Chương 123: Ngôi làng kỳ lại (2).
Chương 123: Ngôi làng kỳ lại (2).
''Làng Phong Môn, mình đã nghe cái tên này ở đâu rồi. Nhưng chính xác là ở đâu.''
Đại Lực suy nghĩ 1 hồi vẫn không nhớ được bản thân đã nghe cái tên này ở đâu, hắn lập tức cảm thấy không đúng. Ngươi khác còn có thể quên 1 vài sự việc nhưng bản thân hắn thì không được, trong đầu thư viện cùng cung điện khổng lồ kia cũng không phải để chưng. Những thứ ấy đề cao trí nhớ của hắn, khiến cho gã có được năng lực nhìn qua đã nhớ.
Mà hiện tại năng lực này không có tác dụng, điều này làm hắn càng đề phòng ngôi làng này hơn. Nhanh chóng dừng trước cửa ngôi làng, hắn cùng Hắc Phong không hề tiến vào mà là cắm trại tại chỗ. Hắc Phong trên cổ đeo lấy vòng cổ được dán đầy [Kim Cang Phù] cũng may trước khi đi hắn đã mua 1 lượng lớn phù chú cùng các loại đạn dược. Để an tâm hơn hắn còn ở trong tổng bộ xin lấy 1 lượng lớn đồ dự trữ, cũng may trên người hắn có không ít linh dị đồ vật dùng để chứa đụng. [Hang gió] mặc dù không gian cũng được mở rộng theo thực lực của hắn tăng lên, nhưng vô pháp chứa hết được đồ đạc của Đại Lực.
Đối lửa trại kế bên xe ngựa, hắn cùng Hắc Phong đánh chén 1 bữa ra trò. 1 tảng thịt bò liền bị hắn cùng con ngựa háu ăn này gặm hết, Hắc Phong ăn no về sau liền lăng đùng ra ngủ để lại Đại Lực 1 mình dọn dẹp. Nhìn lấy con ngựa sống càng ngày càng phế đi, Đại Lực không khỏi lắc đầu thở dài hết cách không biết làm gì buông xuôi thôi.
''Các ngươi muốn ta vào, vậy thì ta sống c·hết ở ngoài này để xem các ngươi dùng cách gì đem ta vào.''
Nói rồi Đại Lực liền đi xung quanh bố trí bẫy rập cùng trận pháp, hôm nay hắn liền khô máu bố trí 1 đống bùa nổ xung quanh, [Kim Cang Phù] càng không tiếc gắn khắp toa xe. Sau đó hắn liền chui vào xe ngựa chợp mắt, Đại Lực không dám ngủ bởi hắn có cảm giác mình đang bị theo dõi bởi ai đó.
Đột nhiên,...
Grào,.....
Tiếng gào từ đầu vang lên làm cho Đại Lực cùng Hắc Phong bật dậy, con ngựa kia nhanh chóng chạy tới gần toa xe sau đó nằm rạp xuống. Đại Lực nhanh chóng vận dụng chân khí đánh ra 1 đòn [Hoả Diễm Đao] thắp hết tất cả ngọn đuốc cắm trên mặt đất.
Chẳng mấy chốc hắn liền nhìn thấy hình dáng chủ nhân của âm thanh kia, không phải sinh vật giống chó lúc trước bọn hắn gặp phải sao. Chỉ là cơ thể của con này hiện tại có chút khác. Thân hình mảnh khảnh lúc trước đã bị thay thế bằng các múi cơ, cơ bắp đồ sộ. 2 cánh tay của sinh vật này giờ đây không khác gì 2 cây cột trụ.
''Rầm!!!''
Con quái vật kia đấm ra 1 quyền cách không hướng thẳng đến xe ngựa, Đại Lực có thể cảm nhận được sức mạnh của quả đấm kia từ xe ngựa. Hắn vội vàng cầm ra thanh đại đao của mình chém tới đỡ đòn.
''Keng!!!''
