Chương 3: Tô gia
“C·hết…Vì…Gái???”
Thiên Thu gằn giọng nói ra từng chữ một. Mặt hắn đen lại hắn không thể nào tin được mình lại có thể c·hết nhảm như vậy.
“Thôi kệ, đằng nào cũng đạt được bất nhập lưu rồi”
[Ký chủ có thể nhận lấy một trong ba thứ sau]
[Một: Tu vi bản thân ở tuổi 38]
[Hai: Kinh nghiệm bản thân ở tuổi 38]
[Ba: Trí tuệ bản thân ở tuổi 38]
Ba tuyển chọn của hệ thống lại hiện lên.
“Chọn một”
Xì…Xì…Xì
Ngay khi hắn lựa chọn, cơ thể hắn lại xảy ra biến hóa. Từng đợt khói trắng bốc lên từ cơ thể hắn. Hắn cảm thấy từng sợi cơ bắp đang vặn xoắn lại khiến mật độ cơ bắp càng trở lên dày đặc. Thân thể của hắn cũng biến lớn lên, với thân thể hiện tại của hắn thì không ai dám nói hắn mới chỉ có 15 tuổi.
Qua ba lần mô phỏng cơ thể hắn đã có những biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Trước đây hắn chỉ cao 1m5, màu da trắng bệch như da n·gười c·hết. Cơ thể gầy gò ốm yếu, khuôn mặt hốc hác tiều tụy.
Còn bây giờ hắn cao 1m8, nước da màu đồng khỏe khoắn. Thân hình vạm vỡ, khuôn mặt rạng ngời tràn đầy sức sống.
“Đây là bất nhập lưu võ giả sao? Cảm giác như ta là vô địch vậy” hắn nắm chặt bàn tay lại cảm nhận lực lượng dường như vô hạn chảy trong cơ thể mình.
“Không…Không…Không. Lần trước cũng do có ý nghĩ này mà ta mới c·hết trẻ, không thể mắc lại sai lầm này nữa!” hắn lắc đầu rũ bỏ cái suy nghĩ nguy hiểm này ra khỏi não.
“Bây giờ ta đã có chút vốn liếng để sinh tồn trong thế giới này rồi! Hoàng Triêu Thống ngươi cứ chờ Đấy!”
…
Sáng hôm sau, con đường chính của Đại Vũ thôn.
“Theo như trong mô phỏng thì Tô gia sẽ là chiếc phao cứu mạng của ta. Trước tiên cứ đến đó đã”
Bước đi trên con đường nhộn nhịp nhất của Đại Vũ thôn Thiên Thu càng cảm nhận rõ ràng sự biến đổi của cơ thể.
Các giác quan của hắn đã được cường hóa mạnh mẽ. Từng cuộc hội thoại, từng âm thanh dù nhỏ nhất đều bị hắn nghe trọn không bỏ sót thứ gì. Từng mùi hương tù mùi thơm của thịt nướng đến mùi tanh của cá hắn đều có thể phân biệt ra.
“Ông chủ cho ta một cái bánh bao nhân thịt” hắn dừng lại ở một quán bánh bao bên đường mua điểm tâm.
Cắn xuống một miếng, vị ngọt của thịt, mùi thơm của hành hoa, vị xe cay của tiêu bắc,…từng thứ một hắn đều có thể cảm nhận rõ ràng. Chiếc bánh bao mà hắn ăn hằng ngày hôm nay lại trở nên ngon lạ thường.
“Ngon vãi...i…” hắn sung sướng kêu lên một âm thanh kỳ quái.
…
Một lúc sau, Thiên Thu dừng bước, đứng trước một cửa hàng. Phía trên biển hiệu đề bốn chữ “Tiệm vải Tô gia”.
Tô gia là thế lực có sức ảnh hưởng lớn thứ hai sau Hoàng gia ở Đại Vũ thôn. Nó có mặt trong hầu hết các ngành nghề ở Đại Vũ thôn này. Nhưng nếu nói đến sản nghiệp chính của Tô gia thì đó là gạo và vải vóc. Tiệm gạo lần trước Thiên Thu đến làm thuê cùng tiệm vải trước mặt đều là một cửa hàng của nó.
Hắn hít một hơi thật sau rồi bước vào. Bên trong tiệm vải được bài trí hết sức phong phú. Từ cửa chính đi vào hai bên cửa hàng bày từng hàng kệ, trên từng chiếc kệ lại có những xấp vải với họa tiết khác nhau không loại nào giống loại nào.
Ở trung tâm cửa tiệm là một quầy gỗ hình vuông. Đứng bên trong là một người đàn ông trung niên. Người này mặc một bộ trường bào mày nâu, tóc búi gọn gàng. Trán cao, lông mày rậm khuôn mặt toát lên một vẻ học thức đầy mình.
