Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tu Tiên Thật Là Khó Khăn A !

Chương 5: Bất nhập lưu đỉnh phong




Chương 5: Bất nhập lưu đỉnh phong

Buổi tối, trong một khu vực của khu rừng không tên gần Đại Vũ thôn.

Có rất nhiều chiếc xe ngựa đang đỗ lộn xộn. Ở gần đó là một đám chừng mười người đang ngồi vòng quanh bếp củi.

Tất cả những người này đều mặc một chiếc áo choàng đen che kín toàn thân. Đầu đội một chiếc mũ trùm đen che đi khuôn mặt.

“Lần này mang về món hàng quý giá như vậy không biết Hoàng đại nhân sẽ thưởng cho chúng ta bao nhiêu bạc đây”

“Chắc chắn là rất nhiều”

“Lâu lắm rồi ta được nếm vị phụ nữ. Hắc…Hắc…Xong chuyến này ta sẽ đi Túy Xuân Lâu ba ngày ba đêm.”

Người này nói một câu người kia nói một câu không khí bỗng trở nên náo nhiệt.

“Im lặng hết cho ta!”

Bỗng một tiếng quát làm bầu không khí yên tĩnh trở lại.



Tất cả đều nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, ở đó là một ngươi mặc đồ đen đang ngồi trên một tảng đá. Người này toàn thân phát ra một cỗ khí thế khác hẳn với những người còn lại, cỗ khí thế này có thể áp chế được tất cả những người có mặt ở đây. Không cần nói cũng biết người nay chính là lão đại của nhóm người này.

“Các ngươi đây là muốn gọi dã thú đến sao? Chuyến hàng lần này rất quan trọng, nếu làm hỏng thì đừng nói các ngươi ngay cả ta cũng đừng mong toàn mạng.”

Lời nói của người đàn ông rất chậm rãi nhưng ngữ khí lại đáng sợ đến cực điểm.

Nghe thấy những lời này đàm người còn đều không dám ho he thêm một câu nào nữa.

“Bây giờ đến lượt của ai?”

Tên lão đại thấy không ai nói gì nữa thì mới hỏi.

“Thưa Hắc Vũ đại nhân bây giờ là lượt của Tứ ạ!”

Một tên áo đen ngồi gần Hắc Vũ nhất cung kính nói cho hắn.

“Ừm. Tứ! Ngươi đi đi, nhớ rằng chuyến hàng này rất quý. Nếu làm tổn hại đến một sợi lông của chúng thì ngươi biết hậu quả rồi đấy”

Hắc Vũ liếc mắt đến một tên áo đen đang ngồi dưới gốc cây rồi ném cho hắn một dây chìa khóa.

Tên kia bắt lấy dây chìa khóa rồi đứng dậy chắp hai tay thành hình nắm đấm, cúi người hành lễ với Hắc Vũ rồi nhanh chóng chạy ra chỗ đám xe ngựa.

Hắn lấy từ một chiếc xe ngựa ra một bao tải rồi nhanh chóng tiến đến chiếc xe ngựa khác.

Hắn để chiếc bao xuống đất rồi lấy ra một cái thìa khổng lồ. Cái thìa này phải dài đến hai mét.

Sau đó hắn xúc từng thìa một rồi thuận tay dùng luôn cây thìa để vén màn bao phủ chiếc xe ngựa lên và đổ thức ăn vào. Đổ xong hắn nhanh chóng rụt chiếc thìa lại.

Hắn cứ thuần thục làm như vậy cho đến chiếc xe cuối cùng. Nhưng đột nhiên hắn dừng tay do nghe thấy âm thanh lạ phát ra từ trong xe.

Hắn đặt cái thìa xuống rồi vén màn xe lên để xem tình hình bên trong.

Bên trong xe là một con thú nhìn giống con cáo với đôi tai to và cái đuôt to mượt. Nó có bộ lông màu nâu, xen lẫn trong đó là một túm lông màu trắng bao trùm ở cổ và một nhúm lông trắng ở cuối đuôi.

Khắp toàn thân nó toàn là còng sắt nhằm hạn chế hoạt động của nó. Tứ chi, cổ, mõm ngay cả cái đuôi của nó cũng bị một cái còng sắt khóa lại.

Ử! Ử!

Ngay lúc này nó đang kêu lên từng tiếng như b·ị đ·au ở đâu



Tên áo đen nghe thấy tiếng con cáo kêu thì bèn vén cái màn to ra để nhìn rõ bên trong.

