Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Từ Tiêu Cục Bắt Đầu : Võ Hiệp

Chương 120: Đi cướp (2).




Chương 120: Đi cướp (2).

Chương 120: Đi c·ướp (2).

Tại ngọn núi tuyết không biết tên,

''Hộc...hộc...không...nằm...đây...''

1 người đàn ông đang chạy thục mạng trong đêm tuyết, trên người có 1 cái lỗ to tướng ở bụng, máu lúc này đã nhuộm đỏ y phục của hắn. Đầu óc của gã lúc này đã mơ hồ, nhưng bằng 1 cách thần kỳ nào đó hắn vẫn có thể tiếp tục chạy được. Máu từ trên người hắn chảy xuống kéo dài cả con đường.

Ở phía sau lưng hắn lúc này đang có 1 đám người cưỡi ngựa đuổi theo, 1 tên trong số đó nhìn vào v·ết m·áu mà người đàn ông kia để lại miệng không ngừng tấm tắc:

''Mất nhiều máu đến vậy mà còn có thể chạy được, không thể tin được a.''

''Chạy được thì sao chứ, sớm hay muộn cũng bị chúng ta bắt về.''

''Đều tập trung tin thần cho ta, nhanh chóng bắt tên kia lại. Đừng để cấp trên trách tội xuống, ta à các ngươi không ai thoát được!'' Gã thủ lĩnh của nhóm quay lại quát.

''Rõ!!!!''

------------------------------

Đại Lực đang cưỡi Hắc Phong chạy tới 1 chỗ sơn trại theo bản đồ mà Cú đưa cho hắn,

''Theo như bản đồ vẽ thì mình sắp tới rồi, hi vọng đám sơn tặc đó không làm mình thất vọng.''



Sờ lấy cặp song đao của mình, Đại Lực không khỏi kích động như đứa trẻ trước ngày đi cắm trại vậy hưng phấn không tả được. Bổng nhiên, hắn nhìn thấy 1 thân ảnh đang di chuyển trong bão tuyết nhìn kỹ 1 chút hắn lập tức bất ngờ.

''Hắc Phong nhanh, hướng tới tên kia.'' Đại Lực vội vàng kéo lấy dây ngựa phi thẳng tới thân hình đang di chuyển kia, nếu hắn không nhìn lầm thì trên người của đối phương có cờ hiệu của ''Sương đêm'' a.

Vội vàng cầm lấy cờ hiệu trong [Hang gió] ra cắm lên xe ngựa, Đại Lực còn vội vàng đốt 1 ngọn đuốc điên cuồng vơ vẫy cho tên kia nhìn thấy. Mọi nổ lực của Đại Lực đã thành công, người đàn ông đang chạy trốn vô ý quay đầu qua. Nhìn thấy ngọc đuốc cùng tiếng la hét của Đại Lực, người đàn ông lúc này đã không còn suy nghĩ được, chỉ theo bản năng chạy tới nguồn sáng.

Khi khoảng cách 2 người đã đủ gần, Đại Lực liền rời đi xe ngựa sử dụng [Bôn Lôi Cước Pháp] nhanh chóng tiếp cận người đàn ông, mà bản thân tên kia lúc này cũng đã không chịu nổ đổ gục xuống làn tuyết. Đại Lực vội vàng mang lấy người đàn ông, xác định là đồng nghiệp về sau liền ngay lập tức trị liệu cho gã. [Tu Hồn Pháp] được thi triển để giữ gã tỉnh táo.

''Oi! Mau dậy, những người còn lại của tổ chức đâu. Chuyện gì đã xảy ra.''

Gã đàn ông lúc này đã bắt đầu chìm vào màn đêm, đột nhiên có 1 giọng nói đánh thức hắn. Sau đó là thứ gì đó kéo hắn trở về hiện thực, tên đàn ông giật bắn mình điên cuồng hít thở. Lúc này hắn vừa mới nhìn thấy quỷ môn quan a, hiện tại làm sao lại xuất hiện ở đây.

''Oi! Ngươi có nghe ta nói không.'' Khuôn mặt của hắn đột nhiên có 1 bàn tay liên tục vỗ vào, làm hắn bình tĩnh trở lại.

