Chương 121: Đi cướp (3).
Chương 121: Đi c·ướp (3).
''Cái gì, kiếm trận không có tác dụng.''
1 tên trong nhóm bất ngờ thốt lên, kiếm trận của bọn hắn thế nhưng là trận pháp h·ạt n·hân của tông môn a. Mặc dù 4 người bọn hắn thi triển ra được 3 phần 10 sức mạnh, nhưng nhiêu đó dư sức đối đầu với 1 tên tuyệt thế cao thủ a. Làm sao tên trước mắt này, bộ dáng xem như không có việc gì thế kia.
''Gặp quỷ, tên trước mặt này không đơn giản. Biến trận!!''
1 tên khác thấy thế liền hô, đám người cũng nhận thức được kẻ trước mặt không đơn giản. Thế là nhanh chóng lấy ra bản lĩnh của mình, tứ kiếm lúc này đang tạo thành trận pháp giam giữ đột nhiên thay đổi. Mỗi thanh kiếm lúc này đều phát lên ánh sáng huyền diệu, xanh, đỏ, tím, vàng mỗi vầng sáng bắt đầu tạo nên những hình tượng khác nhau. Những con vật này sống động như thật, ngay khi thành hình đều gào thét về phía Đại Lực.
''? Còn có thể chơi như thế sao.'' Đại Lực khi nhìn thấy tứ kiếm hoá thành tứ thú cũng rất bất ngờ, hơn nữa hắn cảm nhận được nguy hiểm từ trận pháp mà 4 con thú kia đang tạo thành. Xem ra đám người kia cũng dốc hết vốn liếng lần này, nhưng 1 thứ khác lập tức thu hút sự chú ý của Đại Lực. 2 nguồn năng lượng khổng lồ đang lao tới trước mặt hắn.
Đại Lực hét lên 1 tiếng, tung ra 2 quyền hướng thẳng vào 2 đầu đạn.
''Rầm!!!!!''
Vụ nổ gây ra thiệt hại cực lớn cho môi trường xung quanh hơn nữa dư chấn từ nó còn khiến cho vùng núi tuyết bắt đầu rung động. 1 vài tảng tuyết lớn đã đổ ập xuống chỗ giao tranh của bọn hắn. Đại Lực lùi lại vài bước sau cơn v·a c·hạm, khi nhìn thấy có dấu hiệu tuyết lỡ hắn liền hít gió ra lệnh cho Hắc Phong.
''Chạy mau!!!''
''Híiiii'' Nhưng mà làm cho hắn bất ngờ là Hắc Phong không biết từ lúc nào đã chạy ra xa khỏi hắn, con ngựa này hiện tại liền đứng ở vách núi không ngừng la to kêu Đại Lực chạy xuống.
Khuôn mặt của gã lúc này không khỏi đặc sắc, mẹ nó con ngựa này làm sao càng ngày càng hèn thế này. Đâu rồi con ngựa bất trị cùng kiêu ngạo đâu, sao bây giờ nó ra thế này. Nhưng mà hắn cũng không để tâm điều này quá nhiều, vì gã thủ lĩnh của đám bên kia đã đánh tới. Huyết quang từ đao khí bay thẳng xuống đầu của Đại Lực cho dù gã đã di chuyển với tốc độ cao.
''Ngươi tránh không được. C·hết đi!!!'' Gã thủ lĩnh rống lớn.
''Nhà ngươi mới c·hết đi!!'' Đại Lực cầm vội cặp song đao tung ra sát kỹ của Hoả Diễm Đao tên là Liệt Hỏa Phần Thiên. Nội lực bắn ra tạo thành hình cầu, cuối cùng biến thành 1 đầu phượng hoàng. Lửa từ chiêu thức sinh ra làm nhiệt độ xung quanh tăng lên khiến cho tuyết nơi đây tan chảy gần hết. Cặp song đao của Đại Lực v·a c·hạm với huyết quan của gã đội trưởng.
''Keng!!!'''
