Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Tổng Giám Đốc Xuyên Không Thành Người Ở Rể Vô Dụng

Chương 5: Đưa cơm




Chương 5: Đưa cơm

“Nam hai, tổng tài bạn trai cũ của nữ chính.”

Đây là một bộ phim dài tập drama nói về cuộc chiến thương trường của nam chính. Nhân vật hắn muốn là nhân vật phản diện. Khác với nam chính đi lên từ hai bàn tay trắng, nhân vật nam hai này là thừa kế công ty gia tộc, làm tổng tài từ trước. Cho nên

đối với nữ chính là trêu đùa dễ dàng vứt bỏ cô. Sau này nam hai là tòa thành mà nam chính phải vượt qua. Kết phim, nam hai phá sản, nam chính chiến thắng trong cuộc chiến thương trường.

Ông chú kia nói: “Nếu vậy anh diễn cảnh nam hai đang ngồi trong phòng tổng tài, nói câu: “Hôm nay trời lạnh rồi, cho Tô thị phá sản đi.” Sau đó bảy phần lạnh lùng, ba phần tàn khốc liếc mắt nhìn thư ký của mình.”

Ba người còn lại nghe vậy đều đồng loạt trợn ngược mắt, cái câu thoại kinh điển gì vậy hả! Nhưng là khán giả đều rất thích mấy câu thoại kinh điển kiểu đó.

Đặng Minh An cúi chào, sau đó quay lưng, bắt đầu nhập diễn. Khí tràng của nhiều năm làm người trên đỉnh cao nhân sinh đều tỏa ra, ba vị giám khảo đều cảm tưởng bản thân như đang đối diện với sếp của mình vậy.

Hắn ngước nhìn ra ngoài của sổ, sau đó tùy ý nói: “Hôm nay trời lạnh rồi, cho Tô thị phá sản đi.” Sau đó hắn hơi quay người lại, liếc mắt nhìn ban giám khảo. Mồ hôi lạnh của họ chảy xuống có người còn suýt chút nữa thì ngã khỏi ghế.

Sau khi diễn xong, Đặng Minh An thu hồi khí chất, cúi chào một lần nữa. Ông chú kia là người duy nhất bị ảnh hưởng ít từ hắn. Ông hỏi: “Dựa vào đâu mà cậu cho rằng nhân vật này sinh ra là dành cho cậu?”

Đặng Minh An mỉm cười: “Đương nhiên là vì tôi có mệnh làm tổng giám đốc.”

Ông chú cũng cười: “Được rồi, cậu trở về chờ kết quả đi.”

Đặng Minh An cúi người chào, sau đó lại lên xe buýt về thẳng nhà.

Cố An Nhã đã đi làm về, đang ngồi ở phòng khách xem ti vi, thấy hắn đi làm về thì hỏi: "Thử vai ổn không?"

Hắn vừa cởi giày vừa nói: "Khá ổn." Sau đó hắn cười với cô: "Em ăn cơm chưa?"



Tiếng ti vi phát ra khiến cô không nghe rõ câu sau của hắn nói gì nên cô hỏi lại: "Anh nói gì cơ?"

Đặng Minh An hơi khựng lại, đáp: "Không có gì." Nói rồi hắn liền đi thẳng vào phòng tắm. Lúc tắm xong, Cố An Nhã đã tắt ti vi và vào phòng từ bao giờ.

Trên bàn là một bát mì tôm đầy đủ rau thịt, hắn nhìn bát mì đó, hơi hơi ngạc nhiên, khoé miệng không tự chủ được mà nhếch lên.

--------------

Thời gian chờ kết quả dài đằng đẵng.

Bởi vì Cố An Nhã đưa hết tiền cho hắn rồi, cho nên buổi trưa hắn phải đem cơm trưa đến cho cô.

