Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tu Tiên Thật Là Khó Khăn A !

Chương 22: Món tiền lớn.




Chương 22: Món tiền lớn.

“Tiểu thư, cô có sao không?” Ngô Tuấn lại chạy đến chỗ Thanh Hương một mặt lo lắng hỏi.

Nàng đứng dậy phủi nhẹ đi quần áo rồi nhẹ nhàng đáp lại hắn: “Ta không sao…”.

Nghe vậy hắn liền thở phào nhẹ nhõm:” Vậy thì tốt rồi.”

“Không sao cái đầu ngươi!Ngươi làm cái gì mà về muộn vậy? Ngươi biết vừa rồi nguy hiểm bao nhiêu không? Tí nữa thì ta m·ất m·ạng rồi!” Ngô Tuấn vừa mới dứt câu thì nàng liền quay ra bộ mặt tức giận mắng hắn.

Sau khi mắng Ngô Tuấn chừng mười lăm phút đồng hồ thì Thanh Hương mới hả giận, lúc này cơ mặt nàng mới giãn ra đôi chút. Tương phản với nàng, sau khi bị mắng suốt mười lăm phút đồng hồ khuôn mặt Ngô Tuấn giờ đây đen như mực, hắn cúi gằm mặt xuống biểu thị hối lỗi.

“Mà sao trông ngươi tàn tạ vậy?” Thanh Hương hỏi.

Nghe Thanh Hương hỏi vậy Ngô Tuấn bất giác nhớ lại khi nãy lúc bị bẫy ở chỗ kia, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, hắn đành phải sử dụng tấm phù quý giá nhất, tạo ra một v·ụ n·ổ, phá hủy trận pháp kia, nhờ đó hắn mới giữ được mạng. Nhưng bản thân hắn cũng bị thổi bay do uy lực của v·ụ n·ổ khiến hắn lăn lộn trên mặt đất mấy vòng mới dừng lại được, tạo ra bộ dạng thê thảm như hiện tại.

“Ách, ta…ta…” đột nhiên bị hỏi như vậy khiến Ngô Tuấn nhất thời không biết trả lời sao, nếu nói thật thì quá mất mặt, cuối cùng hắn đành bịa ra một lý do:” Ta gặp phải một kẻ địch rất mạnh, đây là do ta chiến đấu với hắn mà tạo thành!”

Thanh Hương đương nhiên nhận ra sự ấp úng của Ngô Tuấn nhưng nàng cũng không nghĩ ngợi nhiều chỉ “Ồ” một tiếng thị đã hiểu.

Phù!

Ngô Tuấn như được ân xá thở ra một ngụm trọc khí.

“Mà lúc ta đi đã xảy ra chuyện gì vậy” Ngô Tuấn hỏi.

Lúc này Thanh Hương mới đem hết mọi chuyện kể lại cho hắn.

Sau khi biết chuyện Ngô Tuấn phẫn nộ quát:“ Đáng c·hết! Không ngờ tên Phương Đại Nguyên đó lại dám phản bội, đồ cẩu quan!”

Bên cạnh sự phẫn nộ là sự tự trách, hắn tự trách bản thân đã không bảo vệ được tiểu thư an toàn. Cũng may mệnh số của nàng tốt không gặp chuyện gì, nếu không thì hắn sẽ hối hận suốt đời.

Mắng được một lúc, Ngô Tuấn mới bình tĩnh lại, hắn chỉ tay về phía tên thanh niên đang nằm trong đ·ống đ·ổ n·át kia rồi hỏi:“ Là hắn đã cứu cô sao ? ”



“Đúng vậy!” Thanh Hương đáp lại.

Nghe vậy Ngô Tuấn liền chỉnh sửa lại trang phục rồi đi đến chỗ Thiên Thu. Trước khi đi hắn không quên dặn dò Thanh Hương:” Cô chờ ta ở đây”.

Thanh Hương gật đầu biểu thị đã hiểu.



Lúc này, Thiên Thu vẫn đang nằm ngắm trăng. Thi thoảng hắn lại nhìn sang màn hình hệ thống rồi thở dài.

Trong lúc hắn đang suy tư thì bỗng nhiên có một giọng nói vang lên:” Huynh đệ à, ta có thể xin ít thời gian của người không? “

Bị cắt đứt mạch suy nghĩ khiến Thiên Thu cảm thấy rất khó chịu, hắn phất tay muốn đuổi kẻ đó đi:” Không rảnh!”

“ Ta xin một ít thời gian thôi sẽ không lâu đâu “ người kia lại tiếp tục nói.