Tiếng thanh đao va đập vang lên, bản thân Đại Lực b·ị b·ắn ra ngoài khoảng 2m mới dừng lại được. Trận pháp mà hắn dựng lên như biến thành tờ giấy bị 1 quyền xuyên thủng. Trong lòng Đại Lực trầm xuống, xem ra lần này hắn gặp phải rắc rối rồi.
''Moé vẫn là về nhà học được lĩnh vực của mình rồi hẳn ra ngoài.''
Đại Lực muốn nhấc đao lên thì đột nhiên cánh tay truyền tới cảm giác ê buốt, [Đồng Tử Công] tầng thứ 3 được Đại Lực thi triển ra sau đó mới hết. Thanh đại đao đã được hắn tách ra thành song đao, chân khí bắt đầu truyền vào làm lưỡi đao b·ốc c·háy. Nhìn về cánh cửa ngôi làng, Đại Lực lúc này mới mở miệng cười:
''Đây là cách của bọn ngươi ư? Thô bạo quá không.''
Thấy con quái vật sắp đánh tới chỗ mình, Đại Lực phi người lên sau đó ném cặp song đao ra điều khiển chúng xoay vòng. 1 cơn lốc lửa nhanh chóng được hình thành bao vây lấy con quái vật, bản thân Đại Lực lúc này đã ở bên trong 2 tay tung ra [Độc Sa Chưởng] hướng về đầu con yêu quái.
''Bọp bẹp!!''
Đại Lực có cảm giác như đang đánh vào ngọn núi, không khỏi rên rỉ vài tiếng, tên yêu quái cũng nhanh chóng đáp trả. Nó liền tung ra vài cước hướng thẳng về bụng Đại Lực.
''Oẹ''
Đại Lực dễ dàng bị tên yêu quái đá bay ra ngoài, chân khí [Đồng Tử Công] bị phá vỡ nhanh chóng làm cho kinh mạch của hắn bị tổn thương. Đại Lực không nhịn được phun máu ra ngoài, cơ thể như nhiều đứt dây ngã sấp mặt trên đất. Cũng may [Tụ Hồn Pháp] nhanh chóng gia trì khiến cho Đại Lực lấy lại tinh thần, vội vàng đứng dậy khuôn mặt e ngại nhìn về phía sinh vật kia.
Không nghĩ tới hắn có thể bại 1 cách dễ dàng như vậy, ngay cả độc tố từ [Độc Sa Chưởng] cũng không làm gì được nó. Nhìn thấy v·ết t·hương mình gây ra nhanh chóng biến mất đi, Đại Lực lúc này đã có ý định chạy trốn. Hắn không biết bằng cách nào mà sinh vật này trở nên mạnh tới vậy, mà hiện tại hắn cũng không thể thoát khỏi đây được.
Con quái vật kia đã chắn đường rồi, v·ũ k·hí linh dị thì không có vật gì đủ sức đánh lại tên này ngoại trừ [Huyết Nỏ] nhưng cũng chưa chắc. Hiện tại ngoại trừ tiêu hao át chủ bài [Tụ Hồn Pháp] ra hắn cũng không có cách nào khác, nhưng 1 con như này không đủ để hắn bổ sung năng lượng.
''M@ chơi ngu! Hết cách rồi chỉ có thể dùng...'' Hắn còn chưa kịp suy nghĩ hết, thì đã có tiếng bước chân từ ngôi làng bên kia hướng tới. Đại Lực lập tức bình tĩnh lại, đôi tay bóp lấy khuôn mặt mình. Cũng may mắn hắn chỉ có 1 mình, không ai nhìn thấy bộ dáng thảm hại này của hắn. Nhìn lại về phía bên kia, hắn không khỏi bất ngờ.
