Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tu Tiên Thật Là Khó Khăn A !

Chương 2: Ba lần mô phỏng




Chương 2: Ba lần mô phỏng

Chap 2: Ba lần mô phỏng

[Đang tiến hành, xin chờ!]



[Bắt đầu mô phỏng]

[Thông qua hệ thống ngươi biết được sau 2 ngày nữa mình sẽ c·hết]

[Ngươi vì an toàn của bản thân quyết định tự bế, trong vòng 2 ngày không ra khỏi nhà]

[Đến đêm ngày thứ hai, ngươi đang ngủ bỗng tỉnh dậy bởi nghe thấy tiếng động, ngươi bèn đi ra ngoài kiểm tra. Ngươi mở cửa, vừa đi hai bước ra khỏi nhà thì b·ị đ·ánh một cú mạnh vào sau gáy. Ngươi lập tức gục xuống đất, hai khắc sau thì tắc thở.]

[Ngươi c·hết hưởng dương 15 tuổi]

[Ký chủ có thể nhận lấy một trong ba thứ sau]

[Một: Tu vi bản thân ở tuổi 15]

[Hai: Kinh nghiệm bản thân ở tuổi 15]

[Ba: Trí tuệ bản thân ở tuổi 15]

Thiên Thu: ”???”.

Mặt hắn không khỏi đen đi mấy phần.

Không phải chứ, ở trong nhà mà cũng bị đ·ánh c·hết. Con hàng này cũng quá đen đủi đi !

“Nhưng rốt cuộc là ai g·iết ta? Ta cũng không gây thù chuốc oán với ai đi. Trộm?” những ý nghĩ này vừa ra đã bị hắn phủ định.

“Không thể đi, trộm nào lại đi chọn cái nhà này.” lời của hắn cũng không phải vô căn cứ. Nguyên nhân là do căn nhà hắn đang ở đã nát lắm rồi.

Ngôi nhà hắn đang ở là một ngôi nhà bằng đất, mái nhà bằng rơm. Cả căn nhà chỉ có một gian duy nhất cho hắn sinh hoạt. Trong nhà khắp nơi toàn là bụi bặm, mạng nhện giăng đầy trên trần nhà. Tường nhà thì loang lổ những vết nứt vỡ, có những chỗ đã rụng từng mảng.

Nhìn từ ngoài vào thì căn nhà này không khác gì căn nhà bỏ hoang. Chính vì vậy nên hắn có thể khẳng định rằng kẻ t·ấn c·ông hắn không phải là trộm. Bởi vì không có tên trộm nào ngu ngốc đến mức đi trộm một căn nhà bỏ hoang cả, trộm nhà của phú hào không phải thơm hơn sao ?

“Bỏ đi, nếu không nghĩ ra vậy thì không cần phí thời gian nữa” hắn lắc đầu từ bỏ suy nghĩ để tập trung vào lựa chọn ở trước mặt.

Trong vòng hai ngày thì cái rắm còn không đánh được chứ đừng nói tu vi, kinh nghiệm thì cũng tương tự như vậy. Nếu đã vậy…

“Ta chọn ba” hắn quyết đoán ra lệnh.

Ngay lập tức liên tiếp những hình ảnh xuất hiện trong đầu hắn, đó là kí ức trong hai ngày tiếp theo. Dường như đã quen với hai lần trước đó nên lần này hắn không còn đau đầu nữa.

Hình ảnh tua nhanh đến đêm hôm hắn b·ị s·át h·ại.





“Ngươi có chắc là nhà này không ?”

“Chắc chắn mà nhị ca, ta đã thăm dò 2 ngày nay rồi không thể nào sai được !”

“Im lặng! Nhớ kỹ phải bắt sống hắn!”

“Vâng, đại ca!”



Từng đợt tiếng nói truyền vào tai Thiên Thu. Hắn mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt là một trần nhà rơm đầy bụi bặm.

Hắn rời khỏi giường, cầm lấy cây đèn ở trên bàn dụi dụi con mắt rồi dần dần bước ra cửa.

Cạch !

Cánh cửa gỗ được mở ra, bên ngoài là một màu đen như mực. Hắn đi lên phía trước, một bước chân, hai bước chân.

Rầm !

Một tiếng động lớn vang lên, hắn ngã xuống. Tiên huyết từ đầu hắn chảy ra, mắt hắn mờ dần. Trong khoảnh khắc trước khi ý thức của hắn tắt hẳn thì lại có những tiếng nói đập vào tai hắn.

“Ngươi làm gì vậy? Đã nói phải bắt sống hắn mà !”

