Chương 14: Phát tài rồi !
Trong phòng Đại Nguyên, Thiên Thu đang cầm lấy chiếc hộp gỗ đã được mở ra lông mày hắn nhíu lại. Ở bên trong chiếc hộp là…một chiếc nhẫn.
“Hệ thống ngươi xác nhận cái này có thể hối đoái nguyên điểm ?”
[Xác nhận là vậy thưa ký chủ]
“Được bao nhiêu ?”
[Xét theo giá trị của nói cộng với đồ vật ở bên trong thì tổng cộng được 1214 nguyên điểm]
Thiên Thu: “???”
Thiên Thu hoàn toàn chấn kinh, bờ môi hắn run rẩy, đôi mắt hắn rưng rưng. Hắn cứ ngỡ như mình nghe nhầm, đôi mắt hắn dán chặt vào bảng thông báo của hệ thống một hồi lâu.
“Híc…Híc…Phát tài rồi!!! Hu…Hu…Hu !”
Hắn khóc rống lên. Suốt một tuần qua hắn thật sự quá đen đủi. Tự nhiên bị vướng vào cả đống âm mưu, c·hết lên c·hết xuống bao nhiêu lần. Cuối cùng hắn cũng tìm được một chút ánh sáng trong cuộc đời của này.
Ở một căn phòng khác cách xa phòng của Phương Đại Nguyên, Thanh Hương chính đang nằm ngủ.
“Trẻ con nhà nào khóc to vậy? Có để cho người ta ngủ không? Đáng ghét !”
Gào lên một tiếng nàng liền lấy chiếc chăn trùm kín mặt mình.
Trở lại căn phòng của Đại Nguyên. Thiên Thu lúc này đã bình tâm lại hắn chưa vội hối đoái nguyên điểm ngay mà hỏi lại hệ thống:
“Có phải ngươi vừa nói “vật ở bên trong” ? Trong chiếc nhẫn này còn có đồ gì khác sao ?”
[Trả lời: Vấn đề này hệ thống không thể trả lời. Ký chủ có thể dùng tính năng “Phân tích chi tiết” của hệ thống để tìm hiểu thêm !]
“Hứ! Keo kiệt”
Miệng nói như vậy nhưng Thiên Thu cũng không cảm thấy tức giận mấy. Ai bảo bây giờ hắn giàu rồi đây!
[Số dư tài khoản: 1]
Nhìn vào số dư tài khoản Thiên Thu không hề do dự gọi ra hệ thống.
[Một lần “Phân tích chi tiết” tiêu tốn một nguyên điểm. Có xác nhận ?]
[Có/Không]
“Có”
Ngay lập tức số dư tài khoản của hắn biến thành số 0. Sau đó là một bảng thông báo hiện ra trước mặt hắn, bao gồm toàn bộ thông tin về chiếc nhẫn.
[Tên vật phẩm: Nhẫn không gian (giới chỉ)
Phẩm cấp: trắng
Giá trị hối đoái: 13
…
Chức năng: Bên trong chiếc nhẫn chứa một không gian dùng để cất giữ những đồ vật không có sinh mệnh.
…
…]
“Đồ tốt a! Mà sao rẻ vậy ?”
Dựa theo kinh nghiệm từ kiếp trước, giới chỉ là một vật dụng rất là tiện lợi mà bất cứ nhân vật chính nào cũng có một cái. Ấy vậy mà nó lại bị hệ thống định giá quá thấp làm dấy lên sự nghi ngờ của Thiên Thu.
[Trả lời: Do không gian của chiếc nhẫn này quá bé, thuộc cấp thấp nhất trong tất cả các loại nhẫn không gian. Chính vì vậy nên nó mới có giá như vậy]
“Là vậy à. Mà mở lấy đó ở trong này ra kiểu gì vậy ?”
Thay cho câu trả lời của hệ thống bảng thông tin lập tức cuộn xuống cho đến khi xuất hiện một dòng màu cam.
