Chương 1: Tỉnh dậy thành người ở rể
Đặng Minh An xoa bóp đầu, phân phó thư ký gọi tài xế tới rồi chuẩn bị về nhà. Sau khi tăng ca tới 3 giờ sáng để hoàn thành nốt dự án quan trọng, hiện tại hắn chỉ muốn đi ngủ mà thôi.
Năm nay hắn mới ba mươi sáu, đã làm tổng giám đốc của công ty xuyên quốc gia An Minh, được lên tạp chí kinh tế hàng năm, là người giàu thứ ba của đất nước. Công ty của hắn càng ngày càng phát triển, thậm chí còn có khả năng chen chân vào top một nghìn người giàu nhất thế giới.
Hắn ngồi lên xe, nhìn điện thoại hiện lên tin nhắn từ mẹ lại cảm thấy đau đầu. Đại khái mẹ cảm thấy hắn không còn trẻ, muốn gán ghép hắn với cô nào đấy, nhưng hắn không có thời gian rảnh nhìn điện thoại. Cho nên để cho người ta ngồi chờ cả một buổi tối, mà mẹ hắn cũng nhắn tin mắng hắn một tràng dài. Thậm chí còn muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với hắn.
Hắn suy nghĩ một chút, ngày mai hắn có thể nghỉ ngơi rồi mang chút quà sang cho mẹ, làm mẹ nguôi giận. Dù sao dự án quan trọng cũng hoàn thành rồi, hắn cũng có thể theo đó mà nghỉ ngơi một bữa.
Sau khi được đưa trở về biệt thự, hắn đi vào nhà, tắm rửa một phát rồi nằm lên chiếc giường êm ái để ngủ.
Nhưng hắn ngủ không được ngon. Hắn mơ tới bản thân trở thành một đứa trẻ, cũng có tên giống hắn, chỉ là khuôn mặt đẹp trai hơn rất nhiều.
Đứa trẻ trong mơ rất cực khổ. Cha b·ạo h·ành mẹ, còn hắn trốn ở một bên khóc. Mọi người trong xóm ai cũng nói mẹ hắn n·goại t·ình, sinh ra hắn cho nên hắn mới không giống cha.
Đứa nhỏ này lớn lên cũng không khá hơn là bao. Mẹ mất khi hắn đang học cấp ba. Sau khi mẹ mất, hắn cũng bị cha uống rượu say đ·ánh đ·ập. Không chịu nổi nữa, hắn bỏ nhà ra đi, đi lên thành phố, đi tới thủ đô H phồn vinh.
Thế nhưng tiền đều để dùng mua vé xe rồi, cho nên hắn không có chỗ ngủ chỉ có thể trải vải ra nằm trên đất ngủ qua ngày.
Một ngày nọ, một bà cụ đi ngang qua, cứu vớt hắn, đem hắn về nhà, sau đó để cho hắn cưới một cô gái xinh đẹp. Cô gái ban đầu không chịu, thế nhưng bà của cô đã quyết, cô không còn cách nào khác.
Ba năm chung sống, hắn chịu mọi sự sỉ nhục, cô cũng vậy, thế nhưng kể cả sau khi bà cụ mất, cô cũng không có ý định l·y h·ôn với hắn.
Trong buổi tiệc sinh nhật của ông nội cô, hắn cùng cô đi tới, kết quả cô bị sỉ nhục, mà hắn thì bị hắt rượu lên người.
Lúc này, Đặng Minh An tỉnh, hắn tỉnh là do bị hắt rượu vào người.
Toàn sảnh trở nên huyên náo hẳn lên, mọi lời sỉ nhục đều nhắm tới hắn mà nói.
“Không hiểu lấy đâu ra dũng khí để nói những lời như vậy.”
“Ông nội cho mặt mũi mời đến đây rồi còn mở miệng đòi quyền thừa kế!”
Mà ông cụ già trước mặt cũng trợn mắt quát: “Cút! Hai đứa mày cút cho tao! Tao không quan tâm là bà ngoại chúng mày mai mối hai đứa chúng mày với nhau. Kể cả như vậy, bà già đó c·hết rồi, tại sao không l·y h·ôn?”
Cô gái bên cạnh hắn nói, giọng nói của cô y hệt giọng nói của cô gái trong giấc mơ: “Được, chúng con cút, nhưng con sẽ không l·y h·ôn!”
“Cút đi cho khuất mắt tao! Còn quyền thừa kế, mày đừng mơ! Lấy một thằng chồng vô dụng rác rưởi không có lợi cho Cố gia còn đòi quyền thừa kế? Nằm mơ!”
Đặng Minh An cảm thấy hắn vẫn còn đang nằm mơ. Thế nhưng cảm giác chân thật khi bị hắt nước lên người, mùi hương, xúc giác đều khác hẳn với giấc mơ vừa này. Vừa nãy hắn b·ị đ·ánh không cảm thấy đau, hiện tại hắn cảm thấy lạnh, cùng với gò má đau nhức.
Trong lúc hắn đang trầm tư suy nghĩ, thì cô gái bên cạnh đã nắm lấy bàn tay hắn, kéo hắn đi. Đặng Minh An quan sát mấy người này, nhớ kĩ mấy người đã sỉ nhục hắn, sau đó theo cô đi ra ngoài. Hắn không phải quả hồng mềm mặc cho người ta nắm bóp. Hắn đường đường là tổng giám đốc công ty, những người từng sỉ nhục hắn đều không có kết quả tốt đẹp.