Tiếng kim loại v·a c·hạm theo sau là t·iếng n·ổ, cặp song đao của Đại Lực bị dư chấn bắn ra ngoài nhưng bản thân hắn thì không. Tên đội trưởng thì không có như vậy, y cùng đao của mình đều bị đẩy lùi ra sau 3 bước. Chỉ là 3 bước này đối với gã đội trưởng lại trở thành điểm yếu chí mạng của hắn, bởi vì không b·ị b·ắn ra ngoài nên khi thấy đối phương thất thế Đại Lực liền thi triển [Bôn Lôi Cước Pháp] nhanh chóng đạp không mà tiến tới. Môn cước pháp này đã được hắn luyện đến dung hội quán thông.
Nên khi thi triển ra đã xuất hiện ánh chớp màu xanh đặc chưng của công pháp, Đại Lực như hoá thành tia chớp biến mất ngay trước mấy tên kia. Đám người nhanh chóng bối rối khi không nhìn thấy thân ảnh của Đại Lực, 1 tên trong đó đang tìm kiếm xung quanh thì ngay lập tức hét lớn:
''Đội trưởng phía sau!!!!''
Gã thủ lĩnh nghe được, thì ngay lập tức 2 tay cầm thanh đao sau đó hướng thanh đao ngược sau đầu chém 1 đường vòng cung ngược. Đao khí đi ra chém vào hư không, khiến cho mọi người bất ngờ, đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì gã thủ lĩnh cảm nhận được gì đó. Hắn mở đôi mắt thật to như để kiểm chứng điều trước mắt mình, đám người kia cũng không thể tin vào đôi mắt của bọn hắn.
Đại Lực không biết làm thế nào đã lại xuất hiện phía sau tên đội trưởng, hơn nữa còn cắm cặp song đao vào ngực hắn từ lúc nào. 1 đao xuyên tim 1 đao xuyên thủng phổi, v·ết t·hương như vậy thần tiên cũng không cứu được. Tên đội trưởng lúc này cảm thấy chóng mặt, 1 cỗ cảm giác buồn ngủ ập tới hắn. Gã không chỉ kịp sờ lên lưỡi đao sau đó đổ ập xuống làn tuyết, khuôn mặt còn cực kỳ mê mang.
Đại Lực rút cặp song đao ra người tên đội trưởng, miệng lẩm bẩm:''1 tên'' sau đó nhìn vào mấy tên đồng bọn còn lại. Đám người lúc này đã tỉnh táo lại từ trong cơn hốt hoảng, khuôn mặt cả bọn lúc này đã cực kỳ dữ tợn.
''Ngươi...ngươi...'' Tên điều khiển rối chỉ ngón tay về hướng Đại Lực, miệng đang muốn gào thét thì ngay lập tức bị 4 tên kia cắt đứt.
''Nói nhảm thế làm gì, g·iết a.'' 1 tên trong đó chửi bậy 1 tiếng, sau đó cùng đồng bọn điều khiển tứ thú hình thành trận pháp. 4 con thú được tạo ra từ quang kiếm lúc này trở nên trong suốt thay vào đó là trận pháp của bọn hắn ngày càng xuất hiện rất nhiều trận ảnh. Đến khi tứ thú biến mất thì trận pháp đã xuất hiện 16 trận ảnh, bao phủ xung quanh Đại Lực. Từ 1 trận ảnh lại xuất hiện 1 làn sương màu vàng, 16 trận ảnh hợp lại làm thay đổi môi trường của ngọn núi này.
Khi đám sương mù vàng tới gần Đại Lực, khuôn mặt của hắn liền lập tức biến đổi. Gã vội vàng cầm cái xác đội trưởng lên đặt ở sau lưng mình, sau đó dùng dây xích cố định cái xác lại. Cặp song đao nhanh chóng được ghép lại thành thanh đại đao đặt ở trước mặt hắn, Huyết nỏ được Đại Lực lấy ra truyền khí huyết của mình vào.
''Tới giờ cắn thuốc rồi.'' Đại Lực bắt đầu sử dụng đan dược như kẹo ngọt, không ngừng cho vào miệng. Trong lúc đó địch nhân đã hành động, 1 tên trong nhóm điều khiển kiếm trận quay qua nói với 2 tên điều khiển rối.