“Đã bảo không rảnh mà…” Câu nói mới ra khỏi miệng một nửa đã im bặt khuôn mặt hắn tráng bệch như gặp quỷ, bởi hắn đã nhìn thấy kẻ làm phiền mình, đó là một thanh niên mặc trường bào màu lục.

Hắn đứng phắt dậy, ôm quyền, nửa quỳ hướng Ngô Tuấn hô lớn: ”Xin đại nhân tha tội, ta không biết đó là ngài”.

“Huynh đệ làm gì vậy, ngươi là ân nhân của Ngô Tuấn ta sao ta có thể làm gì ngươi được.” Ngô Tuấn một mặt tươi cười tiến lên đỡ Thiên Thu dậy.

“Ân nhân của ngài?” Thiên Thu một mặt mờ mịt nhìn lấy Ngô Tuấn.

“Đúng vậy, huynh đệ à lần này ta phải cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi thì tiểu thư nhà ta gặp chuyện rồi! Ngươi cần gì cứ nói ta sẽ đáp ứng ngươi! À đúng rồi không biết quý danh của huynh đệ là gì?”

“Ta tên Trương Thiên Thu. Đại nhân ngài vừa nói là…bất cứ thứ gì?” hai mắt Thiên Thu sáng lên hỏi lại.

“Ra là Trương huynh! Đúng vậy Trương huynh có bất cứ yêu cầu gì cứ nói miễn là nằm trong khả năng thì ta sẽ cố hết sức đáp ứng huynh!” Ngô Tuấn đính chính lại.



“Ta muốn tiền!” nhận được lời xác nhận của Ngô Tuấn, hắn ngay lập tức trả lời.

“Tiền? Dễ nói, dễ nói…” Ngô Tuấn đang nói bỗng dừng lại ánh mắt dán chặt vào cơ thể Thiên Thu. “Trương huynh phiền ngươi đứng yên, đừng động đậy.”

Thiên Thu còn chưa kịp phản ứng lại Ngô Tuấn liên tục điểm huyệt lên cơ thể của hắn.

Bị điểm huyệt khiến cơ thể Thiên Thu đứng yên, trong đầu hắn là đầy dấu hỏi. “Tên này làm cái quái gì vậy? Chả lẽ hắn nuốt lời, không muốn cho ta tiền nên g·iết người diệt khẩu?”

Trong lúc hắn đang nghĩ ra cả đống lý do giời ơi đất hỡi thì Ngô Tuấn lại móc từ trong ngực ra một chiếc bình ngọc, đổ ra. Từ trong chiếc bình một viên thuốc rơi ra, viên thuốc này to như hạt ngọc trai, có màu nâu, mùi hương nhè nhẹ. Sau đó Ngô Tuấn bóp miệng Thiên Thu tạo ra một khe hở đủ để nhét viên thuốc kia vào.

Viên thuốc vào miệng thì ngay lập tức tan ra, một vị đăng đắng xen lẫn chút ngọt lan tỏa trong khoang miệng. Đợi hắn nuốt viên thuốc xuống rồi Ngô Tuấn lại điểm huyệt lại, lúc này cơ thể hắn mới có thể động.

“Ngươi cho ta ăn cái gì vậy?” ngay khi cơ thể hắn cử động được hắn liền nhảy ra sau mấy bước, không ngừng nhổ nước miếng cố gắng tống viên thuốc kia ra ngoài.

“Trương huynh không cần lo lắng. Vừa rồi ta phát hiện trong cơ thể ngươi có cục máu bầm nên ta mới điểm huyệt để đánh tan nó đi, còn viên thuốc người vừa uống có tên ‘Hồi cốt đan’ có tác dụng giúp xương cốt ngươi hồi phục nhanh chóng.” lo lắng Thiên Thu hiểu lầm Ngô Tuấn bèn nhanh chóng giải thích.

“Vết máu bầm?” Thiên Thu cố gắng nhớ lại tại sao trong người mình lại có thứ này, tinh quang lóe lên trong đầu hắn hiện lên cảnh đánh lén Hắc Vũ sau đó bị phản đòn khi nãy. “Là khi đó à!?”

“Trương huynh à đây là một chút lòng thành của ta, đa tạ ngươi đã cứu tiểu thư nhà ta.” Ngô Tuấn lấy từ trong ngực ra một chiếc túi nhỏ màu nâu, một đầu có dây rút đưa cho Thiên Thu.

“Ngô huynh đâu cần như vậy, ta cứu người đâu phải vì chút tiền này đâu” Thiên Thu tiếp nhận túi tiền, trong lòng mặc niệm gọi ra hệ thống.

[Tổng giá trị 2000 nguyên điểm. Có xác nhận hối đoái?]