Gã đàn ông quay đầu nhìn về phía Đại Lực, khi phát hiện 1 bàn tay đang đặt vào v·ết t·hương của mình. Trong lòng gã liền chìm xuống, v·ết t·hương kia vẫn còn hắn còn nhìn thấy máu của mình đã khô cạn từ lúc nào, tứ chi đã trở nên tím tái do ở môi trường lạnh quá lâu. Theo lý hắn đ·ã c·hết, chỉ là không biết bị người trước mặt này dùng cách gì kéo lại 1 hơi.

''Đừng nhìn, thương quá nặng không cứu được. Ta chỉ có thể kéo dài 1 chút, nên mau nói chuyện gì đã xảy ra. Tin ta..'' Nói rồi hắn cầm lấy lệnh bài của ''Sương Đêm'' đưa ra ''Đồng nghiệp với nhau vẫn có thể tín nhiệm được chứ?''

Gã đàn ông phát hiện Đại Lực cùng 1 tổ chức với mình liền lập tức bất ngờ, sau đó là vui vẻ cùng thở dài. Cánh tay của hắn đặt lên bải vai Đại Lực, khuôn mặt trở nên nghiêm túc:

''Huynh đệ, ta không biết ngươi có phải gián điệp hay không. Nhưng ta đã là 1 n·gười c·hết, cũng nhờ có huynh mới có thể kéo dài hơi tàn. Phía sau còn có địch nhân đang truy đuổi, ta không thể giải thích quá nhiều nhưng đại khái là.....'' Gã đàn ông thao thao bất tuyệt làm Đại Lực trở nên nổi nóng, cũng may tên này nhanh chóng vào chủ đề.

''Thật chứ? Ngươi không đùa ta?''



''Ta đã là n·gười c·hết còn đùa ngươi làm gì, đây mau cầm lấy thứ này nhanh chóng giao tới vị kia. Đây cũng là tâm nguyện của ta lúc sắp c·hết, hi vọng ngươi hoàn thành.''

''Đại ca, cho hỏi tên ngươi là gì?''

''Cừu Nhân, xin ngươi nói lại cho vị kia: ''Cừu Nhân bất hiếu, không thể báo đáp cha nuôi.''''

Nói xong Cừu Nhân cũng khí tuyệt bỏ mình, cơ thể đã hắn đã hoàn toàn ngừng hoạt động. Thần tiên có tới cũng cứu không được, mặc dù [Tụ Hồn Pháp] của Đại Lực vẫn truyền năng lượng linh hồn vào nhưng đã vô dụng.

Đại Lực chỉ có thể thở dài khép lại mắt của Cừu Nhân, sau đó lấy 1 tấm chăn quấn người hắn lại. Mặc dù biết được đang có địch nhân truy đuổi phía sau, nhưng Đại Lực cũng không vội. Cầm lấy cặp song đao từ bên ngươi ra nhẹ nhàng vuốt ve nó:

''Bằng hữu đi thong thả, ta sẽ lấy đầu vài tên để cúng bái cho ngươi.''

''Rầm....rầm...''

Tiếng chân ngựa vang lên gần đó, Đại Lực chỉ ''A'' 1 tiếng không nghĩ đến nhanh đến vậy. Vỗ lưng của Hắc Phong cho tên này bình tĩnh lại, Đại Lực đi ra đằng trước nhìn về phía đám ngươi đang tới kia.

''7 tên sao, mà toàn đội đều là tuyệt thế cao thủ. Xem ra đồng nghiệp đúng là cho mình rắc rối a.''

Cơ mà vừa mới nói xong, Đại Lực đã ngay lập tức động thủ. Thân phận của đám người này hắn đã đoán ra phần nào, cho dù có sai thì hắn cũng không có quan tâm. Nhìn khí thế hung tàn thế kia làm thế nào có thể tới cứu người cơ chứ, dùng [Đạn Chỉ Thần Công] bắn ra 1 loạt bi sắt đã chuẩn bị ở trên tay. Đại Lực nhanh chóng mở ra trạng thái mạnh nhất của mình.

''Đồng Tử Công tầng 3.''

''Từ Hà Thần Công chân khí gia trì.''



