Chương 2: Thuê nhà
Không được, không được, hắn phải trở về thế giới cũ! Nhưng trở về bằng cách nào bây giờ? Đặng Minh An tự hỏi.
Chẳng lẽ lại ngủ một giấc rồi tỉnh dậy đã trở về nhà? Chi bằng thử như vậy xem? Hắn tắm ào một cái, mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài. Chỉ là chất liệu của đống đồ second-hand này thật sự quá tệ. Trước đây hắn mặc đều là đồ hiệu, chất liệu vải các loại đều tốt hơn thứ này chục lần.
Nhưng cũng không có cách nào. Hắn nếu như không mặc cái này thì sẽ không còn gì để mặc. Hắn đi vào phòng vốn định đi ngủ thì cô vợ trong giấc mơ của hắn lại đang dọn dẹp đồ đạc cho vào vali.
“Em đang làm gì vậy?” Đặng Minh An tỏ vẻ khó hiểu.
Cố An Nhã đầu cũng không ngẩng lên: “Chúng ta dọn ra khỏi đây. Em thật sự không muốn ở trong cái nhà này nữa.”
Quyết định mà không hề hỏi ý kiến của hắn, quả thật thân phận hiện tại của hắn là người ở rể không có tiếng nói. Mà có khi quần áo giày dép của hắn cũng là cô mua cho. Hắn nhìn quần áo của cô cũng đều là hàng second-hand, cảm thấy có phần thương tiếc. Mấy cô gái tầm tuổi cô ai mà chẳng mặc đồ hiệu, mỹ phẩm xịn chứ? Chỉ trách cô lấy nguyên chủ quá vô dụng thôi. Nếu như nguyên chủ cũng đi làm kiếm tiền thì cô tại sao phải nuôi tận hai người?
Nhưng hắn đã muốn rời đi, sẽ không có khả năng vì cô ấy mà ở lại. Ở thế giới kia còn có mẹ của hắn.
Mà khoan… Tất cả thiết lập của thế giới này đều giống với thế giới bên kia mà, nhỡ đâu không phải hắn xuyên không mà là xuyên xác?
Đặng Minh An ngay lập tức tìm điện thoại theo bản năng, kết quả tìm không thấy. Hắn hỏi Cố An Nhã đang dọn đồ ở bên kia: “Chuyện này…. Em có thấy điện thoại của anh ở đâu không?”
Cố An Nhã không vui nói: “Anh không biết lại đây dọn đồ cùng em còn đi tìm điện thoại làm cái gì?”
Đặng Minh An sửng sốt, sau đó hắn mỉm cười: “Được thôi, để anh giúp em.” Trước đây chưa từng có người nào đối xử với hắn như vậy, đáng lẽ ra hắn phải tức giận, nhưng không hiểu sao lại thấy bộ dáng giận dỗi của cô có phần đáng yêu. Đột nhiên hắn như bừng tỉnh, trước giờ hắn không phải như thế này! Lẽ nào… là do tình cảm từ thân thể này để lại? Và rồi ảnh hưởng đến hắn?
Hắn lắc đầu, cố gắng rũ bỏ tình cảm từ cơ thể này để lại, từ từ bình tĩnh lại mà dọn đồ. Còn dọn làm sao đương nhiên là dựa vào giấc mơ khi nãy. Mặc dù không làm thuần thục được như trong giấc mơ nhưng cũng ra hình ra dáng.
Sau khi hắn dọn xong, đóng va li lại, thì một chiếc điện thoại samsung đời cũ xuất hiện trước mặt hắn: “Điện thoại của anh đây, muốn làm gì thì làm đi.”
Đặng Minh An nói cảm ơn, sau đó nhanh chóng mở điện thoại ra, tra cứu thông tin công ti của hắn.
Không có…. Cũng tức là đây là một thế giới khác. Tra tên của hắn cũng không thấy, rõ ràng hắn là doanh nhân thành đạt, nếu như tra tên, tên của hắn nhất định sẽ xuất hiện trên trang đầu.
Chuyện xuyên không này, đối với một người tin vào khoa học như hắn khó có thể tin nổi. Thật sự xuyên không. Vậy mà thật sự xuyên không!
Không phải mơ. Hắn lại đưa tay véo má lần nữa. Đau quá. Lại đụng vào v·ết t·hương vừa nãy!
Cảm giác chân thật như vậy, chắc chắn không phải mơ!
“Anh còn làm gì vậy, xách vali đi, chúng ta đi thuê nhà.”
Đặng Minh An nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Được.” Thuê nhà xong hắn nhất định phải ngủ một giấc. Biết đâu tỉnh dậy lại trở về với gia đình cũ của mình?
Hắn xách va li đi xuống dưới lầu. Cũng may sức lực của thân thể này rất khỏe, không giống như thân thể ngồi nhà suốt ngày trước kia của hắn. Thậm chí còn có cơ bụng. Đặng Minh An tặc lưỡi, nhan sắc này, cơ thể này mà đi làm minh tinh thì….