''Hắn không thể thoát ra ngoài được, bây giờ đến phiên các ngươi hành động.''
Nói xong 4 tên kia liền ngay lập tức tìm chỗ chú ẩn, bởi vì sử dụng trận pháp thay đổi môi trường liền đã hao hết nội lực của bọn hắn. Hiện tại 4 tên đều đã trong tình trạng không thể chiến đấu được, 2 tên điều khiển rối nghe vậy liền gật đầu. Sau đó nhanh chóng điều khiển con rối bắt đầu tiến vào á·m s·át Đại Lực, lần này bọn hắn cũng dùng hết toàn lực. 10 con rối với hình thù khác nhau nhanh chóng lẻn vào làn sướng.
''Sương này có độc sao, làm sao năng lượng linh hồn tiêu hao nhiều tới vậy.'' Đại Lực cảm nhận năng lượng linh hồn còn lại trong [Tụ Hồn Pháp] liền nhướng mày, còn đang suy nghĩ cách ra khỏi đây hắn liền cảm nhận được phía sau mang tới tiếng v·a c·hạm. 5 cây châm đâm gắm thẳng vào ngực tên đội trưởng đ·ã c·hết, bởi vì Đại Lực không dùng năng lượng linh hồn bao bọc cái xác nên nó liền biến thành bia tập bắn của mấy con rối.
Tiếp đến Đại Lực cảm nhận được phía chân có phần nhói đâu, nhìn xuống hắn liền thấy 10 cây châm từ lúc nào đã gắm lên màn chắn tạo từ [Tụ Hồn Pháp] sau đó cảm nhận làn sương đang ăn mòn màn bảo hộ. Khuôn mặt của Đại Lực có chút không tốt, suy nghĩ 1 hồi hắn vẫn tiếp tục cắn kẹo để truyền máu mình vào Huyết Nỏ.
''Nào ra hết đây nào để lão tử giải quyết 1 lần.''
Trong giây lát đã có hơn 100 cây ám khí cùng đạn năng lượng bắn vào Đại Lực, để cho năng lượng linh hồn không tiêu hao hết Đại Lực cũng dùng [Bôn Lôi Cước Pháp] để né đòn. Cơ mà do vừa đang truyền khí huyết vào nỏ lại phải phân sự tập trung cho chân khí cũng như năng lượng linh hồn. Khuôn mặt Đại Lực lúc này đã trắng ngắt. Cơ thể đã lung lay muốn ngã, cũng may hắn cắn thuốc đủ nhiều để chèo chống đến giờ.
Huyết nỏ sau khi truyền lượng lớn khí huyết đã có uy lực của 1 tên tông sư sơ cấp, trong khi đó [Tụ Hồn Pháp] đang đốt cháy năng lượng linh hồn nhiều hơn trước. Trong lúc đó Đại Lực cũng đã đếm được có bao nhiêu con rối đang bao vây hắn, mọi thứ đã sẵn sàng hiện tại chỉ còn chờ kíp nổ.
''Mẹ nó bây giờ tụi bây c·hết với tao..'' Đang giơ lên đại đao chuẩn bị dùng tuyệt kỹ thì đột nhiên mặt đất chấn động, cùng với đó là tiến đổ ập đang tới gần bọn hắn. Đại Lực nhanh chóng chém ra 1 đao để có thể nhìn thấy bên ngoài. Mặc dù võ công có thể thay đổi môi trường nhưng nó cần rất nhiều nội lực chèo chống hiện tại 4 tên kia đã kiệt sức nấp ở ngoài nào có thể tiếp tục cung cấp, nên sương mù dễ dàng bị Đại Lực phá vỡ ra.
Mà khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài mắt Đại Lực liền trợn ngược, bởi vì phía trên đỉnh núi tuyết lúc này đã xuất hiện 1 cơn sóng màu trắng. Mà cơn sóng ấy càng lúc càng khổng lồ bắt đầu có hiện tượng bao trùm cả dốc núi, đây không phải lỡ tuyết chứ là gì. Đại Lực không nhịn được chửi bậy:
''Má nó! Đi ra ngoài quên coi ngày hay sao.''