Chương 24: Đi chữa bệnh
Chương 24: Đi chữa bệnh
Sáng hôm sau, trên con phố tấp nập của Đại Vũ thôn, Thiên Thu đang mua bánh bao.
“Khách quan, bánh bao của ngài đây.” Ông chủ hàng bánh bao nhiệt tình đưa bánh cho Thiên Thu.
“Đa tạ ông chủ”.
Nhìn chiếc bánh bao ở trên tay, Thiên Thu nuốt một ngụm nước miếng, đưa bánh lên miệng cắn một miếng, ngay lập tức hương vị của chiếc bánh bao lan tỏa trong khoang miệng.
“Ngon quá! Ông chủ, bánh bao của ông là ngon nhất đó, ta ăn bao nhiêu cũng không ngán!”
“Ha ha, khách quan quá khen.” Ông chủ hàng bánh nghe vậy cũng cười đáp lại.
“Ngươi nghe gì chưa? Nghe nói Hoàng đại nhân làm việc phạm pháp đang bị truy nã, toàn bộ Hoàng phủ cũng bị niêm phong rồi” một giọng nói truyền vào tai Thiên Thu.
Giọng nói này là từ quán nước bên cạnh, có mấy người khách đang ngồi buôn chuyện.
“Cái gì? Không thể nào đi! Ai chả biết Hoàng Triêu Thống có qua lại với Phương Đại Nguyên, làm sao có chuyện hắn bị quan phủ truy nã được!” một người khác nghe vậy tỏ vẻ hoài nghi.
“Chắc chắn đó, sáng nay ta đi qua hoàng phủ thấy nơi đó đã bị dán niêm phong rồi, trước cửa còn đứng mấy tên quan sai canh phòng nữa.” tên khách nhân kia tiếp tục khẳng định.
“Đáng đời hắn lắm, mấy năm nay hắn làm bao nhiêu việc xấu rồi, cầu mong cho hắn bị quan phủ bắt lại đi.” Ông chủ tiệm nước bưng khay trà ra nghe thấy hai tên khách nhân nói chuyện cũng nói chen vào.
Nghe được cuộc đối thoại của bọn hắn, Thiên Thu nhíu mày, hắn cảm thấy khá bất ngờ khi Hoàng Triêu Thống có thể thoát được, càng bất ngờ hơn khi thực lực mạnh như Ngô Tuấn lại để xổng mất hắn.
Hừ, Hoàng Triêu Thống, món nợ của chúng ta chưa xong đâu!
…
Một lúc sau, hắn đứng trước một của tiệm, phía trên bảng hiệu có ghi “Hòa y quán”.
Hòa y quán là hiệu thuốc duy nhất ở Đại Vũ thôn, trước đây ở thôn không hề có y quán, mãi cho đến khi Hoàng gia và Tô gia xuất hiện. Y quán này là của Hòa đại phu mở, nghe nói ông ta trước đây là một đại phu ở trên Ca Lạp trấn sau được Tô gia mời về Đại Vũ thôn.
Thiên Thu chần chờ một lúc sau đó tiến vào trong. Thứ đầu tiên hắn thấy là một quầy gỗ, đằng sau là một chiếc tủ gỗ với rất nhiều những hộc tủ nhỏ, bên cạnh chiếc tủ là một tấm màn che, đang đứng quầy là một tên thiếu niên tầm chạc tuổi hắn.
Thấy hắn bước vào tên thiếu niên bèn lên tiếng: “Tới mua thuốc hay là khám bệnh?”
“Ta tới khám bệnh.” Thiên Thu đáp.
“Đi theo ta” tên thiếu niên rời quầy, vén tấm màn bên cạnh tủ thuốc sau đó đi vào.
Thiên Thu nhanh chóng đi theo sau.
Đằng sau Hòa y quán là một căn phòng khác, căn phòng này có ba chiếc giường gỗ được xếp cách đều nhau, bên trái căn phòng là một chiếc bàn cùng với hai chiếc ghế.
Trong ba chiếc giường thì hai chiếc còn trống chỉ một chiếc có người. Người nằm trên giường là một người đàn ông trung niên, bên cạnh người đàn ông trung niên là một lão nhân. Lão nhân này có mái tóc hoa râm, trên mặt lão đã xuất hiện nhiều nếp nhăn, cằm lão có để một bộ râu trắng, thân mặc một bộ quần áo đã bạc màu, ông ta chính là chủ nhân của Hòa y quán, Hòa đại phu.
