Chuong 3: Không thể trở về
Lúc này Đặng Minh An lại mở miệng ra nói: “Cô nếu muốn đơn phương chấm dứt hợp đồng thì có thể lên phường. Nhưng chúng tôi là người bị hại, sẽ có quyền yêu cầu bồi thường.”
Cô gái kia đương nhiên không muốn mất tiền cho bọn hắn, sau đó sửng cồ lên: “Cứ chờ đó! Để xem hai người ở đây được bao lâu! Nói cho mà biết, hợp đồng của tôi có quy định đều phải thuê nhà từ một năm trở lên!” Sau đó cô ta nhìn sang Cố An Nhã: “Để xem mấy cái triệu bạc lương tháng của cô thuê được bao lâu!”
Nói rồi cô ta hậm hực giẫm giày cao gót bỏ đi.
Cố An Nhã nhìn Đặng Minh An, hắn cũng nhún vai giả ngu.
Thuê nhà xong còn phải sửa sang lại vài thứ mới dọn vào được, Cố An Nhã tính tự mình dọn dẹp, nhưng Đặng Minh An không muốn động tay vào làm nữa nên bao cô thuê người dọn, dù sao cũng không phải là đắt. Dọn cả căn nhà này chỉ mất có ba trăm nghìn.
Cố An Nhã mặc dù thấy đắt, nhưng cô cũng không muốn cả một ngày mệt mỏi xong còn phải dọn dẹp cho nên cũng đồng ý với hắn. Hai người thuê nhân viên đến dọn rồi ra nhà nghỉ ở một hôm.
Đặng Minh An nhìn căn phòng hai giường liền đoán ra quan hệ vợ chồng của hai người chỉ là trên giấy tờ, trên danh nghĩa. Thân thể này căn bản còn chưa từng đụng vào cô.
Hắn cũng không có vấn đề gì. Quan trọng hiện tại là hắn phải ngủ để trở về thế giới của hắn!
Đặng Minh An ở nhà nghỉ nhìn chiếc giường trắng sạch sẽ trước mặt. Hắn ngồi thử lên thì thở dài một tiếng. Quả nhiên là nhà nghỉ, chất lượng vải và chất lượng đệm không thể tốt như khách sạn cao cấp được. Trước kia hắn chỉ sử dụng phòng tổng thống, đã bao giờ sa cơ lỡ vận ở nhà nghỉ thế này đâu. Tuy rằng thời gian lập nghiệp hắn đã từng trải qua rồi, nhưng đó đã là chuyện của bao nhiêu năm rồi chứ?
Cố An Nhã nhìn hắn, nghi ngờ hỏi: "Anh làm gì vậy? Không ngủ sao?"
Đặng Minh An lắc đầu không đáp, sau đó hắn nằm lên giường, âm thầm cầu nguyện khi tỉnh lại hắn sẽ trở lại là tổng giám đốc cao cao tại thượng như trước kia.
Đặng Minh An ngủ một giấc ngon không mộng mị, kết quả tỉnh lại, thấy cô gái ở giường bên cạnh vẫn đang say ngủ, hắn liền tuyệt vọng rồi.
Rốt cuộc hắn đã làm điều ác gì để mà xuyên không như vậy? Hắn không có nhu cầu, trao cơ hộixuyên không cho hắn làm cái gì? Tại sao không trao nó cho người khác mà lại trao cho hắn? Hơn thế nữa hắn rõ ràng là tổng giám đốc, tại sao lại rớt xuống thành một tên ở rể ăn bám như thế này?
Đúng là kiểu cày lên level một trăm xong rồi mất nick phải cày lại từ đầu.
Có cay không? Có. Vậy giờ hắn phải làm gì? Đương nhiên là chỉ có thể chấp nhận. Hắn còn có thể làm gì nữa? Chẳng lẽ nhảy lầu t·ự t·ử hay đứng ra trước xe tải để rồi b·ị đ·âm rồi isekai (*) tới một thế giới khác?
(*) Tiếng Nhật: Có nghĩa từa tựa giống xuyên không
Nghĩ đến t·ự t·ử thì hắn đương nhiên là không dám rồi. Nếu như hắn c·hết luôn mà không trở về thế giới cũ thì sao? Hắn không dám thử.
Đặng Minh An nhìn về phía giường bên thì âm thầm thở dài. Hắn nếu như đã đến thế giới này, chiếm thân xác của người ta thế này rồi thì cần phải chịu trách nhiệm với những gì thân thể này đang có.
Quan trọng nhất chính là kiếm tiền. Hắn không thích bị người khác sỉ nhục. Mà để không bị sỉ nhục thì chỉ có cách trở thành người có quyền hơn người ta.
Hắn suy nghĩ một chút, hiện tại không có vốn, mà vợ hắn làm việc lương cũng chẳng được bao nhiêu, lại bỏ ra 5 triệu mỗi tháng để thuê nhà rồi, hắn cũng không biết phải kiếm đâu ra vốn bây giờ.
Vốn không cần quá nhiều. Hắn chỉ cần một trăm triệu là được rồi. Như vậy có thể chơi chứng
khoán, từ đó sinh ra lãi hai, lãi ba. Trước đây ra ngoài lập nghiệp hắn cũng làm như vậy. Mặc dù hồi đó còn non dại cũng để thua thiệt nhưng cũng kiếm được ủ vốn để thành lập công ty. Sau này thành lập công ty hắn kiếm được tiền hắn lại chơi chứng khoán tiếp. Chính là càng lúc càng có kinh nghiệm, tiền kiếm được cũng nhiều hơn hẳn.
