Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tu Tiên Thật Là Khó Khăn A !

Chương 16: Chạy trốn.




Chương 16: Chạy trốn.

“Á…Á…Á…Có trộm…!!!...Ưm…Ưm”

Thiên Thu nhanh chóng lấy tay bịt miệng Thanh Hương lại tránh đánh động đến quan sai ở trong phủ.

Suỵt!

Thiên Thu đưa ngón trỏ lên miệng ra hiệu cho nàng ta yên lặng.

“Là ta !”

Lúc này Thanh Hương đã định thần lại cũng không còn hét lên nữa. Thấy vậy Thiên Thu liền bỏ tay ra.

“Ngươi…Ngươi muốn là gì ?”

“Yên lặng! Trong phủ có thích khách, ta là đến đưa ngươi đi.”

Thiên Thu trực tiếp nói vào chuyện chính.

“Sao ta phải tin ngươi ?”

Ách! Phải ha, sao cô ta phải tin mình ?

“Khụ. Ta là nói sự thật, ngươi xem đi đây là ta lấy được trong phòng Phương Đại Nguyên.”

Hắn ho một tiếng nhằm che giấu đi sự ngượng ngùng của bản thân sau đó lấy từ trong ngực ra miếng ngọc giản rồi đưa cho Thanh Hương.

Tiếp nhận tấm ngọc giản Thanh Hương không nhìn ngay vào đó mà quay ra hỏi Thiên Thu:

“Sao ngươi lại vào trong phòng Phương Đại Nguyên ?”

“Ách. Ta…Ta là thấy khuôn mặt hắn bất thiện nên mới vào phòng hắn điều tra xem hắn có m·ưu đ·ồ gì không.”

“Thật vậy sao ?”

Thanh Hương nhìn thẳng vào mắt Thiên Thu và hỏi. Nhìn vào đôi mắt xanh của Thanh Hương, Thiên Thu bỗng cảm thấy chột dạ. Hắn quay đầu ra hướng khác:

“Đúng…Đúng vậy!”

“Được, ta tin ngươi”

Ủa, ta đến cứu nàng ta mà sao lại bị chất vấn thế này ?

“Sao ngươi dễ dàng tin ta vậy ?”

Cảm thấy hơi bất ngờ khi mới vừa rồi nàng ta còn lầm tưởng mình là trộm thế mà bây giờ đã tin tưởng mình rồi Thiên Thu bèn buột miệng hỏi.

“Kẻ nghèo kiết xác như ngươi thì lấy tiền đâu ra mà mua miếng ngọc giản này ?”



Ách…Có lý ! Nhưng mà sao ta cứ có cảm giác mình bị coi thường vậy ?

“ “Đã biết! Mở cửa phủ ta cho người đến giải quyết!” ? Có nghĩa là gì vậy ?”

Xem nội dung ở trong miếng ngọc giản Thanh Hương cảm thấy khó hiểu bèn quay sang hỏi Thiên Thu.

“Phương Đại Nguyên là nội gián. Có kẻ muốn thủ tiêu Trương Tam Thạch, chúng đang trên đường đến đây. Chúng ta đi thôi”

Thiên Thu vội vàng nói giải thích tình hình cho Thanh Hương. Thật sự là bây giờ hắn đang sốt ruột lắm rồi, nếu được hắn chỉ muốn bỏ lại Thanh Hương ở lại rồi một mình chạy đi thôi.

“Ngươi bình tĩnh một chút đi! Ngươi có phải nam nhân không vậy ?”

Thiên Thu: “…”

Được lắm, ta không phải nam nhân ngươi mới xứng đáng là nam nhân !

“Ngươi đi ra bên ngoài đợi ta.”

“Bây giờ là lúc nào rồi, ngươi còn định làm gì nữa?”

“Ta mặc đồ”

Ách, tiểu thư à ngươi có thể ngượng ngùng một chút không ?

Mặt Thiên Thu ửng đỏ, hắn nhanh chóng chạy ra đứng đợi ở cửa phòng.

Cạch!

Một lúc sau cánh cửa mở ra, Thanh Hương đi ra ngoài.

“Đi thôi”

Hai người nhanh chóng chạy đến chỗ bức tường mà Thiên Thu vừa nhảy vào.

“Bức tường cao vậy ra kiểu gì ?”

Nhìn vào bức tường trước mặt, Thanh Hương quay sang hỏi Thiên Thu.

“Nhảy qua !”

Thiên Thu điềm nhiên trả lời. Nghe câu trả lời của Thiên Thu mặt Thanh Hương đen lại.

“Ta không nhảy được !”

“Để ta bế ngươi “

Thiên Thu hạ thấp người xuống giang hai tay ra nhằm để Thanh Hương nằm lên.

“Ngươi nhảy một mình đi !!!”



Mặt Thanh Hương đỏ ửng lên quát hắn một tiếng, sau đó nàng quay người rời đi. Vừa đi miệng nàng vừa lẩm bẩm mấy chữ “Biến thái!”

Nhìn thấy cảnh này đầu Thiên Thu hiện lên dấu hỏi, nhưng rất nhanh hắn liền đuổi theo Thanh Hương.

“Ngươi đi đâu vậy ?”

“Ta đi ra cổng. “

“Không được đâu! chắc chắn Phương Đại Nguyên đã mở cổng rồi để bọn thích khách lẻn vào rồi. Đi đường đó không an toàn đâu !”

“Ta đâu có ngốc như ngươi đâu ! Chúng ta đi cổng phụ !”

Thiên Thu: “…”

Tiểu thư à, ta đang cứu mạng ngươi đó !

