Chương 21: Trăng đêm nay sáng quá!
Vài phút trước, sau khi Thiên Thu đẩy Thanh Hương ra khỏi đòn t·ấn c·ông của Hắc Vũ.
“Ngươi còn tấm phù đánh ra tử lôi không?” Thiên Thu chắn trước mặt Thanh Hương khẽ hỏi.
“ Còn ” Nàng bất giác trả lời, vì bị bất ngờ đẩy ra phải mất một lúc Thanh Hương mới trấn tĩnh lại, nàng quay ra hỏi Thiên Thu “Ngươi cần làm gì ?”
“Ta có một kế hoạch có thể g·iết được tên kia!”
Sau đó Thiên Thu nhanh chóng nói ra kế hoạch của mình. Kế hoạch của hắn rất đơn giản, hắn sẽ giao chiến với Hắc Vũ, đợi đối phương sơ hở hắn sẽ dùng tấm phù kia đánh vào vết nứt trên tấm màn của Hắc Vũ, lúc đó nàng sẽ sử dụng phù chú của mình toàn lực t·ấn c·ông hắn.
Nghe xong kế hoạch của Thiên Thu, nàng chau mày:” Kế hoạch của ngươi có một vấn đề rất lớn”.
“Là gì?” nghe vậy Thiên Thu cũng đã đoán được đó là gì rồi nhưng hắn vẫn theo bản năng hỏi lại.
“Làm sao ngươi không c·hết trước khi hắn để lộ sơ hở?” Thanh Hương ngay lập tức nói ra nghi vấn của mình.
“Cái đó thì ngươi không lo, ta có cách của mình!”
Nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Thiên Thu, nàng hơi do dự một chút, dù sao tấm phù này cũng không phải đồ có thể tùy tiện đưa cho người khác, nhưng sau đó nàng vẫn quyết định tin lời hắn vì dù sao bây giờ cũng không còn cách nào khác. Nàng đưa cho hắn một tấm bùa tử lôi và dạy hắn cách sử dụng, chỉ cần mặc niệm chữ “Khởi” và ném tấm bùa ra là được.
“Đa tạ!” Thiên Thu nhận lấy tấm bùa sau đó đứng chắn trước mặt Thanh Hương.
Nhìn lấy bóng lưng vững chãi của Thiên Thu, Thanh Hương trong lòng bỗng có điểm an tâm, nàng cảm thấy tên thanh niên này có thể trông cậy vào.
Còn Thiên Thu bên ngoài bày ra vẻ mặt trấn tĩnh tỏ vẻ sẵn sàng nghênh địch nhưng thực chất trong đầu hắn đang nghĩ:” Mĩnh ngầu vãi…!!!”
…
Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, nơi Hắc Vũ vừa đứng giờ chỉ là một đ·ống đ·ổ n·át, từng miếng đá vỡ xếp chồng thành một mô đất nhỏ, phía trên vẫn còn cắm mấy miếng băng vỡ và vài đốm lửa nhỏ đang âm ỉ cháy.
Thấy toàn bộ chiêu đã trúng Thanh Hương ngồi bệt ra đất thở phào nhẹ nhõm:”Cuối cùng cũng kết thúc”. Chuyến đi này đối với nàng thật sự quá mệt mỏi, nguyên bản ý định của nàng là đi theo Ngô Tuấn ra ngoài chơi một chút thôi ai ngờ lại gặp phải mấy chuyện này, cũng còn may mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát nếu không thì nàng phải sử dụng đến “thứ đó” rồi.
Cạch! Cạch!
Bỗng nhiên một tiếng đất đá xô vang lên, từ đ·ống đ·ổ n·át một bàn tay mọc lên, bàn tay quẫy khiến đất đá dần rơi xuống, sau đó chống xuống tạo lực đẩy kéo từ trong đ·ống đ·ổ n·át ra một thân hình, người này không ai khác chính là Hắc Vũ.
Hóa ra lúc nãy lúc đống chiêu thức kia bay đến lớp màng trên người Hắc Vũ còn chưa bị phá hủy hoàn toàn, chính nó đã đỡ đi phần lớn uy lực từ v·ụ n·ổ kia qua đó cứu sống hắn một mạng.
Lúc hắn thoát ra khỏi đ·ống đ·ổ n·át thì chiếc mũ trùm đầu của hắn đã nát bấy để lộ ra khuôn mặt, hắn là một trung niên nhân, để đầu trọc, râu quai nón, ánh mắt sắc bén lộ ra sự điên cuồng.
