Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Tiêu Cục Bắt Đầu : Võ Hiệp

Chương 123: Cổ Võ (1)




Chương 123: Cổ Võ (1)

Chương 124: Cổ Võ (1)

Đại Lực im lặng quan sát cả ngôi làng,

Từ bề ngoài nơi này không có gì kỳ lạ, giống như những ngôi làng bình thường khác. Cơ mà nhìn về tên đang dẫn đường kia, hắn sao mà dám nghĩ nơi đây là bình thường được cơ chứ.

''Hửm! Trẻ con???''

Trong lúc quan sát, Đại Lực nhìn thấy vài đứa trẻ đang lấp ló ở phía xa nhìn hắn. Ngay khi bị gã chào hỏi thì lập tức trốn đi, chỉ có 1 đứa nhóc ở lại. Có lẽ vì tò mò mà đứa nhỏ này đã đi tới gần Đại Lực, cũng tại lúc này hắn mới có thể nhìn thấy rõ hình dạng của đứa bé.

Chưa nhìn thấy thì thôi, khi mà nhìn thấy khuôn mặt của Đại Lực biểu hiện cực kỳ đặc sắc. Bởi vì đứa bé này cũng có hình thù rất kỳ lạ, 2 tại nhọn như yêu tinh. Đôi mắt có 2 đồng tử không ngừng quay tròn, cậu bé còn lè chiếc lưỡi rắn của mình ra.

Mặc dù bề ngoài cậu bé hết sức đáng sợ nhưng Đại Lực vẫn vui vẻ móc ra cây kẹo từ trong tay hắn tặng cho đứa bé này, còn tiện tay xoa đầu. Đứa bé cũng cực kỳ vui vẻ nhận lấy món quà và để Đại Lực sờ đầu mình. Mấy đứa trẻ khác đang lấp ló ở ngoài nhìn thấy vậy, cũng bắt đầu rục rịch tiến tới. Hiển nhiên ngoại hình của mấy đứa nhóc này tất cả đều không bình thường.

Có đứa nhóc có cái đầu giống con hổ, có đứa lại mọc 2 cánh ở sau lưng, có đứa nữa người nữa rắn, đa dạng các loại bao vây lấy Đại Lực. Mà bản thân Đại Lực khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng không hề kinh sợ, trái lại vẽ mặt hắn càng tỏ ra ôn hoà như khi nhìn thấy mấy đứa trẻ ở trại mồ côi. 2 tay của hắn bắt đầu xuất hiện lượng lớn bánh kẹo, hơn nữa hắn còn làm vài trò ảo thuật mua vui cho bọn nhóc.

Không khí 2 bên cực kỳ hoà hợp nếu không để tâm đến hình dạng của mấy đứa nhóc, thì đây giống như 1 buổi vui chơi bình thường. Người đàn ông 6 mắt kia khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng cực kỳ bất ngờ, bởi hắn không cảm nhận sự run sợ hay khinh bỉ nào toát ra từ trên người Đại Lực. Trái lại hắn cảm nhận được sự yêu thương, cùng tôn trọng khiến cho sự đề phòng của tên này hạ xuống vài bậc. Khiến cho ánh mắt của gã đối với Đại Lực cũng đã thay đổi phần nào.



Tên này cũng không hề phá đi bầu không khí vui vẻ này mà chỉ im lặng đứng nhìn, mà bản thân Đại Lực sau khi đưa rất nhiều bánh kẹo cùng diễn trò về sau liền vội vàng tạm biệt mấy đứa nhỏ. Vẽ mặt mấy đứa nhóc mặc dù không nỡ, nhưng nhìn thấy người đàn ông 6 mắt về sau cũng không dám nói gì. Chỉ có thể xao xuyến nhìn lấy Đại Lực rời đi.

''Mấy bạn nhỏ đừng buồn, ta sẽ còn quay lại.'' Đại Lực đưa tay chào tạm biệt mấy đứa nhóc về sau, liền quay mình cúi đầu xin lỗi tên 6 mắt.

''Làm phiền ngài quá, không nghĩ tới mấy bạn nhỏ lại nhiệt tình tới vậy.''

Tên 6 mắt cũng cười lấy vui vẻ, đưa tay ra hiệu không có chuyện gì.

''Không có chuyện gì, ngài đừng để trong lòng.''

Sau đó 2 người tiếp tục im lặng đi đến cuối chặng đường, tên 6 mắt ra hiệu cho Đại Lực đã tới nơi và mời hắn vào trong. Đại Lực nhìn lấy kiến trúc toà nhà này, bên ngoài căn nhà cực kỳ đơn sơ, vài chỗ còn có dấu hiệu bị ẩm mốc, nhưng mà nơi này làm cho hắn có cảm giác run sợ. Hắn không thể tưởng tượng được làm sao 1 công trình có thể mang tới cảm giác đe doạ hắn được cơ chứ, cuối cùng gã chỉ có thể đổ tại thực lực mình quá yếu nên mới khiến cho tình huống này xảy ra coi như để an ủi mình.

Gã lập tức đi vào bên trong,

Ngay vừa mở cửa ra, hắn đã cảm nhận được rất nhiều cặp mắt nhìn lấy hắn. 1 cảm giác như vật nằm trên thớt bao trùm lấy gã, khiến cho cả người Đại Lực nỗi hết cả da gà. Hắn có gắng làm cho mình chấn định, sau đó mới đi vào, trong lòng không ngừng chửi thầm ''Cuối cùng là bản thân đã làm gì, mà khiến cho gã gặp nhiều tình huống v@i lò đến vậy''.

