Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tu Tiên Thật Là Khó Khăn A !

Chương 13: Quỹ đen.




Chương 13: Quỹ đen.

Ngay lập tức có dị biến phát sinh, tờ giấy đang bay trên không bỗng b·ốc c·háy. Tờ giấy nhanh chóng biến mất chỉ để lại một đốm lửa nhỏ ở trên không. Từ đốm lửa đó bỗng hiện ra một chữ “thật” bắn thẳng vào giữa trán của Tam Thạch.

Mới vừa rồi Tam Thạch còn kêu là ỏm tỏi nhưng khi bị chữ “Thật” bắn thẳng vào thì ngay lập tức im lặng lại đồng thời ánh mắt hắn dại ra.

“Ngươi tên là gì ?”

Thấy tấm phù lục đã có tác dụng, Ngô Tuấn bắt đầu tra hỏi Tam Thạch.

“Ta tên Trương Tam Thạch”

Tam Thạch trả lời bằng một giọng không nhanh không chậm khác hẳn với cách nói bỗ bã của hắn lúc bình thường.

“Ngươi giữ con thú đó ở đâu ?”

Ngô Tuấn tiếp tục hỏi.

“Ở trong ngôi nhà nhỏ ở cuối làng.”

Nghe đến đây Thiên Thu bỗng cảm thấy chột dạ.

Nhà của mình ?! Sẽ không trùng hợp như vậy chứ ?

Mặc dù đã nghe được câu trả lời nhưng Ngô Tuấn không hành động ngay. Trực giác mách bảo hắn còn có gì đó không đúng. Thế là hắn tiếp tục hỏi:

“Tại sao ngươi lại muốn bắt nó ?”

“Ta không muốn bắt nó. Ta chỉ làm theo lệnh thôi”

“Lệnh của ai ?”

“Của Hoàng đại nhân”

Hai bọn hắn một người hỏi một người trả lời, cuối cùng dẫn đến một cái danh tự mà không ai ngờ tới.

“Hoàng đại nhân ?”

“Bẩm đại nhân, Hoàng đại nhân trong miệng của hắn có tên đầy đủ là Hoàng Triêu Thống. Hắn là kẻ giàu có quyền lực nhất trong thôn.”

Thiên Thu thấy Ngô Tuấn chau mày bèn mượn nước đẩy thuyền nói cho hắn về Hoàng Triêu Thống.

Vốn Thiên Thu chỉ muốn mượn tay Ngô Tuấn để trả thù Tam Thạch thôi nhưng mọi chuyện lại phát triển theo hướng hắn không ngờ tới. Ai mà ngờ được cái tên “Hoàng Triêu Thống” lại được nêu ra chứ. Thế nên hắn dự định mượn tay của Ngô Tuấn để giải quyết Hoàng Triêu Thống luôn.

“Tại sao hắn lại muốn bắt con thú đó ?”

Vẫn có khúc mắc trong lòng Ngô Tuấn tiếp tục hỏi Tam Thạch.

“Ta không biết.”

Sau đó Ngô Tuấn tiếp tục hỏi thêm vài câu hỏi nữa nhưng đáp lại chỉ là một câu phủ định của Tam Thạch.

Nhận thấy Tam Thạch không còn giá trị lợi dụng nữa, Ngô Tuấn bèn sai Đại Nguyên nhốt Tam Thạch vào đại lao. Sau đó hắn quay sang Thanh Hương:



“Tiểu thư ở lại đây, ta đi xem thử con hồ ly đó có ở chỗ kia không.”

“Ừm”

Nhận được câu trả lời của Thanh Hương Ngô Tuấn tiếp tục quay sang phân phó cho Đại Nguyên làm việc.

“Ngươi cho người sang nhà Hoàng Triêu Thống áp giải hắn về đây cho ta. Với cả sắp xếp cho tiểu thư nhà ta một căn phòng nữa. Nhớ hầu hạ tiểu thư ta cẩn thận. Nếu không ngươi coi chừng đó."

“Vâng, đại nhân”

Nhận được lệnh Đại Nguyên nhanh chóng phân phó một toán quan sai tiến đến Hoàng gia.

Sau khi phân phó xong xuôi Ngô Tuấn nhanh chóng dời đi thôn phủ tiến về ngôi nhà cũ của Thiên Thu.



Cạch!

Cửa được mở ra Đại Nguyên Tiến vào, theo sau là Thanh Hương.

“Đây là căn phòng dành cho khách của phủ ta, tiểu thư nếu có cần gì cứ kêu ta. Ta sẽ phân phó bọn hạ nhân chuẩn bị.”