Tuy đã thoát c·hết nhưng trông hắn bây giờ hết sức thêm thảm, bụi bặm dính đầy toàn thân, trên người có vô số vết bỏng từ đó bốc lên mùi thịt cháy. Nhưng nặng nhất phải kể đến cái mắt trái của hắn, ở đó đang có một mảnh băng vỡ cắm vào, máu tươi không ngừng chảy ra, không nói cũng biết mười phần đến chín phần là cái mắt này của hắn phế rồi.
Nhìn thấy cảnh này trên mặt Thanh Hương hiện ra vẻ hoảng hốt, theo bản năng nàng lại đưa tay vào chiếc túi dắt ở hông, nhưng càng sờ khuôn mặt nàng càng thêm hoảng hốt bởi vì chiếc túi…trống rỗng!
Nhận ra phù chú đã dùng hết, nàng đảo mắt nhằm tìm kiếm sự giúp đỡ nhưng thứ nàng tìm thấy chỉ là một tên mãng phu đã ngất đi, trên mặt đất chỗ khuôn mặt hắn còn có một bãi máu. Còn tên thanh niên mà nàng nghĩ có thể trông chờ vào được đã mất dạng, chắc là đã bay đi đâu đó do xung kích của v·ụ n·ổ kia.
Chả lẽ vẫn phải dùng “thứ đó” sao?
Nàng nghĩ thầm trong đầu, “thứ đó” là do ông nội đưa cho cũng là thủ đoạn bảo mệnh cuối cùng của nàng, nhưng cái giá phải trả khi sử dụng nó thật sự quá đắt, chính vì vậy nên nàng mới không dùng nó ngay từ đầu. Nhưng theo cơ thể Hắc Vũ dần trồi ra khỏi đ·ống đ·ổ n·át, sử dụng “thứ đó” dần trở thành lựa chọn duy nhất của nàng.
Một vài giây sau Hắc Vũ đã đưa được toàn bộ cơ thể ra ngoài, hắn quỳ trên mặt đất thở hổn hển, con mắt còn lại của hắn dán chặt vào Thanh Hương, chỉ cần hồi phục được một chút thể lực hắn sẽ ngay lập tức xé xác con bé phàm nhân kia!
Nhận thấy tình huống không ổn, Thanh Hương thở dài một hơi:”Cuối cùng vẫn phải dùng sao?” sau đó nàng mặc niệm trong đầu, ý đồ tế ra “thứ đó”. Nhưng nàng đình chỉ mặc niệm ngay sau đó vì sau lưng Hắc Vũ đã xuất hiện một bóng người.
Thiên Thu lao lên, tay cầm một mảnh băng vỡ, khi đã vào tầm hắn không do dự dùng hết toàn bộ sức lực chém một nhát vào gáy Hắc Vũ.
Xoẹt!
Do dư chấn từ v·ụ n·ổ kia khiến các giác quan của Hắc Vũ đã bị tổn thương cần một thời gian mới có thể khôi phục, chính vì vậy nên hắn mới không nhận ra được Thiên Thu ở đằng sau mình, khi đã b·ị c·hém trúng rồi thì mới biết.
Cảm thấy nhói đau ở gáy, Hắc Vũ ngay lập tức quơ tay trái ra đằng sau hòng bắt lấy kẻ đánh lén, nhưng trước khi hắn kịp bắt được thì Thiên Thu đã nhảy ra sau tránh thoát cánh tay kia.
“Tiểu tử khốn kiếp, lại dám đánh lén ta!!!”
Hắc Vũ gào lên một tiếng, tay phải giữ chặt v·ết t·hương ở sau gáy. Hắn triệt để hoảng rồi, thể trạng hắn bây giờ thực sự tồi tệ, toàn thân đau nhức, trên người có đầy những vết bỏng rát, mắt trái đã mất, giờ lại nhận thêm một v·ết t·hương này dù chỉ là v·ết t·hương nông nhưng cũng ảnh hưởng rất lớn đến thể lực của hắn.
Mẹ nó, dù hôm nay có c·hết ta cũng phải kéo tên tiểu tử ngươi theo cùng!
Hắn có thề cảm thấy sinh mệnh lực của bản thân đang dần trôi đi, nếu không tìm cách chữa trị kịp thời thì hắn c·hết là cái chắc, nhưng trước khi rời đi hắn nhất định phải g·iết tên tiểu tử này cái đã.
Nghĩ đến đây hắn lập tức điều tức hơi thở hòng tìm lại một điểm khí lực, chuẩn bị lao lên xé xác tên nhãi ranh kia.