Tên này là đại gia à? Vung tay một cái là xuất ra 2000 lượng.

Nhìn vào bảng thông báo của hệ thống hắn hít một hơi thật sâu cảm khái. Đây là lần thứ hai hắn cầm trong tay một món tiền lớn như vậy, lần đầu tiên là khi tìm được quỹ đen của Phương Đại Thanh.

“À, đúng rồi! Vết thương của Trương huynh ta mới trị sơ qua, huynh vẫn là nên tìm đại phu để trị khỏi tận gốc tránh lưu lại ám thương sau này.” Ngô Tuấn một mặt ân cần nhắc nhở.

Thiên Thu đang sung sướng nhìn vào bảng thông tin của hệ thống nghe hắn nhắc nhở cũng không dám thất lễ bén quay sang ôm quyền cảm ơn: “Đa tạ Ngô huynh đã nhắc nhở”.

“Trương huynh đứng khách sáo, so với việc huynh cứu tiểu thư nhà ta thì đây chả là gì cả, thậm chí là…hơi ít.” Ngô Tuấn trả lời.



2000 lượng mà ngươi chê hơi ít? Ta làm cả năm có khi mới được nhiêu đó đấy!

Nghe Ngô Tuấn nói vậy một cách nhẹ nhàng, trong đầu Thiên Thu không khỏi “Phi” một tiếng, nhưng bề ngoài vẫn bình thản, hắn ôm quyền hướng Ngô Tuấn:”Đa tạ Ngô huynh đã quan tâm, nhà ta còn có việc bận, ta xin rời đi trước. Sau này chúng ta hữu duyên gặp lại!”.

Thiên Thu vốn không giỏi giao tiếp, cả ở kiếp trước lẫn kiếp này, và hắn cũng không muốn giao tiếp với Ngô Tuấn, hắn vẫn còn nhớ như in mới hai giờ trước mới bị Ngô Tuấn dọa cắt lưỡi xong. Hơn nữa bây giờ hắn đang có hơn 2000 nguyên điểm số dư, không nhanh chóng tiêu thì phí, nghĩ vậy hắn nhanh chóng xoay người rời đi thôn phủ.

“Hữu duyên gặp lại.” Ngô Tuấn ôm quyền hướng Thiên Thu.



Trong khu rừng không tên, trên một vách núi nhỏ có một cái hang động, phía trước hang động là một khối bình địa, đứng ở đây ta có thể nhìn thấy toàn cảnh Đại Vũ thôn, lúc này có một tên bàn tử đang đứng ở đây nhìn về phía thôn.

Bỗng nhiên không gian sau lưng hắn vặn vẹo, mộ vòng xoáy màu tím dần hình thành, từ đó đi ra một người mặc áo choàng màu đen, đầu đội mũ trùm khiến người ta không nhìn rõ mặt mũi. Sau khi hắn đi ra thì vòng xoáy cũng biến mất.

Người áo đen nhìn thấy Triêu Thống thì ngay lập tức ôm quyền, nửa quỳ hướng hắn nói: “Bẩm đại nhân, thuộc hạ đã xử lý sạch sẽ rồi!”

Triêu Thống không hề quay người lại nhìn tên áo đen mà chỉ đáp lại một câu: ““Làm tốt lắm!”.

“Đa tạ đại nhân!” tên áo đen nghe vậy liền cúi đầu cảm ơn.

“Bẩm đại nhân, vậy còn ba huynh đệ nhà họ Trương có cần thuộc hạ xử lý luôn không ?” tên áo đen hỏi.

“ Không cần! Một lũ sâu kiến thôi, g·iết hay không cũng vậy.”

“Thuộc hạ đã rõ”.

Sau đó không khí lâm vào yên tĩnh, tên áo đen vẫn quỳ ở dưới đất còn Triêu Thống vẫn đứng đó nhìn về phía Đại Vũ thôn.

Một lúc sau, Triêu Thông cuối cùng cũng quay người lại, đi về phía sau người áo đen, phất tay nói: “Đi thôi!”.

“Tuân mệnh” tên áo đen nghe vậy thì nhanh chóng đứng lên, đi đến phía sau Triêu Thống, đồng thời cơ thể cũng điều động linh khí.

Ngay lập tức không gian phía trước hai người bắt đầu vặn vẹo, một vòng xoáy tím dần được sinh ra, vòng xoáy này to hơn vòng xoáy lúc trước mà tên áo đen bước ra. Đợi vòng xoáy được ổn định, hai người liền tiến vào trong, sau khi cả hai người đã đi vào thì vòng xoáy cũng tự động biến mất.