Chương 4: Thử vai
Thời gian của buổi thử vai là hai ngày sau. Tức là hai ngày này hắn rất rảnh. Không có việc gì làm.
Hắn thử xem điện thoại có gì chơi không, kết quả không có gì. Mà cái máy này cũng chẳng chơi được cái gì cả. Ngay cả Casebook mạng xã hội phổ biến nhất Việt quốc cũng không vào được.
Đặng Minh An ngồi sắp xếp lại giấc mơ của mình. Có khả năng cao giấc mơ mà hắn mơ chính là ký ức của nguyên chủ. Mà theo như kí ức của nguyên chủ thì thông thường buổi trưa hắn phải nấu rồi đem cơm đến cho “vợ” của hắn.
Kì thực hắn là người theo chủ nghĩa độc thân, hiện tại có thêm một cô vợ, có phần không quen.
Nhưng vấn đề nan giải hiện tại là hắn nấu cơm như thế nào trong khi trong tủ lạnh trống không? Trước đây không phải hắn chưa từng nấu, chỉ là toàn nấu mấy món đơn giản như trứng rán hay thịt xào mà thôi, mấy món phức tạp mà nguyên chủ hay làm hắn chưa nấu bao giờ.
Hắn nhìn trong ví, số tiền còn lại vỏn vẹn một trăm nghìn. Mới chuyển tới nên chưa mua gạo, chưa có gia vị các loại. Nói xem hắn nên nấu ăn như thế nào bây giờ?
Mà Cố An Nhã làm ăn cũng thật tắc trách, biết rõ hắn là nội trợ mà không để tiền cho hắn đi mua đồ ăn. Chẳng lẽ sợ hắn cầm tiền đi chơi hay sao? Đặng Minh An trừng mắt suy nghĩ.
Thôi kệ cô, hiện tại hắn làm là đi mua mì tôm về nấu. Mua mấy gói về nấu bữa tối luôn. Tiện thể mua bó rau, mấy quả trứng với ít thịt băm. 100 nghìn vẫn đủ mua từng này thứ.
Nghĩ là làm, hắn đứng lên, mở cửa đi ra ngoài.
Cũng may căn hộ này nằm ở một chỗ sau mấy tòa nhà cao tầng nên được che nắng cho, không quá nóng. Nhưng vừa bước chân ra khỏi nhà thôi hắn liền cảm nhận được cái nắng nóng của thủ đô. Trước đây đều đi xe ô tô, ngồi điều hòa cho nên trực tiếp cảm nhận cái nóng thế này khiến hắn có phần không quen.
Mà trước đây hắn cũng đâu cần tự mình ra ngoài mua đồ thế này đâu. Haiz, so sánh với trước đây quả là một trời một vực, chỉ có nước làm hắn bi quan hơn mà thôi, không nghĩ tới trước đây nữa! Phải hướng tới tương lai!
Sau khi mua đồ ăn xong, Đặng Minh An ăn xong lại ngồi rảnh rỗi cả chiều, rồi nấu sẵn mì, chỉ chờ Cố An Nhã về là cho mì vào đun là xong.
“Tôi về rồi đây.” Tiếng mở cửa kèm theo giọng nói bình bình của Cố An Nhã.
Đặng Minh An vào bếp bật nước đun sôi, dùng giọng nói dịu dàng nhất có thể nói: “Về rồi à, chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Cố An Nhã khoát tay: “Tôi tắm trước đã, anh cứ nấu nốt đi.”
Tắm xong, cô mặc bộ đồ ngủ trông rất thoải mái, vừa lau khô tóc vừa đi ra, mà Đặng Minh An cũng vừa lúc nấu xong mì, đem ra đặt lên bàn.
Cô nhíu mày nhìn bát mì trên bàn, mặc dù đủ trứng, đủ thịt, rau nhưng ăn mì thật sự không tốt cho cơ thể. Cô vốn định nói gì đó, nhưng nhớ ra bản thân chưa đưa tiền cho hắn, cho nên cô vắt chanh rồi cầm đũa lên ăn, không phàn nàn gì. Mà có khi cho đến khi cô được tăng lương phải ăn mì tôm liên tục…
Xong bữa cơm, Cố An Nhã ngồi nghỉ trên sô pha, còn Đặng Minh An lại đem bát đũa vào phòng bếp.
Dường như tâm trạng của Cố An Nhã không tốt lắm, dù sao cô cũng chỉ là một nhân viên thấp cổ bé họng, có lẽ ở công ty bị người ta chèn ép.
Cố An Nhã nhỏ hơn nguyên chủ hai tuổi, năm nay hai mươi ba, mới tốt nghiệp đại học và làm việc
tại công ty được một năm. Lương khởi đầu của sinh viên mới tốt nghiệp thường rất thấp. Đáng lẽ ở nhà với bố mẹ thì không phải lo tiền thuê, nhưng lòng tự trọng của cô rất cao, cũng không muốn bản thân chịu khổ nên mới đi thuê nhà ngoài như thế này.
