Chương 12: Họp lớp (2)
An Lâm tiến tới trước mặt Cố An Nhã, mỉm cười: "Xin chào, lâu rồi không gặp."
Khí chất của An Lâm đã khác so với lúc trước . Dường như cậu ta kiếm được một công việc không tồi. Đồ mặc trên người cũng là của những nhãn hiệu nổi tiếng trên thế giới. Nhưng Cố An Nhã không quan tâm, An Lâm tới đây cô chỉ thấy phiền phức mà thôi.
Trước giờ Cố An Nhã chưa từng yêu ai, ngay cả người chồng hiện tại của cô cũng vậy. Tuy rằng không thể hiểu được vì sao dạo gần đây anh ta có phần kì lạ.
Cố An Nhã có nghĩ thế nào cũng không ra, rõ ràng khuôn mặt vẫn là như vậy, hành động vẫn là như vậy, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy đó là một người hoàn toàn khác.
Có lẽ sự khác biệt nằm ở khí chất ư?
An Lâm - hot boy thời đại học, nhìn thấy cô trầm tư suy nghĩ, không để ý đến hắn ta thì có hơi tức giận: "Cố An Nhã, cậu nhỏ nhen thật đấy, chuyện từ thời đại học mà vẫn chưa bỏ qua được hay sao?
Bọn họ hồi trước học cùng lớp hồi đại học, được xứng danh là một đôi trai tài gái sắc. An Lâm thích Cố An Nhã từ lâu, thế nhưng cô vẫn luôn không để ý thì rất tức giận. Khi Viên Tịch tỏ tình thì hắn ta cũng đồng ý luôn. Để xem Cố An Nhã có để ý không, hắn ta thậm chí còn tình tứ với Viên Tịch trước mặt tất cả mọi người.
Sau khi bị Viên Tịch vứt bỏ, An Lâm thậm chí còn tự hỏi bản thân hắn ta thiếu sức hút như vậy sao? Vì vậy hắn ta vẫn muốn thử một lần, ai ngờ cô lại thẳng thừng từ chối. Vì lí do đó mà trong lòng An Lâm có phần thù ghét Cố An Nhã, khi cô bị mắng tiểu tam hắn ta cũng không đứng ra nói giúp.
Trong phòng ăn không khí ngưng trọng lại. Bọn họ mới tốt nghiệp được một tới hai năm, người thì lấy chồng, người thì có công việc tốt. Nhưng hóng hớt là bản tính của con người, nhất là hai người nổi tiếng từ thời đại học. Họ rất tò mò không biết hai người họ hiện tại như thế nào.
Đôi mắt của Cố An Nhã rất đẹp, như ươn ướt, sáng trong như hồ nước. Cô nhìn một vòng xung quanh căn phòng, từng người, từng người một. Từng lời lẽ sỉ nhục cô ngày đó như đang trở lại, như đang đâm sâu vào trái tim của cô.
Cô vẫn là còn người. Mà con người, dù có lạnh nhạt tới đâu thì vẫn bị tổn thương. Ngày đó ở đại học chỉ có duy nhất Hàn Tư Thi là quan tâm tới cô. Còn lại tất cả mọi người, ai cũng dùng tất cả những lời lẽ xúc phạm nhất để lăng nhục cô. Họ căn bản không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Họ chỉ muốn ụp cho cô cái danh tiểu tam để thoả mãn cái gọi là lòng tự tôn của họ.
"À, thì ra hoa khôi của trường cũng chỉ tới vậy mà thôi."
Trong lòng của Cố An Nhã cuộn sóng. Hàn Tư Thi ở bên cạnh vỗ vai an ủi cô.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt ghê tởm của An Lâm: "Cút đi."
An Lâm tức quá hoá cười, hắn ta gằn giọng, nắm lấy cổ tay mảnh mai của Cố An Nhã: "Cố An Nhã, cậu đừng có mà chọc tức tôi."
"Ôi trời... chuyện gì đây?" Một giọng nam trầm ấm ở cửa ra vào vang lên.
Không biết cửa mở ra từ lúc nào, mọi người dường như đang quá tập trung vào hai người kia nên không có để ý tới.
Trong phòng bao khá tối, người đàn ông kia lại đứng ngược sáng cho nên mọi người ở trong không thể nhìn rõ mặt.
Đặng Minh An đóng cửa vào, bước thẳng tới chỗ của Cố An Nhã, giật tay của An Lâm ra, giọng nói không mấy vui vẻ: "Định làm gì?"
"Mày là ai?" An Lâm bất ngờ trước sức lực của người đàn ông này, sau khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của Đặng Minh An. Đồng tử của hắn ta co lại, giọng nói tràn đầy ngạc nhiên: "Đặng Minh An?"