[Cách mở khóa: Lấy mẫu gen của Phương Đại Nguyên hòa tan vào trong dung dịch bất kì sau đó thả chiếc nhẫn vào trong vòng 10 giây. Sau đó lấy chiếc nhẫn ra đeo vào tay mặc niệm câu “Mở khóa” trong đầu]
Cái cách này nghe quen quen a!
Thiên Thu không khỏi nhớ lại trong mấy bộ phim ở kiếp trước mấy tên siêu trộm hay lấy vân tay của người khác để phá hệ thống bảo mật. Chỉ khác ở chỗ hắn là phải lấy mẫu gen chứ không phải vân tay.
“Mẫu gen à…Tóc có được không”
[Trả lời: Có thể]
“Tốt !”
Sau đó hắn nhanh chóng lấy một chiếc tóc ở trên giường của Phương Đại Nguyên ra và làm theo y hệt hướng dẫn của hệ thống.
Đến bước cuối cùng, hắn mặc niệm hai chữ mở “mở khóa”. Ngay lập tức dị biến phát sinh, ý thức bỗng nhiên bị hút vào bên trong chiếc nhẫn.
Bên trong chiếc nhẫn là một không gian không có hình dạng. Ở đó có rất nhiều những thỏi hoàng kim trôi nổi tụ lại thành một đống. Nhìn thấy cảnh này Thiên Thu cảm thấy không kìm được mà duỗi tay ra bắt hòng bắt lẫy chỗ hoàng kim kia. Nhưng bỗng hắn nhận ra tay hắn…mất rồi.
Nghĩ đến đây thì đột nhiên ý thức của hắn bị kéo ra khỏi chiếc nhẫn. Lúc hắn nhận thức lại được thì đột nhiên không biết từ bao giờ trước mặt đã xuất hiện một đống hoàng kim.
Hắn cầm lấy một thỏi hoàng kim lên cắn thử một cái. Nhả ra nhìn lại thì thấy có vết răng để lại trên thỏi vàng. Hắn xác định đây là vàng thật.
“Ha Ha Ha. Giàu to rồi.”
Hắn cười lên một cách sung sướng.
“Hệ thống. hối đoái cho ta chỗ hoàng kim này”
[Hối đoái được tổng cộng 800 nguyên điểm. Có xác nhận ?]
[Có/Không]
“Ít thế ?”
Hắn không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Cả một đống hoàng kim như này mà chỉ hối đoái được 800 nguyên điểm. Có nghĩa đống này chỉ có giá 800 lượng bạch ngân ?
“Mà thôi kệ! Có tiền là được! Có”
Ngay lập tức chỗ hoàng kim trước mắt hắn bốc hơi hết. Kèm theo đó là một thông báo hối đoán thành công của hệ thống.
[Hối đoái thành công !]
[Số dư tài khoản: 800]
Nhìn vào số dư tài khoản khóe miệng hắn bất giác cong lên. Phải biết đây là số dư tài khoản cao nhất hắn có từ trước đến nay.
“Đợi đã! Tổng giá trị của chiếc nhẫn và đồ bên trong là 1214 nguyên điểm. Trừ đi giá trị của chiếc nhẫn thì vẫn còn lại 402 nguyên điểm. Có nghĩa là bên trong chiếc nhẫn vẫn còn đồ vật trị giá 402 lượng bạch ngân ?”
[Trả lời: chính xác]
Tao có cần mày xác nhận đâu !
Thiên Thu bĩu môi. Sau đó hắn lại mặc niệm hai chữ mở khóa. Ngay lập tức ý thức của hắn lại bị hút vào bên trong chiếc nhẫn.
Lần trước do quá kích động vì đống hoàng kim kia mà hắn còn không có quan sát cẩn thận không gian này nên lần này hắn dành một chút thời gian để quan sát kĩ hơn.