Đột nhiên dị biến phát sinh, con cáo nhìn chằm chằm lấy tên áo đen đôi mắt đen của nó bỗng sáng lên ánh sáng màu tím.

Tên áo đen nhìn phải ánh mắt của nó thì đôi mắt hắn sáng lên ánh sáng tím trong chốc lát, ngay sau đó ánh sáng tím biến mất ánh mắt hắn dại ra.

Hắn chậm rãi lấy dây chìa khóa ra mở cửa lồng sắt, sau đó là đến những chiếc còng đang giam giữ lấy con cáo kia.

Sau khi còng được mở hết, con cáo rũ bộ lông của mình rồi nhảy xuống xe rồi chạy vào trong rừng.

Trước khi đi nó quay lại ánh mắt tràn đầy tức giận nhìn lấy tên áo đen đang dại ra trong xe. Ánh sáng màu tím lại lóe lên. Chỉ thấy tên áo đen trong xe vén màn sau đó từ

trong xe phát lên từng âm thanh như khi thái rau củ.

Xoẹt! Xoẹt!

Xong xuôi con cáo xoay mình chạy vào trong rừng sâu.



Tiệm vải Tô gia, trong phòng Thiên Thu.

[Một lần giả lập tiêu tốn 10 nguyên điểm. Có xác nhận mô phỏng?]

[Có/Không]

Giao diện quen thuộc của hệ thống vang lên.

Ngay lúc này Thiên Thu nhìn vào bảng thống báo của hệ thống vừa thở dài.

“Hệ thống trời đánh. Tăng giá cũng phải báo trước một tiếng chứ. May mà lần trước có tiền Tô trưởng quỹ trả cho ta không thì hậu quả thật không lường.”

Lần trước b·ị b·ắt đến căn hầm của Hoàng gia, Thiên Thu có thực hiện một lần mô phỏng. Nhưng đến lúc mở ra hệ thống hắn mới tá hỏa phát hiện ra…Hệ thống tăng giá!

Nguyên bản cần 2 nguyên điểm để tiến hành một lần mô phỏng nay lại cần đến 10 nguyên điểm cũng tức là 10 lượng bạc.

Rất may hắn mới được Tô trưởng quỹ trả cho 10 lượng bạc vừa đủ để tiến hành một lần mô phỏng. Nếu không có 10 lượng đó thì bây giờ hắn đã nằm trong bụng của hổ dữ rồi!

“Có”

Định thần lại hắn quả quyết nhấn xuống.

[Mười năm tuổi ngươi gia nhập Tô gia trở thành tâm phúc của Tô trưởng quỹ]

[Ngươi dùng tiền kiếm được để xin Thiên Hương quán chủ chỉ dạy võ đạo]

[Sau hai năm, ngươi không có tiến bộ gì. Thiên Hương quán chủ nói ngươi tư chất võ đạo quá kém khuyên ngươi từ bỏ nhưng ngươi không từ bỏ tiếp tục tu luyện]

[Sau 80 năm khổ tu ngươi tiến bộ cực chậm. Cứ vậy nhắm mắt tạm biệt trần gian]

[Ngươi c·hết hưởng thọ 99 tuổi]

[Ký chủ có thể nhận lấy một trong ba thứ sau]

[Một: Tu vi bản thân ở tuổi 60]

[Hai: Kinh nghiệm bản thân ở tuổi 99]

[Ba: Trí tuệ bản thân ở tuổi 99]





“Cái tư chất đáng c·hết này của ta. Haizz…”

Thiên Thu nhìn lấy bảng thông báo thất vọng thở dài.

“Chọn một”

Sau một hồi suy nghĩ hắn vẫn quyết định chọn một.

Nếu như không phải do thực lực không đủ thì làm sao lần trước ta b·ị b·ắt được. Muốn sinh tồn trong thế giới này thì bắt buộc phải tăng lên thực lực của bản thân.

Ngay lập tức, cơ thể hắn cảm thấy một dòng nhiệt nóng lưu chuyển khắp cơ thể. Nơi dòng nhiệt nóng đi qua cơ bắp của hắn lại săn chắc thêm…một ít.

“Má nó. Tiếp tục!”

Hắn tiếp tục nhấn xuống mô phỏng.



[Ngươi tiến cảnh chậm chạp cứ như vậy nhắm mắt xuôi tay]

[Ngươi c·hết hưởng thọ 90 tuổi]

Tiếp tục!



[Ngươi c·hết hưởng thọ 96 tuổi]

Tiếp tục!