Đặng Minh An đối với việc này cảm thấy rất phiền phức, nhưng có thể như thế nào, trước kia cũng là như thế, hắn không thể để cô nhận ra sự khác thường của hắn được. Nếu không, hắn sẽ bị đưa đến viện nghiên cứu để mổ xẻ mất. Mặc dù hôm nay đã qua tới ngày thứ ba, nhưng vẫn chưa có kết quả của buổi thử vai. Đặng Minh An ăn không ngồi rồi phát chán, chỉ có thể nhận mệnh làm cơm cho vợ ăn.

Đưa cơm được ba hôm rồi nên hắn cũng quen dần, chỉ là vẫn chưa thể nào quen với cái nắng nóng của thủ đô mà thôi.

Sau khi qua ba trạm xe buýt, Đặng Minh An đi bộ thêm 50 mét nữa mới tới trước công ty của Cố An Nhã. Hắn chọn một chỗ có bóng râm để ngồi, sau đó lôi chai nước lạnh thủ sẵn trong người ra uống lấy uống để.Uống hết chai nước, hắn mới cảm thấy đỡ hơn một chút. Đúng lúc này điện thoại hắn rung lên, Đặng Minh An mở máy ra, là tin báo từ đoàn phim! Hắn nhanh chóng mở điện thoại đọc tin nhắn:

“Xin chào, chúng tôi tới từ đoàn làm phim “Trận chiến thương trường”. Xin chúc mừng ngài đã được nhận làm nam phụ của bộ phim. Thời gian khởi quay là ngày 8/6/2019, lúc 14h chiều. Mong ngài đến đúng giờ.”

Được rồi! Bước đầu trên con đường đi tới đỉnh cao nhân sinh của hắn tới rồi!

Đặng Minh An vui vẻ nhảy bật lên, mà Cố An Nhã vừa lúc đi xuống bắt gặp cảnh này. Dường như cô thấy dáng vẻ này của hắn có phần buồn cười nên hơi nhếch miệng, tò mò hỏi: ''Có chuyện gì mà vui như vậy?”

Hắn mỉm cười rạng rỡ: “Tôi được nhận rồi!”

“Ý anh là vụ thử vai anh bảo lần trước ư?”



“Đúng vậy!” Hắn dừng một chút rồi nói: “Hiện tại tôi có thể kiếm được tiền rồi, giảm bớt gánh nặng cho cô!”

Cố An Nhã hiếm khi mỉm cười, chạm nhẹ vào má hắn, giọng nói có phần dịu dàng: “Như vậy cũng tốt, nhưng đi diễn đừng để bản thân bị ốm nhé. Cũng đừng để người ta s·àm s·ỡ, trước đây không phải chưa từng xảy ra chuyện như vậy.” Trong lòng cô không muốn l·y h·ôn với hắn, cũng đã xác định hắn rồi, việc cô chấp nhận hắn chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Đặng Minh An nghe vậy thì ngẩn người, hắn mỉm cười, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Cố An Nhã: “Yên tâm, tôi biết tự bảo vệ bản thân mình.”

Mặc dù từ khi làm tổng giám đốc hắn không có thời gian để luyện tập nữa, nhưng hồi học đại học từng học kick-boxing. Hắn có thể tự vệ được.

Mà cũng không hẳn là hắn sẽ đánh nhau.

Cố An Nhã mỉm cười đáp lại, sau đó hỏi: “Hôm nay anh nấu gì thế?”

“Xíu mại, mướp đắng xào trứng với cơm cuộn.”

Cố An Nhã nghe tới mướp đắng thì hơi nhíu mày: “Tôi không thích ăn đắng.”

Đặng Minh An làm bộ không biết: “Thuốc đắng dã tật, mướp đắng rất tốt cho cơ thể.”

“Cố An Nhã, cô đang làm gì ở đây vậy?”

Là giọng nói của một người đàn ông, anh ta tầm ba mươi ba mốt, mặc một bộ vest sang trọng, chân đi giày da, đeo đồng hồ Relox. Trông rất có phong phạm của người thành công.

Đặng Minh An hơi nhíu mày, Cố An Nhã cũng đồng dạng như vậy. Cô trở lại dáng vẻ lạnh lùng thường ngày: “Tôi ăn cơm trưa.”