Sau khi ra khỏi sảnh, hắn mới có thời gian quan sát cô. Quả thật là một cô gái đẹp, thế nhưng cô gái đẹp nào mà tổng giám đốc hắn chưa từng thấy qua? Mỗi cô đều có nhan sắc tuyệt đỉnh, thế nhưng đều là nhắm vào tiền của hắn chứ không phải con
người hắn, cho nên hắn đều mạnh mẽ từ chối.
Hắn nhìn cô rồi lại nhìn khung cảnh xung quanh, vẫn là thành phố H quen thuộc. Thế nhưng rõ ràng hắn đang ngủ trong biệt thự, tại sao lại chạy tới nơi này để bị hắt rượu vào người? Có khả năng hắn vẫn đang mơ đi…
Cô gái nhìn hắn ngẩn ngơ, sau đó khẽ chạm lên má trái đau nhức của hắn, quan tâm hỏi: “Anh có sao không?”
Đặng Minh An học theo bộ dáng trong giấc mơ, mỉm cười: “Anh không sao.”
Cô nghe thấy hắn nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô buồn phiền nói: “Nếu anh không sao thì chúng ta về nhà thôi.”
Hắn gật đầu, bị rượu dính vào thật sự không thoải mái. Kể cả đây có là mơ đi chăng nữa thì hắn đường đường là tổng giám đốc ăn sung mặc sướng sao có thể chịu nổi sự khó chịu này?
Hắn đã rất lâu rồi không có chịu khổ như thế này. Bao lâu rồi nhỉ? Chắc tầm mười mấy năm rồi.
“Taxi!” Cô vẫy tay, nhanh chóng có một chiếc tắc xi màu xanh tấp vào lề đường. Cô kéo hắn ngồi vào xe, tài xế nhìn thấy hắn ướt sũng như vậy, không muốn cho hắn vào: “Này cô ơi, anh này không vào xe được đâu, nếu vào thì xe của tôi dơ mất, lát nữa đón khách khác kiểu gì!?”
Cô gái ngại ngùng nói: “Phiền anh quá, nhưng chỉ bây giờ thôi được không? Tôi sẽ trả phí rửa xe mà?”
“Không được đâu cô ơi, cô đi xuống đi. Quan trọng là chuyến tiếp theo tôi không đón khách được chứ không phải quan trọng tiền rửa xe!”
Cô nghe vậy chỉ có thể cúi đầu xuống xe, mà chiếc xe taxi kia cũng phóng đi luôn. Đặng Minh An đề nghị: “Nếu không anh đi xe ôm, còn em bắt taxi về đi?”
Cô gái suy nghĩ một lát, nói: “Cũng được, nếu vậy chúng ta đi xe ôm về.”
Hai người bắt xe ôm về đến nhà, mở cửa tiếp đón hắn là một cái gạt tàn. Đặng Minh An mặt không b·iểu t·ình bắt được. Sau đó nhướng mày quan sát người vừa ném.
Một người phụ nữ trung niên, ăn mặc đồ hiệu tầm trung, trang sức trên người vừa nhìn là biết hàng rởm, vắt chéo chân ngồi trên sô pha, sắc mặt khó coi nhìn hai người vừa bước vào nhà.
“Cố An Nhã! Bố con đã gọi điện cho mẹ rồi! Quyền thừa kế còn giành không được, lý do chính là do tên khốn này!” Bà bực tức quát: “ Con l·y h·ôn ngay cho mẹ! Hiện tại bà con mất rồi, muốn l·y h·ôn hay không là quyền của con, l·y h·ôn ngay cho mẹ! Cứ dính lấy cái thằng vô dụng này thì bao giờ con mới khá lên được?”
Đặng – vô dụng - Minh An: “…” Lần đầu tiên trong đời bị gọi là thằng vô dụng….
Cố An Nhã lắc đầu: “Con sẽ không l·y h·ôn, di nguyện cuối cùng của bà con sẽ thực hiện.”
“Con là cái đồ bất hiếu! Mẹ chỉ là quan tâm tới con thôi!” Sau đó bà nhẹ giọng xuống: “Nghe lời mẹ, l·y h·ôn được không con?”
Cô nói, giọng nói không chút lay chuyển: “Con sẽ không l·y h·ôn. Mẹ nếu nói con bất hiếu, vì sao không thực hiện đủ trách nhiệm làm mẹ trước?”
Nói rồi, cô kéo hắn đi lên lầu, bỏ mặc mẹ cô tức giận quát tháo. Cô vào phòng lấy một bộ áo phông quần bò cho hắn rồi đẩy hắn vào phòng tắm: “Anh tắm đi, mọi việc có em giải quyết.”
Đặng Minh An gật đầu, sau đó đi vào phòng tắm. Hắn cởi bộ vest ướt sũng rượu ra, liền cảm thấythoải mái hơn.
Hắn mở nước, sau đó thấy nước lạnh quá liền chuyển sang ấm hơn. Giấc mơ này đúng là lạ thật, thế mà cảm giác được nóng lạnh…
Khoan đã… Không thể nào! Đặng Minh An tự véo mình một cái khiến hắn đau điếng muốn thét lên. Hắn nhìn vào trong gương, nhìn vào gương mặt trắng trẻo đẹp trai mà không thốt nên lời.
Đây không phải hắn! Tên đẹp mã này là ai? Trẻ quá! Hắn rõ ràng đã ba mươi sáu tuổi, tràn ngập khí chất trưởng thành, lõi đời, không thể nào có khuôn mặt non nớt như thế này được!
Hắn rõ ràng đang ngủ trên giường mà? Tại sao lại trở thành một người khác rồi?
Không lẽ nào… Hắn xuyên không rồi? Nhưng thành phố, cảnh vật mọi thứ đều giống như hắn đã từng ở mà.