Rửa bát xong, Đặng Minh An cũng ngồi lên ghế sô pha, chính là giữ một khoảng cách an toàn với Cố An Nhã. Hắn tùy ý nói: “Hai ngày tới tôi sẽ phải đi thử vai, có khả năng không có ở nhà, cho nên không thể nấu cơm.”
“Thử vai?” Cố An Nhã ngạc nhiên hỏi, sau đó đánh giá hắn từ trên xuống dưới, sau đó lại trở về với dáng vẻ lạnh lùng thường ngày: “Tùy anh.”
Đặng Minh An cũng chẳng cần cô đồng ý, mà hắn chỉ đơn giản là thông báo mà thôi.
Hai ngày sau, hắn mặc bộ vest mặc hôm đám cưới của nguyên chủ, bởi vì bộ vest duy nhất của hắn bị rượu đổ vào đã vứt ở nhà cũ rồi.
Cố An Nhã cũng đã đưa hắn tiền cho nên hắn dùng tiền mua vé xe buýt để đi. Không phải hắn chưa từng đi, chỉ là trước đây hắn đã quá quen với giàu sang cho nên hiện tại có hơi lạ lẫm.
Mùi của xe buýt đúng là không dễ chịu lắm.
Đặng Minh An tới trạm còn phải đi bộ mấy trăm mét nữa mới tới nơi thử vai. Hắn đã đọc kĩ kịch bản, hơn nữa còn cảm thấy tính cách của nhân vật này như là sinh ra để dành cho hắn vậy. Cho nên không cần suy nghĩ nhiều, cứ là chính bản thân mà diễn thôi.
Trong sảnh chờ có rất nhiều người, Đặng Minh An nhận lấy số báo danh rồi quan sát xung quanh
Hầu hết mọi người đều còn rất trẻ, hình như đều là sinh viên mới ra trường. Hắn không rõ đạo diễn bộ phim này là ai, thế nhưng kịch bản rất hấp dẫn. Đối với người có đầu óc kinh doanh như hắn thì hắn sẽ đầu tư cho kịch bản này.
Hắn nghe nói nam chính của bộ này đã được xác định từ trước, hiện tại chỉ còn tuyển diễn viên phụ thôi. Chính là vai diễn của hắn là một nhân vật khá quan trọng, tần suất lên hình cũng nhiều, cho nên lương cũng sẽ không quá thấp.
Lúc này mọi người lại xì xào bàn tán về vấn đề gì đó, Đặng Minh An ngẩng đầu lên, thấy là một cô gái rất xinh đẹp. Trên người mặc bộ sưu tập mùa hè của Chenal, mái tóc rối xõa tung, kính râm che đi hơn nửa khuôn mặt, thế nhưng ngũ quan lộ ra cũng có thể đoán ra được cô là một mỹ nhân.
Đặng Minh An liếc một cái rồi thôi, hắn đã quen nhìn cái đẹp rồi, trước kia không bị lay chuyển thì bây giờ cũng sẽ không.
“Cũng không biết đoàn làm phim nghĩ gì mà loại người nào cũng có thể đến được đây.”
Giọng nói vang lên ngay bên cạnh hắn, Đặng Minh An quay đầu sang nhìn người bên cạnh. Là một anh chàng trẻ tuổi, giá trị nhan sắc có vẻ cao. Người đàn ông đang ra sức ra hiệu có lẽ là quản lí của cậu ta.
Đặng Minh An vốn định không quan tâm, sau đó lại nghe thấy cậu ta nói: “Tôi nói cậu đấy!”
Hắn ngạc nhiên, chỉ vào bản thân, hỏi: “Tôi á?”
“Đúng rồi đấy! Chẳng hiểu nghĩ gì mà mặc cái bộ đồ cũ mèm kia tới đây.” Tên đó vênh mặt nói.
Bộ đồ này của nguyên chủ là ba năm trước, nhưng mà không mặc bao giờ cho nên có hơi cũ, thêm nữa kiểu dáng có phần quê mùa so với bây giờ. Nhưng mà như vậy thì liên quan gì tới cậu ta chứ?
Đặng Minh An xoa bóp đầu, lơ đi luôn. Hắn không có rảnh nói chuyện với tên không có não này. Với cái đầu óc này thì vào giới giải trí sẽ có ngày dính phải vận rủi thôi. Không cần quan tâm tới loại người này.
Hắn để mặc cho cậu ta thích nói gì thì nói, mà cậu ta thấy hắn không phản ứng thì dường như cảm thấy chán không nói nữa.
Đặng Minh An chờ đến tối, cuối cũng cũng đến lượt hắn.
Hắn tự tin bước vào sân khấu, đánh giá một lượt bốn vị giám khảo, sau đó giới thiệu bản thân: “Kính chào quý vị giám khảo, tên tôi là Đặng Minh An, trước nay chưa từng có kinh nghiệm diễn xuất, thế nhưng nhân vật tôi muốn thử nhân vật sinh ra là giành cho tôi.”
Một người đàn ông nhìn khá già ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó lên tiếng hỏi: “Không biết nhân vật cậu muốn thử vai là người nào?”