Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tu Tiên Thật Là Khó Khăn A !

Chương 12: Mượn dao giết người




Chương 12: Mượn dao giết người

“Ngươi nói cái gì?”

Thanh Hương nhìn lấy Thiên Thu đang nằm dưới đất kia hỏi.

“Ta có manh mối”

Thiên Thu nhắc lại lời vừa rồi với vẻ mặt nghiêm túc.

“Ngươi nên suy nghĩ kĩ. Nếu như thông tin ngươi nói không chính xác thì coi chừng cái lưỡi của ngươi đó!”

Ngô Tuấn nhắc nhở Thiên Thu.

Ách! Đại ca ơi, có thể nào bình tĩnh một chút không? Ta còn chưa nói gì mà!

Thiên Thu hít vào một ngụm khí lạnh, không dám chậm trễ nói ra.

“Mấy hôm trước ta có gặp một con cáo, thấy nó đáng thương nên ta đã nhận nuôi nó. Ta cảm thấy con cáo này chính là con hồ ly mà các ngươi đang tìm”

“Sao ngươi biết được? Trong khu rừng ngoài kia có vô số con cáo!”

“Ta chắc chắn! Buổi sáng ta nhặt con cáo về nhà thì buổi tối đã có ba kẻ che mặt tập kích ta.”

Từ khi vào làm ở Tô gia đến nay đã hơn một tuần. Trong một tuần qua hắn không hề đi ra khỏi Tô gia nên Thiên Thu chắc chắn hắn không thể làm gì đắc tội Trương Đại Thạch được.

C·ướp? Rất xin lỗi, ở trên người hắn thứ quý giá nhất là vài lượng bạch ngân chả có gì đáng để c·ướp cả. Hơn nữa, Trương Đại Thạch là tay sai của Hoàng Triêu Thống kẻ giàu nhất cái thôn Đại Vũ này nên không thể nào có chuyện hắn thiếu tiền đến mức phải đi c·ướp được huống chi là một tên nghèo rớt mông tơi như Thiên Thu.

Xâu chuỗi những dữ kiện trên với lời của Ngô Tuấn thì Thiên Thu có thể chắc chắn bọn người Trương Đại Thạch đến vì con Cáo!

“Vậy ý ngươi là chúng đến vì con cáo mà ngươi nhặt về?”

Ngô Tuấn nghe xong thì bèn đặt câu hỏi.

“Đúng vậy!”

“Vậy con cáo đó đang ở đâu?”

“Cái này…Ta không biết”

“Ngươi đang đùa ta đúng không?”

Mặt Ngô Tuấn đen đi mấy phần, ánh mắt hắn sắc bén gắt gao nhìn lấy Thiên Thu.

Bị Ngô Tuấn nhìn chằm chằm khiến Thiên Thu lạnh hết sống lưng. Hắn không dám đắc tội người thanh niên này bèn nhanh chóng nói.

“Nhưng ta có thể nói cho đại nhân biết kẻ đang giữ nó!”

“ Là ai?”

“Bẩm đại nhân! Là kẻ đang quỳ ở ngoài kia. Hắn chính là một trong những kẻ đã t·ấn c·ông ta tối hôm qua.”



“Sao ngươi chắc chắc hắn giữ nó?”

“Bẩm đại nhân, từ ngày ta nhận nuôi con Cáo nó với ta như hình với bóng ta đi đâu nó đi theo nấy. Hôm qua lúc ta bị tập kích nó đang ở gần đó. Chắc chắn nó đã bị bọn chúng bắt đi rồi!”

Thiên Thu nói với giọng nghẹn ngào, cảm tưởng như hắn sắp khóc đến nơi.

Không phải ngươi nói mới nhặt nó về từ hôm qua sao?

Thanh Hương đứng bên cạnh nghe cảm thấy kỳ lạ nhưng không nói ra.

