến tới chỗ hắn, mỉm cười hỏi: “Anh là diễn viên mới à?”

Đặng Minh An cũng nở nụ cười thương nghiệp: “Đúng vậy, mong cô giúp đỡ.”

“Tôi là Nguyễn Thị Huyền Trân.” Cô giơ tay ra, ngỏ ý muốn bắt tay.

“Đặng Minh An.” Hắn bắt lấy tay cô ngay sau đó liền thả ra. Đây là phép lịch sự tối thiểu, hơn thế nữa thân thể này là người đã có vợ, hắn không thể tiếp xúc da thịt quá lâu với người con gái khác.

Vẻ mặt của Nguyễn Thị Huyền Trân có phần ngạc nhiên, cô hỏi: “Anh không biết tôi à?”

Đặng Minh An trả lời: “Ngại quá, tôi không quan tâm tới giới giải trí lắm.”

Nguyễn Thị Huyền Trân hậm hực lẩm bẩm: “Nếu như không có hứng thú còn vào giới giải trí làm gì.”



Chính là cô nói nhỏ quá, hắn nghe không thấy.

Đạo diễn bắt đầu gọi mọi người vào chụp ảnh Poster. Tất cả những gì Đặng Minh An cần làm chỉ là ngồi sao cho thần thái. Chuyện này đơn giản, khí chất tôi luyện mấy chục năm không phải chuyện vừa. Chính là trưởng thành quá. Cho nên đạo diễn liên tục hét: “Cậu đang là thiếu niên trải qua mối tình đầu chứ không phải là thanh niên mặt lạnh đâu! Cái quan trọng là muốn thấy được sự khác biệt trước khi dính đến quyền lực và sau khi dính đến quyền lực mà!”

Nguyễn Thị Huyền Trân bị NG* mấy lần, sắc mặt có phần khó coi. Cô nói: “Hay là anh nghĩ tới mối tình đầu của anh đi.”

*NG: No good: Diễn hỏng thì bị NG

Mối tình đầu?

Bao nhiêu năm rồi nhỉ?

Hắn nhớ tới cô gái trong sáng năm học cấp ba đó. Rồi lại nhớ tới hình ảnh cô vì tiền mà vứt bỏ hắn đi theo thiếu gia nhà giàu khác. Lại nhớ tới sau khi hắn thành công thì dùng bộ mặt ghê tởm tới quyến rũ hắn.

Thôi được rồi, hắn nghĩ hắn chỉ nên nhớ tới kỉ niệm dừng ở năm cấp 3 thôi.

Cuối cùng cũng chụp xong ảnh thời cấp 3. Còn ảnh lúc trưởng thành thì dễ dàng hơn rồi.

Sau đó đoàn làm phim phát vé máy bay để cả đoàn bay tới miền nam. Bởi vì cảnh trường học sẽ quay ở miền Nam nên cũng không có cách nào.

Đặng Minh An bắt xe buýt về nhà, lúc này đã là tối muộn, Cố An Nhã đã ngủ rồi. Vì không thể chào trực tiếp, cho nên hắn chỉ còn cách nhắn tin báo cho cô một tin.

Hắn sẽ diễn vai thiếu gia nhà giàu, vì gia đình mà chuyển tới trường học ở miền nam. Nói chung là khoảng thời gian diễn học sinh này mất tới một tháng, bởi vì kĩ thuật diễn của hắn thật sự quá tệ. Đạo diễn nhiều lúc còn muốn thay hắn đi.

Nhưng may mắn là vẫn hoàn thành những cảnh quay ở trường học. Cũng may là đoàn làm phim bao ăn bao ở, nếu không với hai trăm nghìn trong ví, hắn không biết làm sao mà qua khỏi một tháng nữa.

Sau khi quay những cảnh ở miền Nam xong xuôi, cuối cùng họ cũng bay về thủ đô với cái nóng nực của mùa hè.



Bây giờ đã là tháng 7, trời mưa rất nhiều, cho nên phải tận dụng để quay những cảnh dưới mưa.

Cảnh dưới mưa chỉ có một cảnh với nữ chính và một cảnh với nam chính. Nói thật quãng thời gian diễn ở trường học kia hắn cũng đã thân thiết hơn với Nguyễn Thị Huyền Trân, hiện tại cũng có thể coi là bạn.

Hóa ra cô đang là nữ diễn viên nổi tiếng nhất Việt quốc hiện tại. Sau khi quen thân, hắn cảm thấy cô cũng rất tốt, tính cách rất giống với em gái của hắn.

