Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Tiêu Cục Bắt Đầu : Võ Hiệp

Chương 122: Ngôi làng kỳ lạ (1)




Chương 122: Ngôi làng kỳ lạ (1)

Chương 122: Ngôi làng kỳ lạ (1)

''Đ@t con m@ mày! Tính chạy đi đâu.''

1 tên điều khiển rối dù nhìn thấy tuyết lỡ cũng không ngừng chú ý Đại Lực, mắt thấy hắn đã thoát ra được vòng vây. Gã hét toáng lên, không tiếc tiêu hao nội lực để 5 con rối mà gã điều khiển bắn hết hoả lực nhắm vào sau lưng Đại Lực.

Ngay khi vừa thoát ra đã cảm nhận được sát chiêu bắn tới mình, Đại Lực không khỏi bối rối. Sắp c·hết cả lũ rồi mà vẫn có thằng nhắm vào mình được hay vậy, chả lẽ cái tên hắn vừa g·iết mới nãy có quan hệ gì với gã này sao. Nghĩ tới đây, Đại Lực tặc lưỡi cảm thán, quên mất hắn đang ở thời cổ đại tình cảm ở thời điểm này có chút vi diệu.

''M@ nó! Nếu đã muốn c·hết vậy ta thành toàn cho ngươi!''

Đại Lực trong lòng tức giận, đúng lúc [Huyết Nỏ] vẫn còn chưa bắn ra thế là gã ngay lập tức quay người lại. Đầu nỏ hướng về phía tên điều khiển rối kia không chần chừ Đại Lực bóp cò, cùng lúc với đem thanh đại đao chắn trước người mình. Mũi tên vừa đi ra liền hoá thành ánh sáng màu đỏ xuyên qua mọi thứ đánh vào tên điều khiển rối kia, ngay khi mũi tên đánh tới kẻ địch thì đòn t·ấn c·ông của gã cũng đã chạm tới Đại Lực.

''Rầm!!!!'''

''Bùm!!!!''



''Không!!!!''

Tiếng thét thất thanh của tên kia vang lên, nhưng mọi thứ đã quá trễ bởi vì dùng hết toàn lực cho t·ấn c·ông nên gã không hề có chân khí hộ thể. Nên ngay khi mũi tên đánh tới hắn ta không có gì để đối phó, mà đồng đội của gã lúc này đều đã tách ra hết để trốn khỏi tuyết lỡ nào có thời gian quan tâm tới.

Trong lúc đó, bàn tay cầm đao của Đại Lực đã có chút nhói đau. Hắn không còn cảm nhận được cánh tay bên đấy, cùng với đó là 1 loạt các loại ám khí gắm vào trên thân gã. Cũng may hắn vẫn đang trong trạng thái [Quá Tải] cùng với [Tụ Hồn Pháp] gia trì phòng ngự, nên không hề gây tổn hại lên người hắn. Chỉ là lực v·a c·hạm có chút mạnh, làm hắn b·ị đ·ánh bay ra khỏi ngọn dốc nếu không phải đã mở ra phòng ngự từ trước. Thì lúc này hắn đã tan xương nát thịt, lăn lóc xuống ngọn núi tuyết 1 đường.

Cũng may hắn vẫn còn có thể dựa vào thanh đại đao để chèo chống hướng đi, cùng với đó Hắc Phong thấy thảm trạng của hắn cũng nhanh chóng chạy tới gần. Ngay khi vừa chạm mặt chủ nhân của mình, con ngựa này đã hưng phấn hét lên.

''Híiiiiiiiiiiiii'' (Anh bạn à nếu cậu nghe tôi thì đã không có nằm ở đây rồi.)

Cũng may Đại Lực vẫn chưa luyện xong [Thuật Ngự Thú] nên con ngựa này mới dám nhiều chuyện đến vậy. Nhanh chóng gặm lấy Đại Lực ném vào xe ngựa, Hắc Phong chọn đại 1 phương hướng sau đó đâm đầu chạy. Mấy tên địch nhân lúc này đang có gắng thoát khỏi tuyết lỡ, nên chỉ có thể chơ mắt nhìn xem Hắc Phong chạy đi.

1 tên là điều khiển rối nên thể lực của gã chắc chắn không mạnh, huống hồ vừa mới tiêu hao không ít nội lực để điều khiển 5 con rối nên gã lúc này đang cố gắng giữ mạng cho mình. Nhưng ít ra gã vẫn là may mắn nhất trong đám, 4 tên kia do vừa mới tiêu hao lượng lớn nội lực để thi triển trận pháp. Nên hiện tại bọn hắn đã không còn bao nhiêu mà lại vẫn chưa kịp bổ xung, nên tất cả đều đang liều mạng chạy xuống 1 tên còn cắn răng lăng mình xuống dốc núi. Tình cảnh có thể nói là hết sức thảm.

''M@ nó, tại sao phải đánh ở trên núi tuyết chứ.''



''Ngươi đi hỏi đội trưởng đấy.''

''Ch@ m@y, mày trù tao c·hết phải không. Ta liều với m@y''

''Đ@ m@! Con chó mày còn dám đánh tới tao. Lão tử liều với m@y.''