“Được lắm! Nếu vậy ta chỉ việc tra hỏi xem hắn giữ nó ở đâu là xong đúng không?”

“Đúng vậy! Đại nhân thật là thông minh”

“Nếu vậy thì đơn giản rồi, chúng ta đi thôi!”

Ngô Tuấn không thèm để ý đến mấy lời nịnh nọt của Thiên Thu quay gọi Thanh Hương đi theo.

Hắc Hắc Hắc! Chiêu “Mượn đao g·iết người” này quá tuyệt.

Như đã biết Thiên Thu là một người rất ích kỷ. Ai nợ hắn cái gì thì hắn sẽ đòi lại cho bằng hết. Hắn vẫn chưa quên chuyện Trương Tam Thạch g·iết hắn một lần trong mô phỏng đâu!

Cho nên nhân cơ hội này hắn định mượn tay Ngô Tuấn để trả thù luôn.

Từ ấn tượng ban đầu của hắn tên Ngô Tuấn này có phong cách hành sự hết sức mạnh bạo. Chả cần biết Trương Tam Thạch có giữ con Cáo hay không, nếu để Ngô Tuấn tra hỏi thì hắn chỉ còn cái nịt thôi!

Như cảm thấy ý nghĩ bất thiện của Thiên Thu, Thanh Hương bỗng rùng mình một cái quay sang nhìn hắn.

Cứ cảm giác có cái gì đó sai sai!



Thôn phủ, đại sảnh.

Ở đây bây giờ chỉ còn lại một mình tên thôn quan đang đi đi lại lại và mấy tên quan sai đứng ở phía sau chờ lệnh.

Sao người của Sát Yêu ti lại đến khu vực thôn do ta cai quản làm gì? C·hết tiệt thật nếu những chuyện ta làm trong những năm qua bị lộ ra thì…

“Tên kia!”

Híc!

Tên quan giật nảy mình quay ra thì đã thấy ba người Ngô Tuấn, Thanh Hương và Thiên Thu đã đi ra từ bao giờ. Ngô Tuân chính đang nhìn lấy hắn.

“Đại nhân kêu ta?”

Tên quan hỏi lại Ngô Tuấn với vẻ mặt lo lắng.

“Đúng vậy, ngươi tên gì?”



Ngô Tuấn tiếp tục hỏi.

“Tiểu nhân tên Phương Đại Nguyên.”

Đại Nguyên sợ làm Ngô Tuấn mất kiên nhẫn bèn nhanh chóng trả lời.

“Tên lúc nãy quỳ ở đây đâu?”

“Ách, tên đó…được thả đi rồi”

Đại Nguyên rất ngạc nhiên, không ngờ Ngô Tuấn lại hỏi đến Trương Tam Thạch.

“Thả đi rồi?”

“Vâ…ng, đã thả đi rồi.”

Đại Nguyên nghe ra trong giọng của Ngô Tuấn có chút giận giữ. Hắn lắp bắp đáp lại.

“Ngươi có biết ngươi làm vậy là sai nguyên tắc xử án không?”

“Bẩm đại nhân không có chuyện đó đâu, tên thôn dân đó đã được ta xử vô tội rồi. Ta còn giam giữ một người vô tội làm gì?”

“Sao ngươi biết hắn vô tội?”

“Chuyện này…”

Chỉ sau một câu hỏi Đại Nguyên á khẩu không nói thêm được gì, hắn không dám nhìn thẳng vào mắt của Ngô Tuấn liên tục đánh mắt đi chỗ khác.

Bỗng nhiên hắn cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, quay ra thì thấy Ngô Tuấn đang gắt gao nhìn thấy hắn. Huyết khí từ người Ngô Tuấn tỏa ra khiến tất cả mọi người trong đại sảnh cảm thấy khó thở.

“Đại nhân bớt giận, để ta cho người đi bắt hắn về ngay!”

