Chương 13: Họp lớp (3)
Chương 13: Họp lớp (3)
Mọi người hóng là vậy, nhưng khi thấy An Lâm ngồi đó không nói gì thì bắt đầu cảm thấy nhàm chán. Biến đâu? Vì sao lại dừng lại rồi?
Viên Tịch vốn cũng hóng biến thì thầm mắng An Lâm phế vật. Thế là cô ta tự mình lên sàn: "Hừ, tiểu tam thì lên mặt cái gì? Không biết thằng chồng của cô có biết cô hồi đại học là tiểu tam p·há h·oại gia đình của người khác hay không?"
Cố An Nhã rất trấn tĩnh, dù sao cũng không phải là sự thật nên cô không sợ. Thế nhưng cô càng lơ đi thì cô ta càng lấn tới, dù cô có lờ đi thì cô ta cứ tiếp tục làm phiền. Kiểu người như thế này....
Lúc Cố An Nhã đang định nói thì Đặng Minh An đã nói trước: "Ồ, bây giờ tôi mới biết đó."
Đôi mắt hẹp dài hơi híp lại: "Nhưng mà cô nói gì thì chính là như vậy sao?"
Viên Tịch nghe vậy thì vô cùng tự hào nói: "Đương nhiên là vậy rồi, dựa vào việc tôi và An Lâm chưa chia tay mà anh ta đã tỏ tình với cô ta sao đó còn bị nhìn thấy."
"Đúng vậy, người ngày đó nhìn thấy là tôi." Một cô gái trẻ bước ra nói.
Người này có phần quen mắt, nhưng Đặng Minh An có nhìn thế nào cũng không nhớ ra. Cho nên hắn không quan tâm đến vấn đề đó nữa mà hỏi lại cô ta: "Vậy cô có bằng chứng chứng minh là cô nhìn thấy không?"
Cô gái ngẩn người: "Không, không có, nhưng chính tôi đã nhìn thấy mà?"
"Cô nói cô nhìn thấy thì chính là nhìn thấy sao?" Hàn Tư Thi nói: "Vương Vũ Nhi, cô cho rằng tôi không biết cô thích An Lâm sao?"
Sắc mặt của người gọi Vương Vũ Nhi kia có phần khó coi: "Hàn Tư Thi cô đừng có nói bậy."
"Hừ, tình trong như đã mặt ngoài còn e. Cô suốt ngày đi theo Viên Tịch để tiếp cận anh ta còn gì?" Hàn Tư Thi nói giọng điệu cực kì ác liệt. Nếu không phải ngày đó cô nói mọi người không ai nghe thì Cố An Nhã sẽ bị nói xấu sao?
"Cô có bằng chứng là tôi thích An Lâm không?" Vương Vũ Nhi nói.
"Vậy cô có bằng chứng nói An Lâm tỏ tình với Cố An Nhã không?"
Hàn Tư Thi còn chưa nói xong, thì Viên Tịch đã chen vào: "Việc này còn cần bằng chứng sao? Không phải tại đây đã có nhân vật chính rồi à? Nói đi An Lâm, đúng là Cố An Nhã câu dẫn anh nên mới tỏ tình phải không?"
Bàn tay của An Lâm siết chặt, hắn ta thầm mắng Viên Tịch nhiều chuyện. Nhưng mọi ánh mắt đều đã đổ dồng về phía hắn, chờ hắn ta trả lời. An Lâm ngẩng đầu lên thì đối diện với đôi mắt lạnh băng của Đặng Minh An.
Trong đầu của hắn ta hiện tại đang đấu tranh khá ác liệt. Đặng Minh An biết được bí mật của hắn ta, không biết có quay phim hay gì không. Bởi vì hắn và phú bà ở trường quay cũng không giấu diếm gì. Nếu như lộ ra thì sự nghiệp của hắn ta sẽ đi tong mất. Cho nên An Lâm đã đưa ra lựa chọn. Dù sao bị nói là cắm sừng vẫn hơn là bị nói được bao nuôi.
"Đúng vậy." Hắn ta nói, mặc dù hồi tốt nghiệp có nói một lần rồi, nhưng chỉ là nói suông, chứ không có kể lại đầu đuôi câu chuyện: "Đúng là tôi đã tỏ tình với cô ấy vào ngày đó."
Mọi người trong phòng ồ lên, Viên Tịch còn chưa kịp đắc ý thì An Lâm đã nói tiếp: "Nhưng đó là do tôi đơn phương tỏ tình, chứ không phải cô ấy câu dẫn tôi hay gì cả. Hôm đó biết được Viên Tịch n·goại t·ình, tôi nóng máu cho nên mới tỏ tình với cô ấy."
Căn phòng im lặng, mọi người đều nghe những gì hắn ta nói:
"Kì thực ngay từ đầu tôi không thích Viên Tịch, đơn phương Cố An Nhã từ lâu nhưng không được đáp lại. Khi ấy Viên Tịch tỏ tình với tôi, tôi cũng đồng ý, để xem cô ấy có để tâm hay không, nhưng cô ấy chỉ lạnh nhạt nói một câu chúc mừng."