Thiên thu tiến đến quầy gỗ, đang muốn cất lời thì phát hiện người đàn ông kia đang nhăn mày. Hắn giữ im lặng đồng thời nhìn vào bên trong quầy thì thấy người đàn ông đang cúi đầu gảy bàn tính.
“Ông chủ, chỗ này tính sai rồi là 785 lượng mới đúng!” hắn chỉ tay vào một chỗ trên sổ sách phía trên ghi 780.
“Hử? 385 gấm, 368 lụa, 32 the…A! Là 785 mới đúng” sau khi gảy tính lại người đàn ông phát hiện mình đã sai bèn lấy bút lông sửa lại sổ sách.
Bỗng người đàn ông cảm thấy có gì đó khác lạ. Hắn ngẩng đầu lên nhìn Thiên Thu.
“Ngươi là ai?” người đàn ông hỏi.
“Thật ngại quá ông chủ, vừa rồi thấy ngươi đang bận gảy tính ta không tiện đánh gãy. Ta tên là Trương Thiên Thu, ta muốn xin việc”
“Xin việc? Chỗ chúng ta đủ người làm công rồi”
“Ông chủ à, ta không phải muốn xin làm việc tay chân. Ta đây là muốn xin một công việc làm sổ sách.”
“Làm sổ sách? Ngươi ư?” nhìn thấy bộ dáng nông dân của Thiên Thu người đàn ông vô thức muốn cự tuyệt nhưng nghĩ lại vừa rồi hắn có thể chỉ ra lỗi sai của mình người đàn ông thay đổi chủ ý.
“ Đây là doanh thu tuần này của tiệm ta, nếu ngươi có thể làm xong trong một canh giờ thì ta sẽ nhận ngươi” người đàn ông lấy ra một cuốn sách rồi đưa cho Thiên Thu.
Thiên Thu nhận lấy cuốn sổ, cầm lấy bút lông bắt đầu viết.
Khoảng mười mấy giây sau. Thiên Thu đóng cuốn sách vào đưa cho người đàn ông.
“Ông chủ ta làm xong rồi, ông xem đi”
“Ngươi là đang trêu đùa ta sao?”
“Ông chủ, ý ông là sao?”
“Cuốn sổ sách này nếu để ta làm cũng cần ít nhất một canh giờ. Còn ngươi không có bàn tính, chỉ nhìn lướt qua mà có thể làm xong. Ta thấy đây là ngươi đang cố ý trêu đùa ta có phải không?” Khuôn mặt của ngươi đàn ông đen lại, ánh mắt sắc lẹm gắt gao nhìn lấy Thiên Thu.
“Ách…Ông chủ ngươi cứ xem thử đi nếu như có dù chỉ một chỗ không đúng ta nguyện lấy hết tài sản của ta bồi thường cho ngươi.”
“Hừ. Ngươi coi chừng đó” Ngươi đàn ông hừ một tiếng cầm lấy bàn tính bắt đầu soát sổ.
Một canh giờ sau.
Người đàn ông cầm lấy hai cuốn sổ trên hai tay, đôi mắt liếc qua liếc lại nhanh vô cùng. Càng xem nội tâm của người đàn ông lại càng chấn động. Hắn đặt hai cuốn sổ xuống bàn ánh mắt khó tin nhìn về phía Thiên Thu.
“Đây…Đây là ngươi tính ra sao? Chỉ cần mười mấy khắc?”Người đàn ông run rẩy nói.
“Đúng vậy a ông chủ” Thiên Thu chắc nịch trả lời.
Người đàn ông bất khả tư nghị nhìn về phía Thiên Thu. Phải biết từ trước đến nay khả năng tính toán của hắn có thể xưng đệ nhất ở cái Đại Vũ thôn này. Ấy vậy mà đứng trước mặt người thanh niên này khả năng của hắn không khác gì con kiến hôi.
“Khụ…Khả năng của ngươi cũng được đấy. Nhưng vẫn còn kém ta nhiều lắm!” người đàn ông ho khan một tiếng nói ra, bộ dáng cao thâm mạt trắc khiến ngươi khác nhìn thấy phải kính trọng.
Đương nhiên rồi, khả năng tính toán của một sinh viên đại học đâu phải là thứ người cổ đại các ngươi có thể so sánh được.
“Được lắm! Đã ngươi muốn xin việc vậy thì ta miễn cưỡng nhận ngươi vào làm vậy. Công việc đầu tiên là hãy hoàn thành chỗ sổ sách này cho ta.” Người đàn ông vừa nói vừa chỉ vào một chồng sách.
“Được ” Thiên Thu không nghĩ nhiều, bắt tay vào làm.
…
Một canh giờ sau.
Người đàn ông đang ngồi uống trà, thi thoảng lại nhìn về phía Thiên Thu đang miệt mài viết sổ sách.
Haizz…Ta đang trông chờ gì vậy chứ, chỗ sổ sách này đã dồn lại cả tháng nay rồi, nếu để ta làm thì cũng phải mấy ngày mới xong huống chi là một tên tiểu tử trẻ tuổi
như vậy.