Do đã có bài học ở ngoài, nên hắn cũng không mong đợi người ngồi trong đây đều là người bình thường. Cơ mà khi nhìn thấy từng người 1, trong lòng Đại Lực cũng không khỏi sợ hãi 1 chút. Dù sao những sinh vật hắn tiếp xúc mặt dù cực kỳ đáng sợ, nhưng vẽ bề ngoài của bọn hắn tạm tính là bình thường, có vài tên cho người ta cảm giác an toàn, hơn nữa là sùng kính.



Đám người trước mắt này chỉ có tóm gọn trong 1 từ, ''Tởm'' cực kỳ hết sức mù mắt. 1 tên không hề có da hơn nữa cơ thể có 1 nữa là bộ xương nữa còn lại thì để lộ các cơ quan nội tạng ra ngoài. 1 tên có cái đầu là hình dạng 1 cái tai khổng lồ, những tên khác cũng có hình dạng không thua kém gì. Làm cho tên 6 mắt vừa nãy đưa hắn đi vào lại là người đẹp nhất trong đống hình tượng này.

''Khổ cực cho cậu a, bị đưa đến nơi này.'' Người đứng cách xa hắn nhất cũng là vị trí của người thủ lĩnh mở miệng chào hỏi, hiển nhiên ngoại hình của người này cũng cực kỳ quái dị. Đầu dê mắt rắn, 2 tay của gã còn mọc lấy 1 lớp vảy không biết của sinh vật nào, giọng nói của người này khàn khàn chậm rãi như của 1 người già.

''Không có, không có a.'' Đại Lực tiếp tục giả ngủ, dù sao đám người này mang tới áp lực rất lớn cho hắn a.

Trưởng làng nhìn bộ dáng Đại Lực như vậy làm sao không biết hắn đang lo lắng cái gì, hắn chỉ cười ha hả sau đó chỉ vào lệnh bài của Đại Lực:

''Đã tới rồi thì mau xuất hiện đi, còn núp trong đấy làm gì.''

Đại Lực không hiểu trưởng làng đang nói gì, nhưng sau đó hắn cảm nhận được 1 nguồn năng lượng từ trong cơ thể hắn đi ra. Nhanh chóng nhìn xuống thì thấy tấm lệnh bài của Cừu Dẫn đưa hắn lúc này không ngừng run chuyển.

Dòng năng lượng ấy mau chóng hoá thành bộ dáng của Cừu Dẫn, không để ý khuôn mặt cực kỳ 3 chấm của Đại Lực. Cừu Dẫn nhìn về phía trưởng thôn, miệng nở ra nụ cười nói:

''Vẫn còn sung sức a ông già!''

Trưởng làng nghe vậy nụ cười càng lúc càng lớn, cặp mắt rắn không hề rời đi Cừu Dẫn, giọng điệu bình tĩnh trở lại:



''Thằng cháu bất hiếu, gặp ông nội mày mà dám nói vậy sao.''

Cừu Dẫn đẩy vai 1 cái, sau đó chỉ vào khuôn mặt của mình: ''Ông nội tôi mất từ lúc tôi 50 rồi, ông là 1 người bình thường chứ không phải....'' nhìn lướt mọi người quanh căn phòng sau đó im lặng, nhưng ý tứ trong đó vẫn rất rõ ràng. Đại Lực lúc này đã không ngừng chửi m@ làm sao cảm thấy vị đại nhân này đang gây thù chuốc oán khắp nơi thế này. Chẳng lẽ hắn không để ý tới tính mạng của bộ hạ mình sao, hơn nữa còn là người thay hắn làm việc bẩn.

Cừu Dẫn lúc này mới nhìn qua Đại Lực sau đó ra lệnh cho hắn bình tĩnh, mà phía bên thôn làng có lẽ do quan hệ của Cừu Dẫn với thôn trưởng mà mọi người trong căn phòng đều thức thời im lặng. Không 1 ai biểu lộ khó chịu với Cừu Dẫn, cho dù là trên khuôn mặt hay cử chỉ đều cực kỳ bình thường như thể bọn hắn đã quen với điều này.

Chỉ sau 1 lúc, 1 cánh cửa không biết từ đâu xuất hiện ngay trong căn phòng. Mọi người trong đây như biết trước không ai có vẽ bất ngờ, sau đó cánh cửa được mở ra, tiếng chửi rủa từ đầu bên kia phát tới làm cho Đại Lực không khỏi rùng mình. Bởi vì những âm thanh này đều rất quen thuộc với hắn a:

''Thằng Cừu Long trời đánh này, cuối cùng mày đã làm gì cánh cửa mà để nó phản kháng tới vậy. Nếu không phải 2 lão già tụi ta đã từng dùng thứ này, thì không biết chậm trễ bao lâu. Học sinh duy nhất của tụi ta ở chỗ này a, nếu nó có mệnh hệ gì thì ngươi chịu trách nhiệm nỗi?''

''2 lão già câm đi, học trò duy nhất của mấy người thì tại sao không mang theo. Giờ còn dám mở mồm nói câu đó, không biết xấu hỗ à?''

''Ngươi....''

''Được rồi! 3 vị có thôi đi không, tới nơi rồi mọi người vẫn là nghiêm túc đi.''

4 bóng hình từ cánh cửa bước ra, sau đó nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ phức tạp của Đại Lực cùng đôi lông mày đã nhíu chặt của Cừu Dẫn. 4 người này lòng hô không ổn, to mồm quá rồi.

Không để ý tới 4 người kia nữa, Cừu Dẫn lúc này mới quay đầu nhìn về phía trưởng thôn:

''Vậy hiện tại chúng ta bắt đầu bàn về vấn đề hợp tác giữa [Tử Thần] cùng làng Phong Môn nhỉ?''