Chương 15: Mắc bẫy
Bây giờ đã là canh ba, ánh trăng treo cao chiếu sáng khắp thôn Đại Vũ. Nhìn từ cao xuống có thể thấy được toàn cảnh của thôn.
Nếu ta nhìn kỹ hơn có thể thấy được trên một con phố của Đại Vũ thôn có một bóng đen đang di chuyển với tốc độ cực cao. Chẳng mấy chốc bóng mờ đó đã đi ra khỏi khu vực trung tâm của thôn rồi tiến về cuối thôn.
Xoạt! Xoạt!
Tiếng lá bị dẫm nát vang lên. Ngô Tuấn đang chạy bỗng đứng khựng lại. Phía trước hắn là một con đường mòn trải đầy lá rụng, cuối con đường này chính là căn nhà cũ của Thiên Thu.
Nhận thấy có điều bất thường, Ngô Tuấn không tiếp tục chạy nữa. Hắn bước dần về phía trước.
Sau khoảng mười bước chân thì hắn dừng lại. Hắn giơ tay phải ra dần dần duỗi thẳng về phía trước. Đột nhiên tay của hắn dừng lại như đụng trúng thứ gì. Vùng hư không ở lòng bàn tay Ngô Tuấn nổi lên những gợn sóng nhẹ như mặt nước khi có gì rơi xuống vậy.
“Kết giới ?”
Ngô Tuấn nhíu mày. Hắn không ngờ rằng ở cái thôn nhỏ bé này lại có người có thể bày ra kết giới.
“Phàm cấp ? Cũng còn may, nhiêu đây thì mình vẫn dư sức giải quyết.”
Kết giới là một trận pháp đặc biệt dùng để phong tỏa khu vực bên trong kết giới với bên ngoài. Người bên ngoài muốn tiến vào bên trong chỉ có hai cách. Một là dùng vũ lực xông vao, hai là phải biết được cách giải trận.
Trong đó cách thứ nhất là cách hay dùng nhất. Tuy nhiên cách này cũng có cái hạn chế đó là cần lực lượng của người phá trận phải vượt trội so với giới hạn chịu đựng của kết giới. Nếu như lực lượng yếu hơn thì có phá đến mãn kiếp cũng chẳng xi nhê gì.
Cách thứ hai thì ít dùng hơn, đòi hỏi người phá trận phải có kiến thức về trận pháp. Nói hoa mĩ thì cách này là một cuộc đấu trí giữa người phá trận và người bày trận. Nếu người phá trận có thể nhìn thấu thủ pháp bày trận thì kết giới sẽ bị phá hủy và ngược lại.
Bản thân Ngô Tuấn chả có chút hiểu biết nào về trận pháp cả vì thế nên đương nhiên hắn sẽ chọn cách thứ nhất.
Ngô Tuấn co cánh tay lại. Chân trái tiến lên trước một bước, hạ thấp trọng tâm. Huyết khí trong cơ thể mãnh liệt phát ra. Tay phải hắn nắm lại thành đấm, nắm đấm của hắn bốc lên từng tia huyết khí màu lam. Sau đó hắn đấm ra một quyền, một quyền này mạnh đến mức khiến cho không khí xung quanh nó rẽ sang hai bên.
Ầm !
Một t·iếng n·ổ lớn vang lên. Phản lực tạo ra khiến bụi đất bay mù mịt.
Dần dần bụi mù tán đi lộ ra bóng hình của Ngô Tuấn. Hắn vẫn giữ nguyên tư thế đấm tới, nơi đầu nắm đấm của hắn có từng vệt gợn sóng nhấp nhô y hệt như khi hắn chạm vào lúc đầu.
Rắc !
Tiếng nứt vỡ vang lên cùng với đo là hàng loạt vết nứt bắt nguồn từ vị trí nắm đấm của Ngô Tuấn sau đó lan rộng thành một mạng lưới chằng chịt.
Choang !
Tiếng thủy tinh vỡ vang lên. Trước mặt Ngô Tuấn kết giới đã bị vỡ ra một mảng lớn. Lúc này hắn mới dần dần thu tay về.
Kết giới bây giờ không còn vô hình nữa. Nó đã lộ ra là một cái mái vòm màu đen lấy ngôi nhà làm trung tâm có bán kính từ ngôi nhà đến chỗ của Ngô Tuấn.
Thấy không còn vấn đề nữa Ngô Tuấn tiếp tục bước đi trên con đường mòn. Băng qua chỗ kết giới bị vỡ kia.
Nhưng ngay khi hắn bước vào trong thì có dị biến phát sinh. Từ không khí bỗng xuất hiện hàng loạt những đường sáng xuất hiện bao bọc lấy hắn.
Những đường sáng này có màu đỏ, mỗi đường lại có độ dài không giống nhau. Đường dài nhất thì khoảng một mét, ngắn nhất thì khoảng một gang tay. Những đường sáng này được sắp xếp hoàn mĩ dọc theo từng đường cong trên cơ thể Ngô Tuấn với mật độ rất thưa. Và chúng còn cách lấy cơ thể Ngô Tuấn khoảng 1 cen ti mét nữa chứ không chạm vào cơ thể hắn.
