Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tu Tiên Thật Là Khó Khăn A !

Chương 4: Kết thù




Chương 4: Kết thù

Hoàng gia, trong một căn hầm dưới đất.

Bốn phía căn hầm được làm bằng đá, trên tường được treo vài cây đuốc. Không khí ẩm ướt, ánh đuốc mờ ảo tạo nên một không khí hết sức ma mị.

Ở chính giữa căn phòng là hai ngươi đàn ông.

Một người bị trói đứng, hai tay bị xích lại bởi một chiếc còng sắt được nối với một sợi xích treo ở trên trần nhà. Người này b·ị đ·ánh hết sức thê thảm, trên thân thể chi

chít những v·ết t·hương lớn nhỏ. Có những v·ết t·hương còn đang rỉ máu. Người này chính là Thiên Thu.

Người còn lại là một tên mãng phu to lớn. Hắn để trần lộ ra từng khối cơ bắp hết sức rắn chắc bên cạnh đó là một vài vết sẹo như b·ị c·hém. Khuôn mặt thô ráp, bộ râu lởm chởm, bờ môi thâm tái kết hợp với một vết sẹo hình dấu “x” ở bên phía mắt trái càng làm rõ sự hung ác của hắn.

Trên tay phải của tên mãng phu ngay bây giờ đang cầm một cây trường tiên, hắn ra sức quất về phía Thiên Thu.

Chát! Chát! Chát

Từng tiếng v·a c·hạm giữa cây trường tiên với da thịt vang lên bên cạnh đó là tiếng hét chói tai.

“A…A…Anh ơi tha cho em, em sai rồi!!!”

Hắn nói thứ ngôn ngữ quái quỷ gì vậy? Mà chắc hắn đang xin tha rồi. Tên mãng phu ngẩn người ra trong giây lát vì thứ ngôn ngữ hiện đại của Thiên Thu, nhưng hắn rất nhanh lấy lại tinh thần.

“Lúc nãy ngươi mạnh mồm lắm mà. Sao giờ lại xin tha rồi ?”

Tên mãng phu nhìn Thiên Thu cười khinh bỉ.

“Anh ơi, em chót dại anh tha cho em!”

“Hừ. Lão tử đã bảo đánh ngươi 100 roi thì sẽ đánh ngươi một trăm roi. Còn 30 roi nữa, có gì thì đánh xong rồi nói tiếp”

Nói rồi tên mãng phu lại vung cây trường tiên lên quất về phía Thiên Thu.

Chát! Chát! Chát!

Từng tiếng quất ròn rã vang lên và kèm theo đó lại là tiếng xin tha thảm thiết.

“Á…Tha em anh ơi…!A…A…A!!!”

Sau 30 roi, tên mãng phu cuối cùng cũng dừng tay. Hắn thuận tay lấy chiếc chìa khóa giắt ở hông ra rồi cởi khóa cho Thiên Thu.

Lúc này cơ thể Thiên Thu sau khi b·ị đ·ánh 100 roi đã mất hết sức lực, theo quán tính ngã ra đất.

“Ngươi đã nghĩ thông suốt rồi thì điểm chỉ đi”

Tên mãng phu vừa nói vừa vứt một miếng da ra đất.

Thiên Thu đau đớn gắng gượng dùng khuỷu tay nhấc thân thể dậy, vừa đủ để nhìn thấy tấm da.

Tấm da ghi khá nhiều chữ nhưng đại khái đây là một khế ước bán đất. Nội dung là Thiên Thu sẽ bán miếng đất mà mẫu thân để lại cho hắn đi với giá mười lượng bạc. Người mua là…Trương Đại Thạch.

“Sao vậy? Nhanh chóng lên, hay là ngươi vẫn ngứa đòn?”

Nghe thấy tên mãng phu thúc dục thân thể Thiên Thu bất giác run lên. Hắn không dám chậm trễ nhanh chóng cắn rách đầu ngón cái để máu chảy ra rồi sau đó ấn tay vào vị chỉ người mua.



Cầm tờ da đã điểm chỉ rõ ràng lên, tên mãng phu gật đầu hài lòng. Sau đó hắn nhìn về phía sau Thiên Thu gật đầu hiệu.

Ngay lập tức Thiên Thu bị trùm một miếng khăn đen vào đầu. Chuyện sau đó hắn cũng không rõ ràng nữa.



Buổi tối, ở một khu rừng bên ngoài Đại Vũ thôn.