Người đàn ông kia nhướng mày, nhìn sang Đặng Minh An tò ý dò hỏi. Cố An Nhã lạnh lùng nhìn anh ta, sau đó khoác tay hắn: “Đây là chồng tôi.” Rồi đưa tay giới thiệu người đàn ông kia: “Đây là sếp của em, Nguyễn Minh Thiều.”

Đặng Minh An nghe thấy cô đổi xưng hô, liền biết người đàn ông này nhắm vào vợ hắn.

Nguyễn Minh Thiều nghe cô nói vậy thì ngạc nhiên: “Chồng? Cô mới tầm này tuổi đã lấy chồngmrồi á?” Anh ta tỏ vẻ tiếc nuối, sau đó lại quan sát Đặng Minh Anm nhìn quần áo của hắn, khinh thường hỏi: “Chào anh, không biết anh làm nghề gì nhỉ?”

Hắn còn chưa kịp nói gì, Cố An Nhã đã giành trước: “Anh ấy là diễn viên.”

“Diễn viên? Một diễn viên không có danh tiếng gì?” Anh ta nhíu mày, khó hiểu hỏi Cố An Nhã: “ Anh ta có cái gì mà cô kết hôn với anh ta? Ly hôn đi, kết hôn với tôi. Tôi có thể cho cô một cuộc sống tốt hơn.”

Anh ta vươn tay ra định cầm lầy tay của cô, nhưng bị Đặng Minh An nắm lại: “Vợ tôi là người đã có chồng rồi, mong anh đừng làm phiền cô ấy.”

“Anh dựa vào cái gì mà cản tôi?” Nguyễn Minh Thiều muốn rút tay ra nhưng không được, tức quá hóa giận mà nói.

“Dựa vào tôi là chồng cô ấy.” Đặng Minh An đắc ý nói.

Cố An Nhã nhìn Nguyễn Minh Thiều, cười lạnh: “Anh hỏi anh ấy có gì hơn anh? Chỉ cần nhan sắc đẹp hơn anh là được rồi.”

Nguyễn Minh Thiều nghiến răng, dùng hết sức bình sinh giằng ra khỏi tay của Đặng Minh An, trừng mắt nhìn Cố An Nhã: “Cô cứ chờ đó, sớm muộn cô cũng thuộc về tôi.”

Thời nay còn có người muốn làm kẻ thứ ba công khai như vậy sao? Rõ ràng là cô đã có chồng, sổ đỏ còn được pháp luật bảo vệ, tên khốn kia dựa vào đâu….

Đặng Minh An cảm thấy tức giận một cách khó hiểu, rõ ràng hắn không nên cảm thấy gì. Lẽ nào cơ thể này lại ảnh hưởng tới hắn? Hắn cau mày, việc này phải sớm giải quyết, nếu như cơ thể cứ ảnh hưởng tới tâm trí của hắn như vậy, sẽ ảnh hưởng tới sự quyết đoán cùng lí trí của hắn.

Sau khi Cố An Nhã ăn xong, hắn quan tâm hỏi: “Tên đó có làm gì cô không?”

Cô thở dài: “Cũng không hẳn làm làm gì tôi, chỉ là có hơi phiền phức.” Nói rồi, cô đứng dậy: “Tôi phải vào làm đây. Phải rồi, nếu anh đi diễn thì đưa tiền cho tôi đi, cầm mấy trăm đi có cần gì thì mua thôi. Sau này không cần đưa cơm cho tôi đâu.”

Đặng Minh An nghĩ tới mấy hôm nữa đi diễn phải đi sớm về muộn, cho nên móc ví ra đưa tiền cho cô. Chỉ để lại 200 để đi xe buýt.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày hẹn, Đặng Minh An lại mặc lại bộ vest cũ đó đi. Bởi vì hắn chẳng còn bộ nào phù hợp hơn bộ đó cả.

Hắn đến sớm hơn giờ hẹn, hóa ra đó là một studio chụp ảnh. Có vẻ hôm nay sẽ chụp ảnh bìa và dàn diễn viên đây.