Nhưng đối mặt với sự hung hãn của Hắc Vũ, Thiên Thu chỉ bình thản ngồi bệt xuống đất, khóe miệng cong nhẹ lên. Nhìn thấy sự kỳ lạ của đối phương, Hắc Vũ tò mò hỏi:
“Ngươi cười cái gì?”
“Ta thắng rồi” Thiên Thu bình thản đáp lại.
“Thắng? Ngươi đây là coi thường ta? Ta cho người biết, dù bây giờ ta đang trọng thương cũng đủ sức để g·iết mười tên như ngươi!” Hắc Vũ gằn giọng nói ra.
“Vậy còn hắn thì sao?” Thiên Thu giơ ngón trỏ lên chỉ ra sau lưng Hắc Vũ.
“Hử” mang theo nghi hoặc Hắc Vũ quay ra nhìn, mặt hắn biến sắc vì sau lưng hắn giờ đây đã nhiều thêm một người. Đó là một tên thanh niên mặc thanh y, tóc tai rối bời trên người còn mang thêm vài điểm bụi bặm nhìn bộ dáng khá chật vật nhưng ánh mắt lại hiện lên sự sắc bén.
Lướt qua ánh mắt của Ngô Tuấn, Hắc Vũ cảm thấy lạnh sống lưng, tên thanh niên này có thực lực cao hơn cả hắn! Lập tức, hắn quay người đứng dậy hòng chạy trốn, nhưng còn chưa đi được bước nào thì Ngô Tuấn đã xuất hiện trước mặt sau đó là một cước đạp thẳng vào ngực hắn.
Rầm!
Một cước kia mạnh kinh người, Hắc Vũ bị đá bay đâm vào một bức tường khiến nó sụp đổ, khói bụi mịt mù.
Khói bụi tán đi để lộ ra thân ảnh Hắc Vũ, hắn ngồi bệt trên mặt đất, sau lưng là một mảnh tường còn sót lại, trên ngực là hình đế giày, một dòng tiên huyết chảy ra từ khóe miệng hắn nhỏ giọt xuống đất, hai mắt hắn trắng dã không còn tiêu cự.
Nhìn thấy cảnh này Thiên Thu bất giác nuốt một ngụm nước bọt, tưởng tượng xem một cước kia mà đá lên người thì sẽ thế nào, chắc chắn là tan xương nát thịt.
Nhưng hắn cũng chẳng thể nghĩ nhiều vì cơ thể hắn bây giờ vô cùng mệt mỏi, toàn thân hắn vô lực ngã ra đất.
“May mà thành công!” hắn mừng thầm.
Vừa rồi khi giao chiến với Hắc Vũ, thông qua phân tích chi tiết Thiên Thu đã xác định được những yếu điểm trên cơ thể của hắn. Trong lúc Hắc Vũ điên cuồng tấn cuông, hắn đã tranh thủ t·ấn c·ông vào những chỗ đó. Nhưng phòng thủ của một võ giả cửu giai đâu dễ phá như vậy, cho dù t·ấn c·ông vào những điểm đó cũng khó có thể hạ gục đối phương chính vì vậy nên Thiên Thu chỉ tập trung đánh vào ba điểm được xem là yếu nhất thôi.
Nước chảy rồi đá cũng mòn, những nỗ lực của hắn đã được đền đáp. Vào lúc cuối khi đánh lén Hắc Vũ, vì thể lực đã cạn kiệt lại thêm tổn thương ở những yếu điểm kia khiến hành động của hắn đã chậm đi phần nào, chính vì vậy nên Thiên Thu mới có thể đánh lén thành công.
Thực sự nếu được thì hắn cũng không định liều mạng đi đánh lén đâu, nhưng thông qua mô phỏng hắn biết được nếu cứ để như vậy, sau khi Hắc Vũ hồi phục sẽ g·iết mình đầu tiên, vì thế nên hắn mới “Tiên hạ thủ vi cường” chém đối phương một nhát khiến Hắc Vũ chậm lại vừa kịp để Ngô Tuấn xuất hiện.
Nghĩ tới đây, hắn đánh mắt sang trái, dán mắt vào mục số sư trên bảng thông tin của hệ thống.
[Số dư: 83]
Nhìn thấy nguyên bản số dư hơn 1200 giờ đã tụt xuống còn 83 lòng hắn dâng lên một cỗ chua xót, hắn ngửa mặt lên trời thở dài một cái rồi lẩm bẩm:
“Trăng đêm nay sáng quá!”.