Chỉ là nguyên chủ không có tài năng trong diễn xuất, ca hát hay nhảy múa, cho nên nếu vào ngành giải trí cũng chỉ làm bình hoa. Lại không có học thức, không biết làm việc, mang tâm lý muốn ăn bám nhà vợ cho nên chỉ ở nhà làm nội trợ. Đặng Minh An đối với thái độ này rất không vừa lòng. Nhưng hắn có thể làm gì, đây là chuyện nhà người ta mà. Dù sao thì hắn cũng sẽ rời đi.
Dường như trong lòng hắn đã nhận định ngủ một giấc tỉnh dậy là có thể trở về.
Mẹ của Cố An Nhã vẫn còn ở dưới lầu, dùng giọng điệu kì quái hỏi: “Hai đứa đi đâu đấy?”
Cố An Nhã vô cảm nói: “Con sẽ dọn đi. Đối với quyền thừa kế con không hứng thú. Con dọn về đây vì mẹ nói muốn bù đắp cho con, nhưng con không thấy bù đắp ở đâu cả, chỉ có mệt mỏi mà thôi.” Sau đó cô liền kéo tay Đặng Minh An ra khỏi nhà. Bên trong nhà truyền đến tiếng đổ vỡ của đồ vật. Nhưng hai người đều không để ý, xuống nhà lấy chiếc xe đạp điện đã được sạc đầy đủ đi đến khu tập thể ở gần công ty.
Cố An Nhã làm kế toán trong một công ty nhỏ, lương 7 triệu một tháng. Giờ còn đi thuê nhà nhỏ mất ba triệu, chỉ còn lại 4 triệu tiền điện, tiền nước, tiền ăn. Cô thật sự không có tiền để mua quần áo cho bản thân.
Tiết kiệm lắm có lẽ mua được một bộ quần áo second-hand mà thôi.
Hắn cùng cô đi xem nhà để thuê, chọn được một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách, một phòng bếp khá thoải mái, nhưng tiền thuê một tháng là 5 triệu, cho nên cô vẫn còn hơi ngại ngùng. Đặng Minh An suy tính đến việc nếu như hắn không thể trở về thế giới cũ mà phải ở cái chốn tồi tàn suy sụp như mấy căn nhà thuê một hai triệu kia thì hắn c·hết mất. Nhưng hắn nhìn cô đắn đo thế kia cũng chẳng dám mở miệng ra nói.
Cố An Nhã suy xét đến tiền lương của mình, nói: “Hay là thôi đi, mặc dù nhìn rất thoải mái, nhưng tiết kiệm tiền vẫn hơn.”
“Ồ, hay là nói thẳng ra là cô không đủ tiền để thuê nhà ở đây?” Một giọng nói chua ngoa cất lên.
Cố An Nhã quay đầu, nhíu mày nhìn người phụ nữ trước mặt, lạnh lùng nói: “Cô làm gì ở đây?” Nhìn b·iểu t·ình thì có vẻ cô không ưa cô gái này lắm.
Cô gái mặc đầy đồ hiệu kia nói: “Tôi á, bởi vì tôi là chủ thuê của khu chung cư này!” Cô ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Tôi thấy á, cô hình như không đủ tiền để thuê nhà. Chúng ta dù sao cũng là bạn từ hồi đại học, nếu không tôi cho cô thuê căn nhà này mà không cần tiền. Dù sao thì ai lại lỡ để đóa hoa băng giá của trường đại học chúng ta ở một nơi xập xệ như căn hầm được, đúng không?”
Đặng Minh An quan sát biểu cảm của Cố An Nhã, rõ ràng là cô đang giận c·hết đi được, nhưng biểu cảm lại không hề thay đổi.
Cố An Nhã làm như không nghe thấy, nói với người giới thiệu nhà ở trước mặt: “Chúng tôi thuê, đem hợp đồng ra đây đi.”
Lúc này thì đến lượt Đặng Minh An bất ngờ, rõ ràng là không đủ tiền, lại chấp nhận vì mặt mũi của bản thân mà bỏ ra số tiền lớn để thuê nhà. Đối với hắn thì có lẽ 5 triệu chỉ là số tiền siêu nhỏ. Bởi vì trước giờ hắn đều chỉ tiếp xúc với số tiền từ, hàng tỉ trở lên. Thậm chí còn tới hàng nghìn tỉ.
“Cô không nghe thấy tôi nói à? Không phải tôi bảo cho cô thuê không mất tiền sao?” Cô gái chua ngoa kia lại lên tiếng.
Cố An Nhã vừa kí hợp đồng vừa nói: “Không cần thiết. Tôi với cô không thân cũng chẳng quen, tôi không cần làm như vậy với tôi.”