“Tại sao ở đây lại có “Định Thân trận” ?”
Định Thân trận, tên như ý nghĩa. Trận này có thể khiến một người toàn thân cứng lại, giữ nguyên tư thế lúc khởi trận. Ví dụ nếu ngươi đang ăn cơm mà bị dính Định Thân trận thì ngươi sẽ vẫn giữ nguyên tư thế ăn cơm. Dù cho có người dọn hết bát đũa bàn ghế đi thì ngươi sẽ vẫn giữ nguyên tư thế đó cho đến khi nào trận pháp được giải trừ.
Giống như Kết Giới, Định Thân trận cũng có thể bị phá vỡ nếu như lực lượng của người phá trận lớn hơn giới hạn lực lượng mà trận đó có thể chịu được. Không chỉ hai trận kể trên mà phần lớn tất cả các trận pháp đều có thể phá được theo phương pháp này. Và đương nhiên một lần nữa Ngô Tuấn lại sử dụng nó.
“Ta nói lại một lần nữa…Nhiêu đây không làm khó được ta đâu !”
Ngô Tuấn quát một tiếng, khí huyết từ cơ thể hắn bộc phát ra, ngay lập tức toàn bộ các đường sáng bị phá vỡ.
Ngỡ như trận pháp đã bị phá hủy nhưng không! Ngay khi Ngô Tuấn vừa bước thêm được một bước thì các đường sáng lại xuất hiện trở lại bao bọc lấy cơ thể hắn. Lần này các đường sáng còn trở nên to và sáng hơn.
Ngô Tuấn: “…”
Coi như ta chưa nói gì đi !
Tách! Tách! Tách!
Sau lưng Ngô Tuấn bỗng truyền đến tiếng thủy tinh v·a c·hạm vào nhau. Do tác dụng của Định Thân trận hắn không thể quay lại nhìn được, nhưng với các giác quan đã được cường hóa của mình hắn có thể biết được rằng…Kết giới đang tự động hồi phục!
“Được lắm! Phải đợi người đến cứu thôi.”
Ngay khi hắn vừa nói xong thì đột nhiên ở trước mắt hắn bỗng xuất hiện một đám sương mù. Đám sương mù này có màu tím, mật độ rất là dày đặc bất cứ chỗ nào nó đi qua là mọt vật ở đó đều bị nó nuốt chửng. Ngay cả với thị giác đã được cường hóa của mình Ngô Tuấn cũng không thể nhìn thấu được đám sương mù này.
Tuy vậy hắn vẫn nhận ra được là đám sương mù này đi đến đâu thì cây cỏ ở gần đó dần dần bị héo úa đi. Không cần nghĩ cũng biết làn sương này…Có độc !
“Haizz…Sơ xuất rồi !”
Thở dài một hơi Ngô Tuấn vẫn đứng yên đó không động đậy do tác dụng của Định Thân trận. Dần dần làn sương khuếch tán bao phủ lấy toàn bộ vùng không gian bên trong kết giới bao gồm cả ngô Tuấn.
…
Thôn phủ, phòng của Thanh Hương.
Ánh trăng soi qua lớp vải dán cửa chiếu rọi vào bên tròng. Nhờ có ánh trăng bố cục của căn phòng dần hiện ra.
Đây là một căn phòng khá rộng rãi với một bộ bàn ghế ở trung tâm căn phòng. Bên cạnh bức bức tường được đặt mấy chậu cây cảnh. Trên tường được treo vài bức tranh phong cảnh. Ở cuối căn phòng là một chiếc giường, trên chiếc giường này là Thanh Hương đang nằm ngủ.
Bỗng nhiên, trên ô cửa sổ xuất hiện một cái bóng. Cái bóng này dần dần di chuyển cho đến cửa phòng thì dừng lại.
Cạch!
Tiếng mở cửa vang lên. Qua đó có một người bước vào căn phòng.
Lúc này Thanh Hương vẫn đang ngủ say không hề phát giác được đang có người ở trong phòng mình.
Sau khi vào phòng, người kia dần tiến lại gần giường của Thanh Hương.
Ánh trăng chiếu vào Thanh Hương dần bị che lấp bởi thân người kia. Do đột nhiên ánh trăng bị che lấp, Thanh Hương nhíu mày dần dần tỉnh lại.
Mở mắt ra, đập vào mắt nàng là một bóng người bị khuất khuông mặt do đứng quay lưng về phía ánh trăng. Do vừa tỉnh dậy phải mất một lúc nàng mới nhận thức được có điều gì đó không đúng.
Nàng ngơ ngác nhìn xung quanh sau đó lại nhìn về phía mặt của người kia, khuôn mặt nàng dần hiện ra vẻ sợ hãi sau đó là một tiếng kêu thất thanh vang lên.
“A…A…A!!!”