1 tên cao khổng lồ với bộ dáng cực kỳ hung ác đi tới, khuôn mặt gã có 6 con mắt, nổi bật với 4 cánh tay cùng làn da đỏ rực không khác gì atula bước ra khỏi thần thoại. Gã đi tới nhìn Đại Lực 1 chút sau đó ra hiệu chào hỏi, Đại Lực cũng rất bất ngờ bởi hành động của tên này. Hắn không khỏi thốt lên 1 câu vô não:
''Ôi v@i! Lịch sự thế!'' Hắn phát hiện lời nói của mình có chút thô lỗ, liền nhanh chóng cúi đầu xin lỗi. Tên 4 mắt cũng bị lời nói của Đại Lực làm cho bất ngờ, nhưng sau đó lại bình tĩnh đáp lại:
''Vị huynh đài này không biết! Làng Phong Môn chúng ta cực kỳ hiếu khách, chỉ là không hiểu tại sao người anh em khi đi tới làng lại không chịu vào mà sống c·hết ở ngoài. Cuối cùng trưởng làng phải kêu ta đi ra đón tiếp, thì ra là có kẻ q·uấy r·ối.''
''Thì ra là vậy! Thất kính, thất kính..'' Đại Lực mặc ngoài nhanh chóng cười làm lành, khuôn mặt hết sức vô hại. Nhưng bên trong không ngừng đậu đen rau muống, ''Đm có chó mới tin các ngươi!!''
Cũng không quan tâm Đại Lực có tin lời mình hay không, tên 6 mắt nhìn về phía con quái vật kia. Khuôn mặt của hắn lúc này cực kỳ khinh thường không giống lúc đón tiếp Đại Lực:
''Cút về chổ chủ nhân bọn bây nói, người này Làng Phong Môn đảm bảo đừng có nghỉ đụng vào.''
Tên sinh vật như không hiểu lời gã nói, mà chỉ gào thét điên cuồng sau đó lao tới t·ấn c·ông. Khuôn mặt tên 6 mắt cực kỳ khó coi, không nghĩ tới mình đã ra mặt mà vẫn bị xem nhẹ. Gã bẻ cổ của mình 1 chút, sau đó bước tới vài bước.
Thân hình của gã biến mất trong ánh nhìn ngạc nhiên của Đại Lực, sau đó hắn nhìn thấy con sinh vật vừa đánh cho mình kêu cha gọi mẹ lúc này đã bị người 6 mắt kia nhẹ nhàng chế phục. Tên 6 mắt áp thẳng đầu của hắn vào con quái vật kia, miệng gằn lấy từng chữ:
''Nghe hiểu không!!!''
Con quái vật bị bóp nghẹn không thể phát ra tiếng, chỉ có thể kêu ư ư. Đại Lực cảm giác mình lại rơi vào 1 vòng xoáy nào đó, 2 tay không khỏi ôm đầu ngồi xuống miệng không ngừng chửi thầm.
Tên 6 mắt cực kỳ thiếu kiên nhẫn, cuối cùng ra tay bóp nát đầu tên sinh vật này. Máu từ cổ bắn ra tung toé dính đầy trên khuôn mặt gã, tên 6 mắt liếm 1 chút sau đó phun ra.
''Mẹ nó mùi vị như c@t ấy!'' Ho khan vài tiếng, gã 6 mắt mới tiếp tục nói:
''Hi vọng tụi bây nghe kỹ rồi, tên này tụi bây động không được. Về nói với sếp của tụi bây đi, không chịu thì tới đây bọn anh không sợ!''
Sau đó Đại Lực nghe thấy 1 loạt tiếng lá cây xung quanh rung động kịch liệt cho đến khi im lặng. Khuôn mặt tên 6 mắt lúc này đã biến đổi hoàn toàn, vẽ giận dữ đáng sợ mới nãy đã thay bằng hiền từ. Mặc dù không thay đổi được việc doạ sợ người khác:
''Vị tiên sinh này chúng ta vào chứ?''
''Hahahaa! Vào chứ vào chứ.''
Đại Lực cũng cực kỳ hữu hảo, đùa gì thế không thấy tên này vừa dễ dàng g·iết c·hết tồn tại vừa làm khó mình lúc trước sao. Không thể trêu vào a, xem ra lần này vẫn là chuẩn bị đón nhận thêm phiền phức đi. Haizzz, thế đạo này thật là...chỉ muốn làm 1 tên nhân viên giao hàng khó thế sao.