Bố cục của thôn phủ khá là đơn giản nhưng nếu bình thường muốn tìm thấy cổng phụ thì phải mất một khoảng thời gian. Nhưng cũng may Thiên Thu có tấm bản đồ do hệ thống cung cấp lúc nãy. Rất nhanh họ đã tìm được cổng phụ.

Cổng phụ là một cánh cổng nhỏ bằng gỗ, hai bên cổng có treo hai chiếc đuốc. Từ cổng phụ đi vào là nhà lao nơi giam giữ những kẻ có tội thường có quan sai đi lại rất nhiều.

Đối diện nhà lao là nhà bếp. Thanh Hương đi trước nhanh chóng núp vào một góc tường của nhà bếp, từ góc tường này có thể quan sát được toàn cảnh cổng phụ. Thiên Thu trốn ở phía sau nàng.

“Chúng ta đi thôi !”

Nhìn một lúc không thấy có ai Thiên Thu bèn quay sang thúc giục Thanh Hương.

“Đợi một lát nữa đã, chỗ này quá vắng vẻ. Ta có cảm giác không ổn.”

Thanh Hương không vội di chuyển mà tiếp tục quan sát. Thấy vậy Thiên Thu bèn đứng dậy đi đến trước mặt Thanh Hương:

“Bây giờ mà không đi thì đợi đên bao giờ. Ngươi xem làm gì có a…”

Uỳnh!

Câu nói của Thiên Thu bị cắt đứt bởi một t·iếng n·ổ ở ngay sau lưng hắn.

Thiên Thu: “…”

Thiên Thu nhanh chóng chạy lại về chỗ cũ, bây giờ có c·hết hắn cũng không rời khỏi chỗ này. Quá nguy hiểm rồi !

Nhìn về phía cổng phụ, nơi đó bây giờ có khói bụi mịt mù. Dần dần khói bụi tán đi, từ trong đó dần hiện ra năm bóng người.

Nhìn sơ qua có thể thấy được năm người này chia thành hai phe. Một phe có ba người, một phe có hai người.

Trong ba người kia, có một kẻ đang chống một thanh đại đao xuống đất dưới chân còn có mấy bãi máu nhìn qua thì có vẻ đã trọng thương rồi. Hai kẻ còn lại thì đứng sau kẻ đang b·ị t·hương kia, cố gắng dìu hắn dậy



Hửm, mấy tên này trông quen quen.

Thiên Thu nhìn ba người kia bỗng dưng trong lòng hắn dấy lên một cảm giác quen thuộc, xen lẫn đó là cảm giác giận dữ.

Trương Đại Thạch !

Trương Tam Thạch !

Còn có…Một tên cao kiều !

Lửa giận trong lòng hắn sôi trào, mấy tên này chính là nguyên nhân khiến hắn c·hết không biết bao nhiêu lần.

“ Đúng như Hoàng đại nhân nói, ngươi thật sự đã phản bội !”

Một tiếng nói vang lên. Nhìn sang thì thấy tiếng nói đó là của một tên đại hán. Tên này cao tầm 2 mét, mặc một chiếc áo choàng đen che đi khuôn mặt nhưng lại để hở ra phần thân trên. Nhìn vào đó có thể thấy được thân hình hắn vạm vỡ ăn đứt Đại Thạch.

“Hắc Vũ, trong đời ta từng làm rất nhiều chuyện xấu. Nhưng ta!…Sẽ không bao giờ phản bội lại huynh đệ của mình !”

Đại Thạch gào lên đáp lại Hắc Vũ.

Đứng trước thái độ của Đại Thạch, Hắc Vũ chỉ cười lạnh. Hắn nhìn vào Nhị Thạch và Tam Thạch đang đứng đằng sau kia, lạnh lùng nói:

“Hai người các ngươi muốn sống…Thì g·iết hắn đi.”

Vừa nói hắn vừa chỉ tay vào Đại Thạch.

Ác vãi! Tên này muốn để cho ba huynh đệ chúng tàn sát lẫn nhau đây mà !

“Ngươi đừng có nằm mơ! Chúng ta không bao giờ phản bội huynh đệ của mình. Huống chi nhiệm vụ của ngươi là g·iết Tam Thạch làm gì có chuyện ngươi để bọn ta sống sót mà rời đi chứ.”

“Đúng…Đúng vậy”

Câu nói trước là của Nhị Thạch, Tam Thạch lót sau với giọng run sợ.

“Nếu vậy…Cả ba các ngươi cùng c·hết đi !”

Ngay lập tức Hắc Vũ vận sức lao đi ngay lập tức xuất hiện trước mặt Đại Thạch. Tiếp sau là một quyền vung xuống đầu hắn.

“Tránh mau !”

Đại Thạch quát lên một tiếng đẩy hai người Nhị Thạch và Tam Thạch sang một bên sau đó vung đao đỡ lấy một quyền kia.

Keng !

Tiếng kim loại thanh thúy vang lên. Một quyền kia nặng đến mức khiến Đại Thạch khuỵu xuống đất.

“Ê ngươi đang thất thần gì đó? Mau đi thôi ?”

Lúc Thiên Thu đang chăm chú quan sát trận chiến kia thì Thanh Hương đã quay người lại chuẩn bị bỏ đi. Thấy Thiên Thu không có động tĩnh gì nàng bèn quay lại gọi.

“A…Được!…Được !”

Thiên Thu lúc này mới lấy lại tinh thần, đi theo đằng sau Thanh Hương. Nhưng đột nhiên bức tường phía trước họ bỗng đổ sập xuống.

Rầm !