“Xin lỗi…Nhị ca. Đệ chỉ định đánh ngất hắn mà thôi ai ngờ tên tiểu tử này thể chất lại yếu vậy”

“Đừng nói nữa! Sự đã rồi! Nhanh lấy điểm chỉ của hắn đi, ít nhất chúng ta cũng có thứ mang về bàn giao cho Hoàng đại nhân!”

“Vâng đại ca!”



Kí ức trong đầu hắn cũng kết thúc từ đây.

Sau khi quan sát kĩ những hình ảnh trong đầu, hắn có thể phân tích được như sau: sau hai ngày nữa ba tên trộm sẽ đột nhập vào nhà hắn rồi s·át h·ại hắn, nhưng đó không phải chủ ý của chúng mà là của “Hoàng đại nhân”.

“Hoàng đại nhân…Hoàng đại nhân…Hoàng đạ…Hoàng Triêu Thống!”

Ở Đại Vũ thôn, có rất nhiều người họ Hoàng nhưng người có đủ danh vọng để được gọi là đại nhân thì chỉ có một người, đó là Hoàng Triêu Thống.

“Nếu thật là hắn thì rắc rối đây”.

Hoàng Triêu Thống là địa chủ giàu nhất của Đại Vũ thôn. Có tin đồn nói rằng ngày xưa hắn là một thương gia giàu nhất nhì ở Ca Lạp trấn nhưng hắn đã bán hết sản nghiệp rồi về định cư ở Đại Vũ thôn.

Vì vậy nên lượng tài lực mà hắn sở hữu là không hề tầm thường. Ngoài ra hắn còn sở hữu khế đất của phần lớn Đại Vũ thôn. Hầu hết thôn dân ở đây là sống ở trên đất của hắn, hằng năm phải nộp thuế cho hắn. Chính vì thế nên tất cả người dân trong Đại Vũ thôn đều kính sợ hắn.

Ngươi dám đặc tội với ta? Được! Nhà của ngươi cũng không cần ở nữa, cút đi cho ta !



Như thế thì nào có ai dám chống đối hắn.

“Má nó! Theo trí nhớ của nguyên chủ thì ngay cả cái mông của hắn ta còn chưa thấy. Sao lại đắc tội hắn rồi ?”Thiên Thu vô thức buột ra một câu chửi thề.

Không biết thì thôi, biết thì càng cảm thấy tuyệt vọng. Hắn thế mà đắc tội với ngươi quyền lực nhất trong thôn, phen này muốn sống yên cũng khó.

Trốn đi? Ý nghĩ này vừa ra đã bị hắn lắc đầu phủ quyết.

Đừng có đùa! trốn đi đâu bây giờ? Đừng quên đây là cơ thể của một kẻ mới đi làm một ngày đã kiệt sức mà c·hết. Bảo hắn đi trốn? Vừa đi nửa bước ra khỏi thôn đã bị gió thổi lạnh c·hết cũng không biết chừng. Hơn nữa, nếu như hai ngày sau sẽ có kẻ t·ấn c·ông hắn thì rất có thể ngay bây giờ bọn chúng đang theo dõi rồi, có khi chưa ra đến cổng thôn đã b·ị b·ắt lại.

“Haizz…Sao số ta lại khổ vậy chứ. Kiếp trước bị xe tông c·hết. Kiếp này cũng sắp xong rồi !” hắn thở dài tự giễu.

“Cũng may, ta còn có hệ thống” khóe miệng hắn không khỏi dâng lên. Kiếp này hắn thật sự quá khổ, phụ mẫu thì mất, cơ thể thì yếu ớt vừa đi làm một ngày đã kiệt sức mà c·hết. Hai ngày nữa thì bị người ta g·iết. Nhưng hắn không tuyệt vọng vì hắn còn có hệ thống. Có hệ thống trong tay thì mọi nguy hiểm cũng biến thành cơ duyên, đây là điều hắn tổng kết qua những bộ tiểu thuyết mạng ở kiếp trước.

“Hệ thống! Tiến hành mô phỏng”

[Một lần mô phong tốn 2 nguyên điểm. Xác nhận mộ phỏng]

[Có/Không]

“Có”.

[15 tuổi ngươi phát hiện 2 ngày nữa mình sẽ c·hết. Bị Hoàng Triêu Thống g·iết c·hết.]

[Ngươi không cam lòng c·hết như vậy. Quyết tâm ra ngoài tìm cách thoát c·hết]

[Ngươi xin vào làm ở Tô gia.]

[Do bộc lộ tài năng toán học ngươi được Tô gia trưởng quỹ hết sức thưởng thức]

[Sau 2 ngày không có gì xảy ra, ngươi thoát c·hết!]