“Ông chủ ta xong rồi”
Phụt!
Người đàn ông phun hết ngụm trà trong miệng ra, gương mặt khó tin nhìn về phía Thiên Thu.
“Ngươi…làm xong rồi?” Người đàn ông run rẩy hỏi.
“Đúng vậy, ta làm xong rồi”
“Ngươi chắc chắn là làm xong rồi?”
“Ta chắc chắn đó ông chủ. Không tin ông xem đi” Thiên Thu cầm một cầm một quyển sách đưa cho người đàn ông.
Người đàn ông tiếp nhận cuốn sổ, sau đó lại là một loạt thao tác gẩy bàn tính.
Sau khoảng hai canh giờ sau.
Người đàn ông chấn kinh rồi, trong suốt hai canh giờ này hắn không chỉ kiểm tra cuốn sổ mà tên tiểu tử này đưa cho mà còn kiểm tra ngẫu nhiên vài cuốn sổ khác. Kết quả không ngoài dự đoán, tất cả đều chính xác.
Người đàn ông nhìn về phía Thiên Thu một hồi lâu rồi mở miệng hỏi.
“Ngươi nói ngươi tên là gì?”
“Ta tên là Trương Thiên Thu”
“Được rồi, Thiên Thu đúng không? Ngươi được nhận. Ngươi có thể đi làm từ ngày mai không?”
“Được, ông chủ”
“Tốt. Đây là 10 lượng bạc tiền công ngày hôm nay của ngươi”
“Cảm ơn ông chủ”
Nhận lấy bạc của người đàn ông, nội tâm Thiên Thu vui sướng không thôi. Đây là món tiền đầu tiên hắn kiếm được ở thế giới này cũng là bậc thang đầu tiên để hắn bước đến đỉnh phong.
“À đúng rồi. Ta tên Tô Mộc, ngươi cứ gọi ta là Tô trưởng quỹ là được”
“Được. Tô trưởng quỹ”
“Được rồi hôm nay việc của ngươi đến đây ngươi, ngươi có thể về.”
“Vậy ta xin đi trước”
Cáo biệt Tô trưởng quỹ về sau Thiên Thu rời đi tiệm vải Tô gia.
…
Bước ra tiệm vải Tô gia, Thiên Thu nhìn về chỗ bạc trên tay. Hắn bất giác nở một nụ cười hạnh phúc.
Bỗng nhiên lòng hắn chững lại. Nội tâm hắn sinh ra một cảm giác khó chịu giống như…có kẻ theo dõi.
Hắn từ từ quay đầu qua lại hòng quan sát xung quay. Bỗng nhiên ánh mắt hắn khóa chặt một ngõ nhỏ. Nơi đó đang đứng một người đàn ông trung niên.
Người trung niên này có dáng người thấp bé, ánh mắt híp lại trên mặt còn có một nốt ruồi. Thấy mình đã bị phát hiện tên người trung niên ngay lập tức quay đầu bỏ chạy.
Nhưng Thiên Thu nào có để hắn thoát dễ dàng như vậy. Hắn nhanh chóng bứt tốc đuổi theo.
Khi đạt được cảnh giới bất nhập lưu, cơ thể của hắn xảy ra biến đổi rất lớn không chỉ ở thể chất mà giác quan của hắn cũng được cường hóa lên rất nhiều. Chính vì vậy mà hắn có thể phát hiện tên người trung niên đang theo dõi mình.
Và cũng vì thể chất được tăng cường hắn nhanh chóng đuổi kịp tên người trung niên đến một con ngõ tối.
Đây là một con ngõ cụt. Tên người trung niên muốn quay lại thì đã muộn đằng vì Thiên Thu đã chặn ở đằng sau.
Tên người trung niên thở hổn hển. Khi hắn nhìn thấy Thiên Thu thì hắn vô thức lùi lại sau mấy bước.
Thấy đã dồn đối phương vào chân tường Thiên Thu tiến lên tra hỏi đối phương.
“Ngươi là ai? Tại sao lại theo dõi ta?”
Tên người trung niên vẫn thở hổn hển không nói gì.
“Nói mau nếu không đừng trách ta không khách khí.”
Thiên Thu gằn giọng hòng đe dọa người trung niên. Nếu đối phương không chịu nói thì hắn chỉ có thể dùng biện pháp mạnh thôi.
“Ha..Ha…Ha…Ha…Ha…”
Bỗng nhiên tên trung niên nhân nhìn lấy hắn rồi bắt đầu cưởi.
“Ngươi cười cái gì?”
Tên trung niên nhân vẫn tiếp tục cười.
"Ta hỏi, người cười cái gì..."
Chưa kịp nói hết câu Thiên Thu bỗng thấy nhói đau ở gáy kèm theo đó là tiếng va đập.
Rầm!
Mắt hắn tối sầm lại, đôi chân dần cảm thấy vô lực. Cuối cùng hắn ngã xuống.