Ở trong không gian này không hề có trọng lực, cũng không có ánh sáng nhưng hắn lại có thể thấy rõ tất cả mọi thứ ở đây.
Trước mắt hắn là 10 cái bong bong đang trôi lơ lửng ngang bằng nhau. Cái bong bóng lúc trước chứa chỗ hoàng kim kia bây giờ đã trống không. Tám cái bong bóng khác cũng như vậy. Vì thế nên hắn cũng không để ý đến chúng làm gì ánh mắt của hắn khóa chặt cái bong bóng còn lại.
Ở bên trong cái bong bóng này là một chiếc ngọc giản màu xanh, chính là chiếc ngọc giản mà lúc nãy Đại Nguyên lấy ra. Chiếc ngọc giản trôi lơ lửng ở trung tâm của cái bong bóng.
Hắn mặc niệm cảnh mình vươn tay ra lấy chiếc ngọc giản. Ngay lập tức ý thức của hắn thoát ra khỏi chiếc nhẫn, trên tay của hắn vốn không có gì thì bây giờ đã có thêm một chiếc ngọc giản.
Hắn ngồi xuống ghế bắt đầu nghiên cứu chiếc ngọc giản. Hắn muốn biết chiếc ngọc giản này có gì đặc biệt mà có giá 402 lượng bạch ngân.
Nhưng hắn ngắm nghía một lúc lâu mà vẫn không tìm ra được điểm đặc biệt của chiếc ngọc giản này. Chán chường hắn ngẫu hứng gõ mấy cái lên bề mặt của chiếc ngọc giản.
Đột nhiên chiếc ngọc giản xảy ra biến đổi. Trên bề mặt của chiếc ngọc giản vốn không có gì thì xuất hiện thêm mấy chữ màu đỏ như máu.
“ Đã biết! Mở cửa phủ ta sẽ phái người đến giải quyết !?”
Hắn lẩm bẩm đọc mấy chữ này lên. Đột nhiên như nghĩ ra điều gì gương mặt hắn bỗng trở hốt hoảng.
Chúng muốn thủ tiêu Trương Tam Thạch!
“C·hết rồi ! Lỡ như sau khi thủ tiêu Trương Tam Thạch chúng lại tiện tay thủ tiêu luôn ta thì sao? Không được ta phải trốn thôi”
Thiên Thu ngay lập tức mở của phòng Đại Nguyên và chạy ra ngoài.
Bịch!
Hắn nhảy qua một bức tường của thôn phủ để thoát ra ngoài. Phải công nhận lực lượng của hắn bây giờ thật kinh khủng. Bức tường này phải cao đến 2 mét ấy vậy mà hắn lại có thể bật nhảy thẳng qua mà không dùng đến một chút kĩ thuật nào.
Lại nói tại sao hắn không đi qua cổng mà phải nhảy qua tường thế này ? Tại vì ở cổng lúc nào cũng có mấy tên quan sai đứng đó canh gác. Vì thế nên hắn không thể đi qua cổng được, kiểu gì cũng b·ị b·ắt lại ngay.
Với thực lực hiên tại của hắn thì hoàn toàn có thể công phá cánh cổng để thoát ra ngoài nhưng như vậy thì quá tốn sức, quá mất thời gian lại mang lại ồn ào không đáng có. Có con đường an toàn, nhanh chóng và lặng lẽ hơn tại sao lại không đi đây ?
Hắn đang định bước chân rời đi thì đột nhiên đứng khựng lại. Hắn qua về phía bức tường chăm chú nhìn vào đó như thể hắn có thể nhìn xuyên qua bức tường vậy.
Hắn đứng đó một lúc lâu, lông mày hắn co vào rồi lãi dãn ra như đang suy nghĩ điều gì.
“Mẹ nó! Chỉ vì cô ta còn nợ ta một túi bánh bao thôi, không có ý gì khác đâu !”
Nói rồi hắn vận sức nhảy lại vào bên trong thôn phủ.