Có một chiếc xe ngựa đang đi rất nhanh trên con đường mòn. Đột nhiên chiếc xe dừng lại, từ trên xe có hai người đi xuống đồng thời còn cùng khiêng một thứ gì đó.

Đứng bên rìa con đường mòn, bọn hắn lấy đà ném vật đang khiêng đi.

Bịch!

Hai tên kia không thèm nhìn lại liền tiến lên xe ngựa đi tiếp.

“Ư…Ư…”

Thiên Thu rên rỉ đau đớn. Hắn khổ sở gỡ chiếc khăn đen đang trùm trên đầu ra.

Lúc này khuôn mặt hắn toàn là máu, mái tóc rủ xuống trông rất thảm.

“Ta đang ở đâu đây?”

Nhìn xung quanh toàn cây cối hắn cảm thấy hoang mang. Bỗng nhiên hắn chợt nhớ ra ở gần Đại Vũ thôn có một khu rừng, khu rừng này không có tên. Người dân thường băng qua khu rừng này để đi lên trấn.

Gầm!

Bỗng nhiên, một tiếng gầm vang lên.

Thiên Thu bất giác nhớ lại mấy ngày trước, khi hắn đang đứng mua bánh bao thì hắn vô tình nghe được mấy người dân nói chuyện với nhau.

“Ngươi biết gì chưa, hình như trong khu rừng gần làng có dã thú đó!”

“Dã thú? Có chính xác không vậy? Ta đi vào khu rừng đó cũng phải cả trăm lần rồi ở đâu ra dã thú!”

“Thông tin cực kì chính xác, đã có mấy người thợ săn vào rừng rồi không trở lại rồi. Ở bìa rừng người ta còn phát hiện dấu chân nữa, xem xét thì chắc chắn không phải của súc vật rồi chắc chắn là dã thú!”



Nhớ tới đây thân thể hắn bất giác run một cái.

“Không được ta phải nhanh chóng rời khỏi đây”

Hắn dùng hết sức bình sinh để đứng dậy, xong rồi cố gắng lết cái thân tàn của mình đi.

Nhưng vì thương tích quá nặng cộng với thân thể đã kiệt sức nên dù có muốn hắn cũng không thể chạy được, hắn chỉ có thể lết từng bước một nhưng bước chân của

hắn hiện tại cũng rất nặng nề.

Xoạt! Xoạt!



Tiếng bụi cây va quệt vang lên.

Hắn quay lưng lại thì thấy ở một bụi cây gần đó có hai điểm sáng. Nhìn kĩ hơn thì hắn phát hiện đó là hai con mắt hổ.

Hắn lập tức quay lưng lại cố gắng chạy trốn. Nhưng hắn còn chưa đi được mấy bước thì đã cảm thấy lưng truyền đến một trận đau nhức như bị thứ gì đập vào. Ngay sau đó hắn ngã ra.

Hắn cố gắng vùng vẫy nhằm chạy trốn. Nhưng mọi sự đã muộn, thứ duy nhất ở trong mắt hắn bây giờ là hàm răng hổ trắng muốt đang điên cuồng cắn xé lấy hắn.

Hắn c·hết.



Hoàng gia, trong căn hầm dưới lòng đất.

“Hộc…Hộc…Hộc”

Thiên Thu ngồi trên ghế gỗ, hai tay bị trói, mặt trắng bệch từng đợt thở dốc tuôn ra.

“Con mẹ nó! Lại c·hết! Còn c·hết thảm như vậy!”

Hắn bất giác chửi bậy.

“Ê tên kia, nghe ta nói không đó. Muốn sống thì điểm chỉ vào đây. Rõ chưa ?”

Bỗng nhiên một giọng nói khàn khàn vang lên. Thiên Thu ngẩng mặt dậy thì thấy một gương mặt hắn không thể nào quên được.

Con mẹ nó! Chính là tên khốn này, ta mới chỉ nói hắn vài câu thôi hắn đã treo ta lên đánh ta mấy trăm roi.

“Ánh mắt đó là sao? Ngươi có ý kiến gì à?”

Tên mãng phu nghiêm mặt lại gắt gao nhìn lấy Thiên Thu.

“A. Không có gì! Người anh em muốn ta kí vào đâu?”

Trong lòng Thiên Thu rất muốn chửi cả mười tám đời tổ tông tên mãng phu nhưng nhớ lại diễn biến trong lần mô phỏng vừa rồi thì hắn ngay lập tức nuốt lời vào trong.