Cơ thể của Đại Lực trở nên to lớn hơn, thân cao 2m2 cơ bắp căng phồng như núi lửa sắp nổ. Làn da biến thành màu tím, đôi mắt đỏ rực cùng mái tóc bay tự do trong gió làm hình tượng của hắn trở nên cực kỳ yêu dị. Cảm nhận sức mạnh của bản thân, Đại Lực không khỏi hài lòng, cầm lấy cặp song đao sau đó phi thân chạy tới đám người bên kia.

Nhóm người cưỡi ngựa nhìn thấy Đại Lực đang định chặn lại tra hỏi. Nhưng sau đó thấy tấm cờ hiệu trên xe ngựa, hơn nữa Đại Lực còn đánh tới làm cho tên cầm đầu sầm mặt lại:

''M@ nó! Đ@o nào xui thế làm sao vừa chạy ra liền gặp đám chó hoang kia. Anh em xông lên g·iết!'' Tên cầm đầu chửi bậy vài tiếng sau đó dẫn đầu đánh tới, bọn hắn không thể để người bên Tuyết Quốc biết được hành động lần này, nếu không tất cả bọn hắn đều sẽ c·hết ở đây.

Mấy tên khác nghe vậy cũng ngay lập tức xuất ra bản sự, bọn hắn không muốn bị kéo dài thời gian. 4 tên cầm lấy thanh kiếm kết trận đánh tới, 2 tên thi triển con rối, còn tên dẫn đầu cầm lấy 1 thanh đại đao xông tới. Khi nhìn những viên bi sắt mà Đại Lực bắn tới, bọn hắn đều nhanh chóng nhảy ra. Mấy con ngựa không kịp nhìn thấy chỉ có lao thẳng tới đầu đạn, chẳng mấy chốc đã nghe phải tiếng thét của chúng.

''Híiiiiii....''

''C·hết tiệt! Mau g·iết lấy gã này.'' Tên đội trưởng nhìn thấy ngựa mình b·ị b·ắn c·hết liền cực kỳ nổi giận, khuôn mặt của gã như hoá thành ác quỷ. Đôi mắt không biết từ lúc nào đã trở thành 1 màu đen, thanh đao trên tay càng có phát ra ánh sáng màu đỏ cực kỳ tà dị.

''C·hết đi! Huyết Quang Đao Pháp.''

Tên cầm đầu chém xuống 1 đao, đao khí từ cơ thể hắn phóng ra đao quang dài hơn 5m. Đao quang hạ xuống khí thế cực mạnh nhắm thẳng vào đầu Đại Lực, mấy tên kia cũng không kém. 4 tên lúc này đã vây xung quanh Đại Lực, 4 thanh kiếm trên tay bọn hắn lúc này đã lơ lửng tự do trên không.

''Tứ Kiếm Trận: Hợp''

4 thanh phi kiếm lập tức bay lượn trên không trung, hiện ra 1 loại đồ án mà Đại Lực chưa từng thấy trước đây. Đồ án càng lúc càng lớn cuối cùng bao phủ Đại Lực, đột nhiên hắn có cảm giác cơ thể như bị xích lại cực kỳ khó chịu. Tốc độ của Đại Lực cũng vì thế mà giảm, còn đang chưa hiểu trận pháp tác dụng thật sự. Đại Lực liền thấy 2 con rối xuất hiện trước mặt hắn, bọn chúng lúc này có hình dáng cực giống với con rối Đại Lực có trước đó.

2 đầu pháo đã hướng về Đại Lực từ lâu, chân khí đã được truyền vào làm kích hoạt trận văn trên nòng súng. Chuẩn bị khai hoả bất kỳ lúc nào, nhìn thấy bản thân lâm vào hiểm cảnh Đại Lực cảm thấy có chút kích thích.

''Thế này mới là đánh nhau chứ, đừng có làm ta thất vọng.''

Nói rồi hắn cũng bắt đầu bật hết hoả lực, người ta đưa tới áp lực lớn đến vậy nếu hắn không có đáp lễ vậy thì cực kỳ mất lịch sự. [Tụ Hồn Pháp] được thi triển ra, năng lượng linh hồn biến thành chân khí hộ thể quanh cơ thể hắn. Cảm giác nặng nề từ cơ thể hắn lúc này đã biến mất, làm cho hắn hoạt động bình thường trở lại. Đại Lực điên cuồng cười to, đôi mắt tràn đầy sát ý nhìn đám người kia:

''Mấy con chó cửu ma, tới cho lão gia cắt tiết tụi bây.''