"Từ sau đó tôi và cô ấy không có tiếp xúc gì cả." Giọng nói của hắn ta có phần ấm ức: "Thời gian sau đó cũng không mấy vui vẻ, tôi ở bên Viên Tịch cực kì mệt mỏi. Viên Tịch cứ đòi cái này cái nọ, khả năng của tôi không chi trả nổi nhưng vẫn cố mua cho cô ta vì cảm thấy bản thân tôi đang lợi dụng cô ta. Sau đó thì sao, tôi cũng định từ bỏ Cố An Nhã và chấp nhận Viên Tịch, thì phát hiện cô ta cắm sừng tôi."
An Lâm cười khổ: "Bị cắm sừng thì cay cú như thế nào hẳn ai cũng biết. Tôi nóng máu tỏ tình với Cố An Nhã sau đó bị cô ấy từ chối. Tôi cũng vì thế mà mang tâm tư muốn trả thù nên không có đứng ra nói chuyện."
Căn phòng im lặng như tờ, An Lâm im lặng một chút sau đó đứng lên: "Đó là sự thật, mọi người muốn tin hay không thì tuỳ."
Nói rồi liền đi ra ngoài. Trước khi đi còn nhìn Đặng Minh An một cái, sau khi Đặng Minh An gật đầu, hắn ta mới thực sự rời đi.
Trong khi đó Viên Tịch tái mặt, trước kia không ai nói ra, hiện tại bị bạn trai cũ nói ra bản thân cắm sừng anh ta như vậy. Cô ta sợ bạn trai hiện tại hiểu lầm, cho nên vội vàng giải thích với anh ta: "Anh yên tâm đi, em chỉ yêu mình anh thôi, sẽ không phản bội anh đâu."
Bạn trai hiện tại của cô ta chính là người ngày đó đã cắm sừng An Lâm cho nên gã cũng không tức giận gì mà chỉ cảm thấy đặc biệt thành tựu. C·ướp gái từ người khác không phải rất có thành tựu hay sao?
Đấy là chỉ có tên biến thái như gã mới như vậy, chứ người bình thường chẳng ai làm thế cả.
Gã vỗ vỗ đầu cô ta, an ủi: "Yên tâm, anh biết em chỉ yêu mình anh mà thôi."
Viên Tịch vui vẻ: "Em biết anh sẽ tin tưởng em mà!" Dù rằng trong lòng cô ta cảm thấy khinh bỉ gã, bởi vì vẻ ngoài của gã so với An Lâm thì cách mười cây số. Còn nếu so với Đặng Minh An thì có lẽ là thiên đường với địa ngục. Nếu không phải vì tiền thì cô ta còn lâu mới để ý tới gã.
Sau khi được bạn trai vỗ về, cô ta tự tin mười phần: "Kể cả như vậy thì sao? Sự thật vẫn là anh ta thật sự tỏ tình với Cố An Nhã!"
"Cô!" Hàn Tư Thi tức giận la: "Anh ta đã nói như vậy rồi mà cô vẫn còn cố chấp hả? Không phải cô là người sai trước sao?"
"Hừ, tôi ăn chả thì anh ta được ăn nem chắc?"
Đến đây thì Hứa Tư Thi cạn lời, lô - gic của người này bị làm sao vậy chứ? Bất lực thật sự, bởi vì nói thì cô ta không có nghe.
Giờ cô đã hiểu tại sao Cố An Nhã lại lờ cô ta đi rồi. Hàn Tư Thi kéo Cố An Nhã: "Chúng ta về thôi, hôm nay tới đây là đủ rồi. Dù sao cũng không phải làm rõ cho cô ta nghe."
Nói rồi cô liền kéo Cố An Nhã ra khỏi phòng bao. Đặng Minh An cùng với bạn trai của Hàn Tư Thi cũng theo đó đi ra ngoài.
Viên Tịch ở lại trong phòng bao, vẫn còn cố gắng thuyết phục mọi người Cố An Nhã thực sự là tiểu tam, nhưng mọi người dường như thay đổi 180 độ.
"Viên Tịch, dừng lại đi." Lớp trưởng nói: "Đủ rồi, lớp đã hiểu nhầm Cố An Nhã trong một thời gian dài như vậy, xin lỗi cậu ấy còn không đủ. Cậu đừng có thêm dầu vào lửa nữa."
"Mọi người thực sự tin những gì An Lâm nói sao?" Viên Tịch hét lên: "Nhỡ đâu hắn ta nói dối thì sao?"
"Nhìn cậu ấy có vẻ không nói dối đâu." Một người trong lớp nói: "Còn cậu nữa Viên Tịch, mọi chuyện đã qua rồi, cậu cứ bám chặt lấy cậu ấy làm gì, để cậu ấy yên đi."
Viên Tịch nghẹn đỏ cả mặt: "Mọi người làm sao vậy? Không phải trước kia vẫn cùng nhau nói xấu cô ta sao?"
"Đó là chuyện của ngày xưa rồi." Một cô gái nói: "Hiện tại chúng ta đều là người lớn rồi, cậu đừng có trẻ con mãi như thế.
....
Mong mọi người ủng hộ