Tiếp tục!



[Ngươi c·hết hưởng thọ 94 tuổi]

[Ký chủ có thể nhận lấy một trong ba thứ sau]

[Một: Tu vi bản thân ở tuổi 60]

[Hai: Kinh nghiệm bản thân ở tuổi 94]

[Ba: Trí tuệ bản thân ở tuổi 94]

Rầm!

Nhìn thấy dòng thông báo của hệ thống Thiên Thu ngã ngay xuống đất.

“Mẹ nó 6 lần liên tiếp rồi! Có cần kém như vậy không hả “Tư chất” của ta?”

Hắn đắng chát lên tiếng. Hắn biết tư chất của mình rất kém nhưng không ngờ nó lại kém đến mức độ này. Khổ tu hơn 600 năm mà vẫn không có tiến bộ gì!

“Mẹ nó! Lại một lần! Ta không tin lần này vẫn không được”

[Một lần mô phỏng tốn 10 lượng bạc. Có xác nhận mô phỏng?]



[Có/Không]

“Có”

[Mười năm tuổi ngươi gia nhập Tô gia trở thành tâm phúc của Tô trưởng quỹ]

[Ngươi dùng số tiền kiếm được xin Thiên Hương quán chủ chỉ dạy ngươi võ đạo]

[Sau hai năm, thấy ngươi tiến bộ quá chậm Thiên Hương quán chủ khuyên ngươi từ bỏ. Nhưng ngươi vẫn quyết tâm khổ tu]

[40 năm sau, ngươi thành công bước tiến nhập bất nhập lưu đỉnh phong. Ngươi vẫn tiếp tục khổ tu.]

[50 năm sau, ngươi tiến bộ chậm chạp. Nhắm mắt xuôi tay vĩnh biệt thế gian]

[Ngươi c·hết hưởng thọ 109 tuổi]

[Ký chủ có thể nhận lấy một trong ba thứ sau]

[Một: Tu vi bản thân ở tuổi 60]

[Hai: Kinh nghiệm bản thân ở tuổi 109]

[Ba: Trí tuệ bản thân ở tuổi 109]



“Cuối cùng thì…Ta thăng cấp rồi!”

Thiên Thu siết chặt nắm đấm, nước mắt tuôn trào. Hắn khóc trong sung sướng.

“Đương nhiên chọn một rồi”

Hắn quả quyết nhấn xuống một.

Ngay lập tức một dòng khí nóng lưu chuyển trong người hắn. Dóng khí nóng này còn mạnh mẽ hơn những lầm mô phỏng trước.

Nơi dòng khí nóng đi qua khiến cơ bắp của hắn càng thêm rắn chắc. Cuối cùng dòng khí nóng biến mất.

Nhìn lại cơ thể của Thiên Thu, có vẻ chẳng thay đổi chút nào tuy nhiên lực lượng của hắn đã có sự thay đổi đáng kể.

Thiên Thu nắm bàn tay lại cảm nhận lấy sức lực của bản thân lại cường đại thêm mấy phần. Khóe miệng hắn bất cong lên.

Nhưng nhìn lại số dư tài khoản của bản thân nụ cười trên mặt hắn biến mất chẳng thấy đâu nữa.

[Số dư hiện tại: 12]

“Má nó! Tiền lương một tuần của ta”

Thiên Thu khóc không ra nước mắt. Cả tuần nay hắn làm việc cho Tô trưởng quỹ mới kiếm được 80 lượng bạc, ấy vậy mà bây giờ đã tiêu hết rồi.

“Haizz…Số ta khổ quá mà. Kệ đi, đi mua cái gì ăn đã!”

Hắn bước ra khỏi phòng đi tiến về phía đường phố.

Bây giờ mới là buổi sang sớm nên trên đường có ít người dân qua lại. Nhưng tất cả các sạp hàng đều đã mở bán.

Hắn thuần thục tiến đến đến quầy bánh bao quen thuộc của hắn mua lấy một túi bánh bao.

Sau đó hắn vừa đi dạo phố vừa gặm bánh bao. Một lúc sau hắn tiến đến một cái hồ nhỏ. Cái hồ nhỏ này nằm ở rìa của ngôi làng gần với khu rừng không tên.

Lúc này hắn bỗng lấy từ trong túi ra một chiếc bánh bao rồi ném về một bụi cây gần đó.

“Ăn đi. Ngươi theo ta lâu như vậy chắc là đói lắm rồi.”