Hắn ngẩn người. Trong giây lát không thể nhận ra đây là ai, sau khi nhìn rõ mặt thì dần dần hắn cũng nhận ra người này là ai.
Còn không phải là nam ba trong bộ phim mà hắn đóng sao?
Mấy ngày gần đây bận bịu công việc nên hắn phải mất một lúc mới nhớ ra người này là ai.
Cố An Nhã kéo kéo áo vest của hắn, sự chú ý của hắn lập tức rơi vào người cô. Cô kéo hắn xuống, thì thầm hỏi: "Anh quen anh ta à?"
Đặng Minh An gật gật đầu, cũng thì thầm vào tai cô: "Ừ, anh ta đóng phim cùng anh."
Hai người họ nói chuyện như thế giới hai người, mọi người trong phòng đổ dồn ánh nhìn về họ, họ cũng không nhận ra. Trong khi đó, An Lâm người bị lãng quên thì tái mặt không nói gì.
Hắn nhìn Cố An Nhã, thấy cô ngồi dịch ra một chỗ thì hắn cũng thoải mái ngồi xuống. Lúc này hắn mới để ý không khí có phần im lặng, trong khi trong này có rất nhiều người. Hơn thế nữa đôi mắt của mọi người đều đổ dồn về phía này.
Đặng Minh An trước kia từng phát biểu trước rất nhiều nhân viên nên đã khá quen thuộc, hắn làm như không thấy, thoải mái cầm lấy cốc cocktail của Cố An Nhã lên uống.
Uống xong hắn mới hỏi Cố An Nhã: "Sao vậy? Em thấy không ổn ở đâu sao?"
Cố An Nhã thấy hắn cư xử thoải mái như vậy, lại nhìn khuôn mặt tái mét của An Lâm, trong lòng có phần hả hê, thế nhưng không có biểu cảm gì, đáp: "Không, anh uống đi."
Đặng Minh An khẽ cười, khuôn mặt đẹp trai trong ánh đèn mờ ảo như phát sáng. Hắn khoác vai của Cố An Nhã, kéo cô lại gần mình. Trong khi đó Hàn Tư Thi lại muốn kéo cô ra.
"Tên kia! Tránh xa An Nhã ra!"
Hắn lục tìm trong trí nhớ, giấc mơ của nguyên chủ có xuất hiện người này, hình như là bạn của Cố An Nhã. Cô cũng không có nhiều bạn nên hắn có thể dễ dàng nhận ra đây là bạn thân nhất của cô. Đặng Minh An trước kia đối với người này cũng không thích lắm, cho nên hắn không coi ai ra gì mà giữ Cố An Nhã trong lòng.
Hàn Tư Thi thấy hắn như vậy thì vô cùng tức giận, muốn sống mái với hắn một phen, nhưng bị bạn trai giữ lại không cho cô cử động.
Đặng Minh An híp mắt cười nhìn bạn trai của cô ấy, bạn trai của cô ấy thì bất lực nhìn hắn, hơi gật đầu tỏ ý xin lỗi.
An Lâm tái mét đứng đó, Đặng Minh An lúc này mới nhìn hắn ta: "Hửm? Cậu làm gì mà cứ đứng ở đó vậy? "
Bàn tay của hắn ta hơi siết lại: "Anh...anh với cô ấy là như thế nào vậy?"
Không đợi Đặng Minh An trả lời, giọng nói thanh lãnh của Cố An Nhã đã vang lên: "Hôm nay mọi người đều mang chồng hoặc bạn trai tới."
Đặng Minh An hơi ngẩn người, sau đó hắn hiểu ý cô, cười cười: "Ừ, bạn gái của cậu đâu, không mang tới sao?"
An Lâm nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý của Đặng Minh An, trong lòng cảm thấy xấu hổ. Hắn ta biết rõ người bạn gái trong miệng Đặng Minh An nói là ai. Nhưng bạn gái gì chứ? Rõ ràng là phú bà của hắn ta chứ có phải bạn gái gì đâu? Hắn còn chẳng dám ra yêu cầu gì với cô ta. Bởi vì cô ta vốn từ đầu không thích hắn ta lắm. Chỉ là dùng hắn ta để chọc tức nam hai - Đặng Minh An mà thôi. Cho rằng hắn ta không biết sao?
Hắn ta ngậm ngùi không trả lời. Mọi người cảm thấy hơi ngạc nhiên, chồng của Cố An Nhã có vẻ đâu có phế vật như Viên Tịch nói. Rõ ràng nhìn rất có khí chất, hơn nữa còn có thể khiến cho hot boy của trường không dám nói gì.
Không biết giữa hai người họ đã có chuyện gì xảy ra?