Lúc này người đàn ông trung niên đang nằm sấp trên giường, trên lưng bị cắm mấy cây kim, còn Hòa đại phu thì đang nhổ đi từng cây kim một.
Khi toàn bộ cây kim đã được nhổ xong, Hòa đại phu mới lên tiếng nhắc nhở: “Xong rồi đó, từ giờ nhớ làm việc điều độ, kiếm ít tiền đi một chút, nếu không ta cũng không cứu nổi cái lưng này của ngươi đâu.”
“Đa tạ Hòa đại phu! Ta sẽ chú ý.” Người trung niên nhân xoay người lại, mặt tươi cười hướng Hòa đại phu nói.
“Hừ, Tiểu Thanh! Bốc thuốc cho hắn.” Hòa đại phu quay người lại nhìn người tên thiếu niên tên Tiểu Thanh rồi nói.
“Vẫn như mọi lần đúng không Hòa Đại Phu?” tên thanh niên hỏi lại, qua ngữ khí của hắn có thể thấy hắn đã từng làm việc này hơn nữa đã làm rất nhiều lần.
“Tăng thêm hai liều đi.” Hòa đại phu đáp lại.
“Vâng, đúng rồi Hòa đại phu, ta dẫn thêm một tên bệnh nhân đến cho ngài đây.” tên thiếu niên đáp lại lễ phép rồi đi ra khỏi phòng.
Nghe Tiểu Thanh nói vậy Hòa đại phu mới chú ý đến Thiên Thu, lão chỉ về phía bộ bàn ghế và nói :” Ngồi đi”.
“Vâng.” Thiên Thu đáp lại.
“Cởi áo ra” Hòa đại phu tiếp tục nói.
“…”
Thẳng thắn như vậy sao ?
Dù hơi ngại ngùng nhưng Thiên Thu vẫn nghe theo chỉ đạo của Hòa đại phu. Hắn cởi áo ra và ngồi xuống bàn để Hòa đại phu khám cho hắn.
Sau một loạt các thủ pháp xem bệnh Hòa đại phu chẩn đoán rằng Thiên Thu đã từng b·ị t·hương rất nặng, và hắn mới qua khỏi cơn nguy kịch gần đây. Lão cảm khái rằng việc Thiên Thu còn sống sau thương tích cỡ đó là một kỳ tích.
Sau đó lão kê đơn thuốc cho Thiên Thu để giúp cơ thể hắn hồi phục và chữa trị những di chứng để lại trên cơ thể hắn.
Cuối cùng, Hòa đại phu khuyên Thiên Thu cần phải tĩnh dưỡng một thời gian và không được vận động mạnh. Thiên Thu cảm ơn Hòa đại phu rồi rời khỏi Hoà y quán.
…
Thiên Thu đi trên con phố của Đại Vũ thôn, trong lúc đang suy nghĩ về v·ết t·hương của mình, hắn cảm thấy khá ngạc nhiên khi mình b·ị t·hương nặng như vậy. Qua lời nói của Hòa đại phu thì việc hắn còn sống là một kỳ tích và hắn cũng không nghi ngờ gì lời nói của lão cả. Hắn bỗng nhớ về tối hôm qua, trước khi rời đi thôn phủ, Ngô Tuấn có nói hắn b·ị t·hương và chữa trị cho hắn.
“Chẳng lẽ là do hắn?” Thiên Thu tự hỏi, từ đáy lòng hắn dấy lên sự biết ơn. Mọi sự bất mãn với Ngô Tuấn trong lòng hắn bỗng chốc mất sạch.
Sau khi đi một lúc đi đường thì Thiên Thu dừng chân trước một ngôi nhà, ở cổng của ngôi nhà có treo một tấm bảng hiệu “Thiên Hương võ quán”.
Sau trận chiến hôm qua Thiên Thu đã có suy nghĩ phải nâng lên thực lực của chính mình và bây giờ hắn lại càng quyết tâm với suy nghĩ đó hơn. Thế giới này thực sự quá nguy hiểm, để sống sót thì việc tăng lên thực lực của bản thân là điều cần thiết.
Sau khi tìm hiểu một chút thì hắn biết được rằng luyện võ là cách nhanh nhất để mạnh lên. Chính vì vậy nên điểm đến tiếp theo của hắn là Thiên Hương võ quán, võ quán duy nhất trong đại vũ thôn.
Thiên Thu tiến đến cổng Thiên Hương võ quán, trước cổng có một người đàn ông trung niên đang quét lá.