“Ừm ngươi đi ra ngoài đi”

Cạch!

Cách cửa đóng lại, trong phòng bây giờ chỉ còn một mình Thanh Hương.

Hình như ta quên mất cái gì đó ?

Thanh Hương nhíu mày cố gắng nhớ xem nàng đã quên chuyện gì.

“Ai, Bỏ đi. Tên Ngô Tuấn c·hết tiệt ! Mau trở về đi, ta muốn ăn bánh bao!”

Nàng mắng Ngô Tuấn một tiếng rồi nhảy thẳng lên giường.



Lúc này ở trong một căn phòng của thôn phủ.

“Ngươi có chắc nó ở đây không”

[Chắc chắc thưa ký chủ! Ký chủ hãy lật tấm chăn kia lên, ở dưới đó có một ngăn bí mật. Vật cần tìm ở bên trong]

Mới khi nãy thôi, lúc Ngô Tuấn đang tra hỏi Tam Thạch thì Thiên Thu bỗng nhận được một thông báo của hệ thống.

[Hệ thống tìm thấy vật phẩm có thể hối đoái nguyên điểm. Ký chủ có muốn biết thêm thông tin?]

Có! Hắn mặc niệm trong đầu.

Ngay lập tức trên bảng thông báo kia có xuất hiện một tấm bản đồ là bản đồ cấu tạo của thôn phủ. Phía trên có hai chấm sáng, một chấm màu xanh và một chấm màu vàng. Màu xanh biểu thị vị trí của hắn còn chấm màu vàng biểu thị vị trí của vật phẩm.

Lúc nhận được thông báo này hắn đã muốn ngay lập tức đi tìm, tuy nhiên do e ngại Ngô Tuấn nên hắn không dám có hành động. Ngay lúc Ngô Tuấn rời khỏi thôn phủ hắn nhanh chóng ẩn dấu khí tức để lẻn vào trong. Vì tất cả những người trong đại sảnh đều là phàm nhân nên không ai có thể phát giác ra hắn.



Sau một hồi đi theo bản đồ hắn đã đi đến căn phòng này. Đây là một căn phòng ngủ khá rộng rãi. Ngay chính giữa căn phòng là một bộ bàn ghế. Ở bên cạnh bức tường có hai cái kệ, một cái chứa sách cái còn lại thì chứa mấy thứ đồ trang trí như cây cảnh hay mấy bức tượng ngọc. Ở phía cuối căn phòng là một chiếc giường chấm vàng nằm trùng với vị trí của nó.

“Phía dưới cái chăn”

Thiên Thu vừa lẩm bẩm lời của hệ thống vừa nhấc cái chắn lên. Quả nhiên ở dưới cái chăn có vài cái khe hờ, những khe hờ này ghép lại thành hình chữ nhật.

Thiên Thu sờ xung quan hình chữ nhật cố gắng tìm cách kéo nó lên nhưng không được. Thấy không thể kéo được hình chữ nhật lên, hắn bèn đổi cách khác. Hắn ấn nó xuống.

Lấn này hình chữ nhật đã có biến đổi, nó bị chìm xuống vài cen ti mét. Sau đó Thiên Thu bỏ tay ra thì ngay lập tức có một chiếc hộp trồi lên, hóa ra hình chữ nhật đó là nắp của chiếc hộp này.

Cái này là…Quỹ đen ?

Trong đầu Thiên Thu lập tức hiện ra suy nghĩ này. Phải giấu kĩ càng đến mức này theo ý nghĩ của hắn thì chỉ có thể là quỹ đen thôi.

Hắn nhanh chóng nhấc cái hộp ra. Chiếc hộp này được làm bằng gỗ, trên thân nó không hề có một thứ gì đính lên bề mặt của nó chỉ thuần được làm bằng gỗ. Bề mặt thì sần sủi, thậm chí nó còn không được quét lên một lớp dầu bóng nữa. Nhìn thấy chiếc hộp này không ai dám nghĩ bên trong đó lại chứa báu vật cả.

Há! Nhưng mà ta có hệ thống, mấy tiểu xảo này còn lâu mới qua mắt được ta.

Thiên Thu mừng thầm trong đầu, lần này khả năng cao là hắn kiếm bội rồi! Có thể được hệ thống xác nhận có thể hối đoái nguyên điểm lại còn được tên Đại Nguyên kia giấu kĩ như vậy thì có thể chắc chắn được giá trị của nó không hề tầm thường.