Nhớ tới em gái lại nhớ tới cha mẹ làm trong lòng hắn có chút đau đớn.

“Chuẩn bị! Action!”

Đặng Minh An hồi thần, cầm ô đứng trong mưa, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông chật vật vì nước mưa.

“Cầu xin ngài! Cầu xin ngài thương xót cho chúng tôi, xin đừng vì trời lạnh mà làm chúng tôi phá sản!”

Đặng Minh An khinh bỉ nói: “Tại sao tôi lại phải tha cho cậu?” Rồi hắn nhếch miệng cười, tràn ngập khí chất của kẻ ác: “ Không – có – khả - năng!”

Rồi quay người bước đi luôn.

Hắn không rõ tính thực tế của kịch bản này là như thế nào, chỉ là nếu hắn là tổng tài hắn sẽ không dựa vào trời lạnh hay nóng để làm người khác phá sản đâu.

“Cut!” Đạo diễn hô lên: “Tốt lắm, mấy cảnh quay trong mưa đều đã xong rồi, mọi người làm tốt lắm!”

Sau đó ông nói: “Tối mai có tiệc của nhà tài trợ mời, mọi người nhớ đi nhé!”

Không hiểu sao hắn có cảm giác không lành về bữa tiệc này. Trước đây mấy bữa tiệc của nhà đầu tư hay có vụ quy tắc ngầm lắm. Đặng Minh An dù là nhà đầu tư nhưng hắn sẽ không đi ăn với đoàn làm phim, hầu hết là mấy giám đốc phụ trách dự án đó đi giao lưu. Nhưng trợ lý cũng có thông báo với hắn vài vụ diễn viên của công ty hắn bị quy tắc ngầm. Làm hắn phải xử lý một phen. Sau đó thì không có ai dám đụng vào diễn viên, ca sĩ nhà hắn nữa.

“An!”



Hắn quay đầu, là Nguyễn Thị Huyền Trân. Cô nhìn hắn, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Trông anh có hơi thất thần.”

“Không sao.” Hắn thờ ơ nói: “Ngày mai được gặp nhà đầu tư đấy, cô có vui không?”

Lần này đến lượt cô ngẩn người, cô ấp úng nói: “Nếu được, ngày mai tôi hy vọng anh không đến.”

Đặng Minh An khó hiểu: “Tại sao?”

“Không có tại sao! Ngày mai anh không được đến!” Nói rồi cô chạy đi luôn, bỏ lại Đặng Minh An đứng đó ngẩn người.

Hắn bắt xe buýt về, phát hiện đèn vẫn còn sáng. Bình thường hắn về Cố An Nhã đều ngủ rồi mà, tại sao hiện tại còn chưa ngủ?

“Tôi về rồi đây.”

Cố An Nhã lạnh lùng nói: “Anh về rồi à?”

Hắn có cảm giác cô còn lạnh lùng hơn trước, chẳng lẽ một tháng hắn xa nhà đi diễn làm cô buồn phiền gì sao?

“Tôi có việc cần nói. Ngồi xuống đi.” Cô vỗ vỗ vào ghế sô pha.

Đặng Minh An ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Cuối tuần này sinh nhật mẹ tôi, cần anh bỏ ra chút thời gian.” Cố An Nhã lạnh nhạt nói.

Giọng điệu ra lệnh này làm hắn có phần khó chịu, nhưng hắn có thể làm thế nào? Nguyên chủ ăn nhờ ở đậu nhà người ta 3 năm, hắn không thể không trả. Hơn thế nữa còn phải chịu trách nhiệm với vợ của cậu ta. Bởi vì mỗi khi hắn nghĩ tới l·y h·ôn, trái tim liền đau như bị kim đâm vậy. Việc này cần thiết giải quyết sớm, bởi vì nó ảnh hưởng tới những quyết định của hắn trong tương lai.

Đặng Minh An hơi nhíu mày, nhưng vẫn trả lời: “Được thôi.”

Nói rồi, hắn liền đứng dậy: “Tôi mệt rồi, đi nghỉ đây. Cuối tuần này tôi sẽ xin nghỉ, tổ chức sinh nhật cho mẹ cô.”

Sắc mặt của Cố An Nhã có phần tái nhợt, cô mím môi, nhìn bóng lưng lẻ loi của hắn, sau đó cũng đứng dậy đi vào phòng của riêng mình.