------------------

Đại Lực lúc này không thể cử động được, cả người hắn đều đã tê dại. Mặc dù [Tụ Hồn Pháp] đã bảo vệ hắn không b·ị t·hương, nhưng dư chấn của trạng thái [Quá Tải] cũng như mỏi mệt của cơ thể vẫn ảnh hưởng tới hắn.

May mắn hắn vẫn có Hắc Phong, con ngựa này mặc dù sống càng ngày càng hèn nhưng trong lúc nguy cấp vẫn có thể tin tưởng được. Cố gắng kéo bản thân ngồi dậy, Đại Lực cố gắng đưa đầu nhìn ra ngoài xe ngựa. Lúc này Hắc Phong đã đi 1 con đường mà hắn cũng chưa từng nhìn thấy, xung quanh cây cối cực kỳ nhiều đến độ làm Đại Lực hoang mang.

''Chỗ mình có nơi như vậy ư?'' Mặc dù Uyên Lãnh có rừng cây, nhưng làm gì có cây lá kim với lại mọc cũng không rậm rạp như này. Càng đi vào xâu bên trong hắn càng thấy không ổn, thế là ra lệnh cho Hắc Phong quay đầu. Nhưng tình huống xảy ra càng làm mọi thứ quỷ dị hơn trước, bọn hắn không biết bằng cách nào vẫn di chuyển quay lại con đường cũ.

Bọn hạn dùng đủ mọi cách từ để Hắc Phong tiểu bậy bên cây đánh dấu, tới Đại Lực dùng tơ làm dây chỉ dẫn. Nhưng kết quả cuối cùng đều là quay lại con đường ban đầu, trời lúc này đã cực kỳ tối không phải điều kiện lý tưởng để tiếp tục di chuyển.



''M@ nó, đã ông trời muốn tao với mày đi. Vậy thì đi!'' Đại Lực vỗ cái mông của Hắc Phong cho con ngựa này bình tĩnh trở lại, sau đó lấy ra vài cây đuốc thắp lên cắm ở 4 phía chiếc xe. Nỏ tên cùng bùa chú cũng được lấy ra chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, vào lúc này Đại Lực mới nhớ tới mình là 1 tử thần. Người chuyên đi xử lý các tình huống như này.

Cũng may hắn không hề b·ị t·hương nên chỉ cần vận nôi công [Tử Hà Thần Công] để xoa dịu cơ bắp 1 chút là đã có thể hoạt động bình thường, 1 chút độc tố do việc cắn thuốc mới nãy thì được Đại Lực sử dụng [Thiên Thủ Quan Âm] để bài trừ rồi dùng [Độc Sa Chưởng] hấp thụ để đề tăng uy lực. Đi 1 khoảng thời gian về sau, không gian im ắng mới bị phá vỡ.

Từ bụi rậm kế bên xe ngựa, 1 sinh vật màu đen không nhìn rõ hình dạng xuất hiện. Nó mưu toang t·ấn c·ông Hắc Phong, lúc này hình dạng của nó mới bị ánh sáng ngọn đuốc chiếu rọi, sinh vật này đầy lông lá, 4 chi dài 1 cách bất thường, nó có cái đầu của 1 con chó cỏ nhưng đầy ranh năng hơn, đôi mắt nó phát ra ánh sáng màu vàng nhìn cực kỳ tà ác.

Đại Lực nhìn thấy cảnh tượng này cũng thở ra 1 hơi, may quá không phải chó trắng đội nón lá. Ngay khi sinh vật kia tiếp cận tới Hắc Phong, thì Đại Lực cũng đã hành động. Nỏ đã bắt đầu bắn tên, cùng lúc đó [Kim Cang Phù] cũng được dáng lên mông Hắc Phong để bảo vệ nó. Móng vuốt của sinh vật kia vừa chạm tới làn da của Hắc Phong đã bị vầng sáng màu vàng đánh bật lại.

Đòn đánh của mình bị phản lại làm sinh vật này cực kỳ bất ngờ, nhưng mà mũi tên bắn tới làm nó kiềm hãm cảm xúc này lại. Nhất kích không thành sinh vật kia cũng không tiếp tục t·ấn c·ông nữa, mà nhanh chóng lẫn vào bụi cây chạy đi. Đại Lực cũng không truy đuổi mà nhanh chóng kéo Hắc Phong chạy đi hướng khác, lợi dụng [Kim Cang Phù] còn có tác dụng rời đi nơi này.

Lựa chọn rẽ 1 hướng khác tại con đường lớn, bọn hắn bất ngờ phát hiện ra mình cũng không quay lại chỗ cũ mà đã đi ra 1 hướng mới. Tình huống này càng làm cho Đại Lực trở nên cẩn thận hơn trước, xe ngựa đã được dán lên 4 tấm [Kim Cang Phù] chờ đợi được kích hoạt. [Huyết Nỏ] đã bắt đầu được truyền khí huyết, thanh đại đao đã nằm kế bên sẵn sàng cho 1 đòn t·ấn c·ông bất cứ lúc nào.

Đi 1 đoạn đường về sau, bọn hắn dừng lại tại 1 ngôi làng, trước cổng có 1 cục đá khắc lấy vài dòng chữ. Đại Lực đi tới nhìn thì thấy trên đấy đề 3 chữ:

''Làng Phong Môn.''

---------------------

Viết tới đây thôi do sợ ma nên viết về đêm hơi rén, để sáng viết cho đỡ sợ hơn.