Hửm, dễ dàng vậy sao?

Tên mãng phu lấy chìa khóa cởi trói cho Thiên Thu. Sau đó vứt tấm da đến trước mặt hắn rồi chỉ vào một chỗ bên cạnh tên của hắn.

“Điểm chỉ vào đây. Sau đó ngươi có thể đi”

Thiên Thu không nhiều lời ngay lập tức điểm chỉ vào. Vẻ mặt tươi cười nhìn về phía tên mãng phu.

“Bây giờ có thể cho ta đi rồi chứ?”

Tên mãng phu cầm lấy tờ da trên tay gật đầu hài lòng. Sau đó móc từ trong túi ra một thỏi bạc nhỏ ném xuống đất.

“Đây là mười lượng bạc, ngươi cầm lấy đi”

“Đa tạ. Đa tạ”

Thiên Thu rối rít cảm ơn rồi nhanh chóng dắt thỏi bạc vào trong áo. Ngay sau đó hắn lại bị trùm đầu lên.

Khi hắn bỏ tấm khăn trùm đầu ra thì phát hiện mình đang ở trên phố.



“Trời tối rồi, tìm một chỗ để ở đã”



Tiệm vải Tô gia.

Cộc cộc cộc

Tô Mộc đang ngồi ở bàn trung tâm gảy bàn tính bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ bèn ra mở cửa.

“Xin chào Tô trưởng quỹ”

“Là ngươi! Muộn rồi ngươi tới đây có việc gì?”

“Ta mất nhà rồi cần tìm chỗ ở tạm”

“Hửm…?”

Tô mộc nhìn thật sâu vào mắt của Thiên Thu cảm thấy hắn không có ác ý bèn không nói nhiều phất tay dẫn hắn vào.

“Đi theo ta”

Thấy thế Thiên Thu cũng không nhiều lời đi theo Tô Mộc.

Đi được một lúc thì cả hai đến trước một căn phòng.

“Ngươi may mắn đấy. Đây là phòng của một tên người làm, hắn thôi việc từ một tháng nay rồi. Vừa vặn để ngươi ở lại đi”

Tô Mộc đạm mạc không nhanh, không chậm nói ra.

“Đa tạ Tô trưởng quỹ, buổi tối này còn làm phiền ngài ta thật có lỗi”

“Dừng! Đừng nhiều lời! Ta đi trước.”

Nói rồi Tô Mộc phất ta rồi đi.

Vào trong phòng.

Thiên Thu nhìn ngó xung quanh, đây là một căn phòng thô sơ có một bộ bàn ghế đặt ở trung tâm, phía trên bộ bàn ghế là một bộ ấm chén và một bộ bút viết. Ở góc phòng là một cái thùng nước nhỏ bên trong có một cái bát đang nổi. Ở bên cạnh bộ bàn ghế cách khoảng hai mét là một chiếc giường.

Căn phòng này đúng là đã lâu không có người ở. Bụi bặm bám đầy các vật dụng, ở góc phòng còn có mạng nhện trăng chi chít.

Nhưng Thiên Thu không để ý đến những việc khác. Ánh mắt hán gắt gao nhìn lấy bộ bút viết

Hắn thuần thục múc một bát nước gần đó đổ vào khay mực rồi bắt đầu mài.

Kể cũng lạ, kiếp trước hắn chưa từng đụng vào mực tàu ấy vậy mà bây giờ hắn lại có thể mài mực thành thục như vậy.

Hắn thầm nghĩ chắc đây là ký ức cơ bắp của thân thể này. Trong ký ức của hắn cũng có đoạn hắn luyện viết thu pháp. Cũng đúng thôi dù sao nguyên chủ cũng là một con ma bệnh cũng chỉ làm được mấy việc này thôi.

Mài mực xong hắn cầm lấy cây bút lông chấm chấm một tí mực rồi viết chữ lên giấy. Sau đó hắn thuận tay dán nó lên tường.

Ánh mắt hắn gắt gao nhìn vào tờ giấy trên tường, ở đó điền ba chữ “Hoàng Triêu Thống” sát khí hắn tỏa ra mãnh liệt. Hắn gằn giọng nói ra từng chữ.

“Hoàng Triêu Thống ngươi cứ đợi đấy! Thù này…ta sẽ trả lại ngươi gấp trăm nghìn lần!”