Tên thôn quan thấy sự tình không ổn liền quỳ xuống xin lỗi Ngô Tuấn đồng thời cho mấy tên quan sai đi bắt Trương Tam Thạch về.

“Không cần, để ta đi cho nhanh.”

Ngay lập tức Ngô Tuấn biến mất, để lại mọi người trong đại sảnh nhìn nhau ngơ ngác.



Trên phố, Tam Thạch chính đang ung dung bước đi. Vừa đi hắn vừa lẩm bẩm.

“Không ngờ uy danh của Hoàng đại nhân lại lớn như vậy, ta chỉ tùy tiện nêu ra danh tự của ngài thôi mà tên quan thôn đã ngoan ngoãn như cún rồi. Hắc Hắc”

Đúng lúc hắn đang đắc chí thì bỗng nhiên một cơn gió lớn thổi lên khiến hắn cảm thấy lạnh sống lưng. Trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một người thanh niên.

“Ngươi là ai? Là người hay là ma?”

Tam Thạch cảm thấy rất kinh hãi. Đột nhiên có một người xuất hiện trước mặt hắn lại vào lúc canh ba thế này có cho hắn mười lá gan hắn cũng không thể không sợ được.



Trên thực tế do Ngô Tuấn di chuyển với tốc độ quá cao khiến mắt của Tam Thạch không bắt kịp nên mới khiến hắn có cảm tưởng như có một người đột nhiên xuất hiện trước mặt.

Ngô Tuấn chẳng thèm nhiều lời, trực tiếp khiêng Tam Thạch lên rồi chạy đi

Thôn phủ, đại sảnh.

Tất cả những người ở đây vẫn chưa hết ngạc nhiên vì sự biến mất của Ngô Tuấn.

Đột nhiên Ngô Tuấn lại xuất hiện trước mặt họ, trên vai còn đang khiên lấy một người.

Bịch!

Ngô Tuấn ném Tam Thạch xuống đất.

“Ái ui…”

Tam Thạch xuýt xoa cái mông mình rồi lồm ngồm bò dậy.

Nhưng khi hắn để ý xung quanh lại cảm thấy có gì đó không đúng. Đây chả phải là thôn phủ sao?

“Ngươi giữ con thú đó ở đâu?”

Ngô Tuấn không thèm để ý đến sự ngạc nhiên của Tam Thạch ngay lập tức hỏi.

“Ngươi là tên quái nào? Ngươi có biết ta là ai…Hự!”

Tam Thạch chưa kịp nói xong đã bị Đại Nguyên đá một cú vào bụng:

“Cẩn thận lời nói của ngươi, ngươi có biết người trước mắt ngươi là ai không?”

“Ách, quan nhân…Ta…Ta”

Tam Thạch bị Đại Nguyên nói cho nửa ngày ấp úng không thể trả lời.

“Đừng nhiều lời, nói cho ta biết ngươi giấu con thú đó ở đâu?”

“Con thú nào chứ? Ta không biết!”

Trước câu hỏi của Ngô Tuấn, Tam Thạch vẫn kiên quyết phủ nhận.

“Đại nhân, không thể tin lời hắn được! Hắn đang nói dối đó”

Thấy Tam Thạch vẫn cứ phủ nhận Thiên Thu quyết định đổ thêm dầu vào lửa.

“Ngươi…!”

Tam Thạch nhìn Thiên Thu với ánh mắt bất thiện, hận không thể xông lên xé xác hắn.

“Mặc kệ ngươi kín miệng thế nào, hôm nay ngươi nhất định sẽ khai thôi!”

Vừa nói Ngô Tuấn vừa lấy từ trong ngực ra một tấm giấy màu vàng, phía trên có viết một chữ “Thật”.

“Ngươi…Ngươi định làm gì!”

Nhìn lấy Ngô Tuấn, Tam Thạch trong lòng có dự cảm không lành. Nhưng hắn chưa kịp làm gì đã thấy Ngô Tuấn ném tấm giấy ra.