Hiện tại hắn đánh chủ ý đầu tiên chính là lên thị trường chứng khoán. Kiếm một trăm triệu với thân phận hiện tại có phần hơi khó. Tầm chục
triệu là đủ để hắn chơi chứng khoán rồi.
Chính là kiếm đâu ra chục triệu đây? Trước đây hắn học khoa Quản trị kinh doanh ở trường đại học, cũng không có học nghề phụ nào cả. Không biết nên kiếm vốn kiểu gì.
Sau đó hắn lại nhìn cơ thể của mình, rồi lại sờ khuôn mặt của mình. Thật ra có thể chỉ là nếu làm người mẫu thì tiền kiếm được cũng không nhiều, nhưng đóng phim một bộ phim bộ cũng tầm một tới hai triệu một tập. Nếu có hai mươi tập thì hắn sẽ có hai mươi triệu rồi. Đó chỉ là mức lương của diễn viên phụ. Nếu là diễn viên chính là ba tới sáu triệu một tập tùy vào số lượng cảnh quay. Nếu như nhân lên, là một trăm hai mươi sáu triệu một bộ phim quay trong ba tháng.
Ở thế giới của hắn, hắn cũng có đầu tư phim, tiền lương của đoàn phim đều là hắn bỏ ra cho nên đối với vấn đề này hắn cũng biết rõ.
Nhưng hắn chưa từng đóng phim… Mặc dù nhan sắc này hoàn toàn đủ khả năng để làm một bình hoa di động, nhưng như thế cũng tức là số tiền kiếm được không nhiều.
Đặng Minh An trầm tư suy nghĩ. Nhưng không phải chỉ cần hắn diễn đúng con người thật của hắn là được sao? Đúng vậy! Như vậy không cần kĩ thuật diễn hắn cũng có thể diễn!
Sau đó hắn lại móc điện thoại ra tra xem có đoàn làm phim nào đang tuyển người mà có nhân vật phù hợp với hắn không để đi thử vai.
Sau khi tìm hiểu, hắn tìm được một bộ phim truyền hình đang tuyển diễn viên, nói về thương trường, cần một vai diễn tổng giám đốc. Hắn đọc thiết lập của nhân vật này, đây không phải là nhân vật dành cho hắn sao?
Đặng Minh An nhìn địa điểm, thời gian thử vai, ghi nhớ vào trong đầu. Sau đó tìm ví của mình. Ngày hôm qua ở khách sạn cần xuất trình chứng minh thư. Hắn thì nôn nóng muốn đi ngủ, nên không có kịp xem. Cộng thêm với giấc mơ kì lạ kia, có lẽ hắn có thể đoán được đại khái.
Nguyên thân cũng tên là Đặng Minh An, năm nay hai mươi lăm tuổi, kết hôn với Cố An Nhã từ khi cô vẫn còn đang học đại học, hiện tại mới ra trường. Cho nên lương của cô không được cao lắm. Còn nguyên chủ không học hành, không bằng cấp cho nên không kiếm được việc, mấy công việc làm thêm vì quá đẹp nên hay bị nhắm vào, chỉ có thể ăn không ngồi rồi.
Trong lúc hắn đang trầm tư suy nghĩ thì cô gái nằm ở giường bên cất tiếng hỏi: “Anh dậy từ lúc nào đấy?”
Đặng Minh An giật bắn người, quay đầu nhìn cô. Cố An Nhã lúc này mới ngủ dậy, mặt bóng dầu, mắt nhắm mắt mở, đầu tóc rối như tổ quạ, trông rất xấu. Nhưng không hiểu sao hắn lại thấy có phần đáng yêu.
Chắc chắn là do tình cảm từ thân thể này để lại!
Nhưng để cô không nhìn ra sự khác biệt của hắn, hắn chỉ còn cách học theo giấc mơ, mỉm cười dịu dàng: “Anh mới dậy thôi, hiện tại đang đặt đồ ăn sáng cho em đấy.”
Cô ngáp một cái, xuống giường, cầm quần áo vào phòng vệ sinh thay, vừa đi vừa nói: “Anh đặt chưa? Nếu chưa đặt thì khỏi đặt, lát chúng ta trả phòng rồi đi ăn sáng luôn.”
“Được.”
Sau đó, hai người trở về căn phòng cho thuê, Cố An Nhã trả tiền cho người dọn phòng rồi đi làm luôn bằng chiếc xe máy duy nhất trong nhà.
Đặng Minh An ngẩn người ngồi trong nhà, suy nghĩ về cuộc đời, về cha mẹ hắn vẫn còn ở nhà. Chỉ là không biết thân thể hắn ở thế giới kia ra sao, là hắn c·hết rồi mới xuyên không hay là hoán đổi thân xác với nguyên chủ.
Mong là không phải trường hợp đầu tiên. Mẹ hắn nếu biết hắn c·hết sẽ đau lòng như thế nào chứ?
Dù sao cũng xuyên tới đây rồi, phải lạc quan lên thôi!
Kể cả ở thế giới này, hắn cũng phải đứng trên đỉnh cao nhân sinh!