[Sau 1 năm do biểu hiện xuất sắc của mình, ngươi được Tô gia trưởng quỹ đề bạt lên làm trưởng quầy ở một cửa hàng của Tô gia]

[Trong một lần báo cáo doanh thu với trưởng quỹ, ngươi tình cờ gặp được Tô gia hộ vệ đang luyện tập. Tại đây ngươi chứng kiến được cảnh một hộ vệ Tô gia dùng một quyền đánh nát mộc nhân. Tại thời điểm này ngươi mới phát hiện đây là thế giới võ hiệp]

[Ngươi quyết tâm luyện võ. Ngươi bỏ tiền để luyện võ ở võ quán duy nhất trong thôn, võ quán Thiên Hương. Nhưng Thiên Hương quán chủ nói thể chất của ngươi quá yếu nên không thu nhận ngươi]

[Ngươi vẫn không từ bỏ quyết tâm luyện võ. Hằng ngày đều rèn luyện bản thân để nâng cao thể chất]

[Sau 2 năm ngươi lại tiến đến Thiên Hương võ quán. Lần này quán chủ đã đồng ý thu nhận ngươi.]

[Nhưng sau 1 năm luyện võ Thiên Hương quán chủ nói tư chất võ đạo của ngươi quá kém khuyên ngươi từ bỏ]

[Ngươi vẫn nhất quyết không từ bỏ, tiếp tục khổ luyện]



[70 năm sau, lúc này ngươi 88 tuổi. Tu vi võ đạo của ngươi vẫn không có tiến bộ. Ngươi luyến tiếc mà rời khỏi thế gian này.

[Ngươi c·hết hưởng thọ 88 tuổi]



“Không phải chứ! Tư chất của ta kém vậy sao? Luyện võ cả đời mà còn không thể trở thành chân chính võ giả” hắn cảm thấy suy sụp.

Chính Thiên Hương quán trưởng cũng đã xác nhận hắn không có võ đạo thiên phú. Nghĩa là đời này hắn cũng khó mà trở thành võ giả.

[Ký chủ có thể nhận lấy một trong ba thứ sau]

[Một: Tu vi bản thân ở tuổi 60]

[Hai: Kinh nghiệm bản thân ở tuổi 88]

[Ba: Trí tuệ bản thân ở tuổi 88]

Ba tuyển chọn của hệ thống hiện ra. Hắn không suy nghĩ nhiều liền chọn một. Thể chất hiện tại của hắn quá yếu, phải cải tạo lại thể chất này thì mới có cơ hội luyện võ.

Xì…Xì…Xì

Từng làn khói trắng bốc lên, cơ thể hắn bỗng xảy ra biến hóa. Từng đường vân, từng thớ cơ bắp hiện lên thay thế cho cơ thể gầy trơ xương trước đó của hắn. Nước da

trắng bệch đã được thay thế bằng một nước da màu đồng khỏe mạnh. Từ một con ma bệnh hắn đã trở thành một tráng sĩ khỏe mạnh.

“Này biến đổi cũng quá lớn đi, kiếp trước cơ thể của ta cũng không được như này”Thiên Thu cảm thán công năng của hệ thống. Có thể biến một cơ thể yếu ớt trở thành một cơ thể vạm vỡ như này, hệ thống này thật thần kỳ.

“Được lắm, thêm một lần mô phỏng nữa”

[Một lần mô phong tốn 2 nguyên điểm. Xác nhận mộ phỏng]

[Có/Không]

“Có” hắn hào hứng gật đầu.



[15 tuổi ngươi phát hiện 2 ngày nữa mình sẽ bị g·iết]

[Ngươi gia nhập Tô gia, trở thành tâm phúc của Trưởng quỹ]

[Sau 1 năm làm việc ở Tô gia ngươi trở thành Trưởng quầy ở một cửa hàng Tô gia]

[Ngươi bỏ tiền ra xin học võ ở Thiên Hương võ quán]

[Sau 2 năm Thiên Hương quán chủ nói ngươi tư chất quá kém khuyên ngươi từ bỏ. Ngươi vẫn quyết tâm khổ luyện]

[Sau 20 năm khổ luyện ngươi chính thức trở thành bất nhập lưu võ giả]

[Ngươi hào hứng, muốn bộc lộ tài năng của mình]

[Trong một lần đi trên phố ngươi gặp một cô nương đang bị một đám lưu manh quấy rồi. Ngươi đứng ra bênh vực nàng. Lão đại của bọn lưu manh thấy ngươi trướng mắt bèn cho ngươi một quyền.]

[Ngươi c·hết hưởng dương 38 tuổi]