Thiên Thu cố gắng mở ra hộp gỗ nhưng lại phát hiện chiếc hộp bị khóa rồi. Hắn nhanh chóng nhìn ngóng xung quanh để tìm chìa khóa. Nhưng đột nhiên hắn nghe được tiếng bước chân và nó đang tiến đến căn phòng này!

Ngay lập tức hắn cất chiếc hộp vào vị trí cũ, đắp chăn lên lại cẩn thận sau đó hắn nhanh chóng chui xuống gầm giường để trốn.

Cạch!

Cánh cửa phòng mở ra có một người đi vào trong. Người này không ai khác chính là thôn quan Phương Đại Nguyên. Trước khi vào phòng hắn còn nhìn ngó xung quanh xác định không có ai hắn mới đóng cửa lại.

Sau khi vào phòng hắn lập tức chạy đến chỗ chiếc giường, thành thạo lấy ra chiếc hộp. Sau đó từ trên người lấy được một chiếc chìa khóa cắm vào lỗ khóa trên thân chiếc hộp.

Cạch!

Chiếc hộp được mở ra. Từ trong chiếc hộp hắn lấy ra một tấm ngọc giản màu xanh. Hắn nhanh chóng cắn đứt ngón tay của mình sau đó nhỏ một giọt máu lên bề mặt của tấm ngọc.

Ngay lập tức tấm ngọc như có sự sống, giọt máu bị nó hút vào bên trong không thấy đâu nữa. Sau đó trên tấm ngọc giản xuất hiện một dòng chữ màu đỏ.

Tình hình thế nào ?

“Có một tên sứ giả sát yêu ti đang tiến đến kho hàng”

Đại Nguyên nói trực tiếp vào bên trong tấm ngọc giản.

Sau một lúc chữ trên tấm ngọc giản lại có sự thay đổi.

Ai tiết lộ vị trí ?

“Là Trương Tam Thạch !”

Sau một lúc lâu, chữ trên tấm ngọc giản lại có biến động.



Trương Tam Thạch đang ở đâu ?

“Đang bị nhốt trong đại lao “

Đã biết! Mở cửa phủ ta sẽ phái người đến giải quyết!

“Đã rõ”

Sau đó Đại Nguyên nhanh chóng cất lại chiếc ngọc giản vào hộp, khóa lại rồi để chiếc hộp về lại chỗ cũ.

“Mở của phủ…”

Hắn vừa lẩm bẩm vừa mở cửa bước ra khỏi phòng.

Xác nhận Đại Nguyên đã đi khỏi lúc này Thiên Thu mới chui ra khỏi gầm giường.

“Hắn nói chuyện với ai vậy ?”

Tất cả những lời Đại Nguyên nói từ đầu đến cuối đều đã bị Thiên Thu nghe thấy hết. Nhưng do chỉ biết được một nửa cuộc hội thoại nên Thiên Thu không suy luận được nhiều chỉ biết là chủ yếu nói về Trương Đại Thạch.

“Ai, mặc kệ đi”

Thiên Thu lắc đầu, sau đó hắn lại nhanh chóng lấy ra chiếc hộp.

“Hệ thống làm sao để mở chiếc hộp này ra ?”

[Trả lời có hai cách có thể mở chiếc hộp này ra:

Cách một: lấy được chiếc chìa khóa từ người của Phương Đại Nguyên.]

“Cách này mất thời gian quá, nói ta cách thứ hai đi”

[Cách hai: ký chủ có thể trực tiếp dùng tay để phá khóa]

“Dùng tay ?”

[Đúng vậy! Dùng tay]

“Ngươi bị ngu à, tay ta là máu là thịt làm sao có thể phá được chiếc khóa sắt này ?”

[Ký chủ quá coi thường lực lượng hiện tại của ký chủ rồi đó !]

Thiên Thu: “…”

Ta mạnh như vậy sao ?

“Mà khoan nếu ta đã có thể phá được khóa sắt tại sao không phá luôn chiếc hộp này ?”

[Trả lời: Chiếc hộp này được làm từ gỗ Cẩm Lai dày hai cen ti mét. Xét về độ cứng thì nó hơn hẳn chiếc khóa sắt kia]

“Ghê gớm vậy sao ?”

Thiên Thu cảm thán một câu cũng không nhiều lời nữa, hắn duỗi thẳng ngòn trỏ và ngón giữa ra sau đó chọc thẳng vào chiếc khóa kia.

Keng!

Tiếng kim loại vang lên. Chỉ sau một động tác, lỗ khóa kia đã bị biến dạng. Thấy đã thanh công Thiên Thu nhanh chóng mở chiếc hộp gỗ ra.

Cạch!