Người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn và rắn chắc, dường như hắn đã luyện võ trong một thời gian dài. Hắn mặc một bộ võ phục màu xanh, với phần ống tay bị loại bỏ làm lộ ra cánh tay săn chắc. Làn da của hắn ngăm đen, có vẻ như đã bị tác động nhiều bởi ánh nắng mặt trời. Trên mặt của hắn có một vết sẹo dữ tợn, cho thấy rằng hắn đã từng trải qua những trận chiến khốc liệt và đã từng chịu đựng những v·ết t·hương nghiêm trọng trong quá khứ.
Thiên Thu đi đến trước người đàn ông, ôm quyền hỏi :“Đại thúc, ta muốn học võ công ở Thiên Hương võ quán, không biết thúc có thể cho ta biết làm sao để có thể đăng ký không?”
Nghe vậy người đàn ông trung niên đứng lại, nghiêm túc nhìn vào Thiên Thu và nói: "Võ quán của ta không phải là nơi bất kỳ ai cũng có thể vào được. Ta chỉ nhận những người có tiềm năng và thực sự quyết tâm. Ngươi có đủ những điểu đó không?"
Nhìn thấy sự nghiêm túc của người đàn ông, Thiên Thu cẩn thận chọn từ ngữ rồi trả lời với giọng điệu chắc chắn: "Có chí thì nên, tất cả mọi sự đều có thể. Đại thúc, người yên tâm, dù cho bây giờ sức mạnh của ta không đủ nhưng ta tin với quyết tâm của mình ta chắc chắn có thể làm được"
Sau câu trả lời của Thiên Thu là một khoảng lặng, bỗng nhiên người đàn ông cười lên một cách hào sảng phá vỡ sự yên lặng giữa hai người:” Ha ha ha! Tiểu Tử, ý chí được lắm. Ta tên là Trương Nguyên là quán chủ của võ quán này, ngươi có thể gọi ta là Trương đại sư. Ngươi nói ngươi muốn học võ công đúng không, vậy thì đi theo ta đi.”
Chỉ thế thôi sao? Không có khảo nghiệm gì à?
Trong đầu thì nghĩ như vậy nhưng Thiên Thu vẫn gật đầu và nhanh chóng đi theo sau Trương Nguyên.
Trương Nguyên dẫn Thiên Thu vào Thiên Hương võ quán, nơi có mười mấy tên thanh niên đang đứng sắp xếp thành hàng để tập võ. Trước mặt họ, có một người thanh niên rất trẻ, hắn có thân hình khỏe mạnh và làn da đồng màu. Hắn mặc một bộ võ phục của Thiên Hương võ quán, tạo nên sự thống nhất về trang phục giữa các võ sinh ở đây. Có thể thấy rằng người thanh niên này có kinh nghiệm vượt trội so với những người ở dưới.
Trương Nguyên hô lớn:” Đại Lực!”
Nghe thấy lời của Trương Nguyên, Đại Lực kêu một người thanh niên ở trong nhóm lên và nhờ hắn huấn luyện cho những người còn lại, còn hắn thì chạy lại chỗ của Trương Nguyên.
Trương Nguyên nhìn vào Thiên Thu và nói :”Đây là Đại Lực, là đại đệ tử của ta, ngươi hãy luận bàn một trận với hắn đi. Như vậy ta mới có thể xác định chính xác sức mạnh của ngươi”.
“Không vấn đề gì chứ?” Trương Nguyên nhìn vào Thiên Thu rồi quay sang nhìn Đại Lực.
“Không có!” cả Đại Lực và Thiên Thu đều ôm quyền và đồng thanh đáp.
Trương Nguyên dẫn Thiên Thu và Đại lực đến sân đấu luyện ở trong Thiên Hương Võ quán. Thiên Thu đứng đối diện với Đại Lực.
Đại Lực bắt đầu thủ thế, khí thế hắn dâng trào, một cỗ áp lực vỗ hình bỗng đè nặng lên người Thiên Thu, cỗ khí thế này không ẩn chứa sát khí như của Hắc Vũ nhưng áp lực mà nó mang lại còn cao hơn gấp nhiều lần. Nếu là Thiên Thu của tối hôm qua thì hắn sẽ chẳng ngần ngại gì mà tự giác “Rút lui chiến thuật” nhưng bây giờ đã khác.
Thiên Thu cũng tiến hành thủ thế, khóe miệng của hắn hơi nhoẻn lên. Trong đầu hắn mặc niệm.
IRIS!
[Oáp…! Tên ranh con nào phá đám giấc ngủ của ta vậy?]
Một giọng nói máy móc vang lên.