Tu Tiên Thánh Quyết

Chương 35: phổ đức




Chương 35: phổ đức

Huyền Quang chọn lựa những người trẻ tuổi có đạo đức tốt mà hắn quen biết, gọi họ đến họp mặt nói chuyện.

"Mọi người ở đây chắc có nghe qua về Thánh Đạo, nếu ai không biết thì hỏi thăm người xung quanh một chút đi" Huyền Quang nói rồi im lặng một lúc.

Thấy tất cả đều im lặng nhìn hắn chờ đợi, hắn cũng không thấy lạ, hiện tại nhiều người biết đến Thánh Đạo. Như hắn, Hoả Long, Tuyệt Đao chính là ba người họ quen biết.

Cả ba đều cấp chiến tướng nhưng về thể chất, sức mạnh lẫn tốc độ đều đạt tiêu chuẩn bậc chiến vương.

Nhưng mọi người không biết, Huyền Quang còn khác biệt Hoả Long với Tuyệt Đao ở chỗ sức mạnh thể chất của hắn cao đến tiêu chuẩn bậc chiến đế, bởi vì hắn đạt Kim Đan còn hai người kia chỉ mới Trúc Cơ mà thôi.

"Ta tu hành Thánh Đạo, tuy cấp bậc chưa cao nhưng có thể truyền một ít. Ai muốn học ở lại, ai không muốn học cứ tự nhiên rời đi."

"Một điều quan trọng cần nhắc nhở, xưa nay Thánh Đạo chỉ truyền người có tâm thiện, bởi vì người bất thiện mà tu hành Thánh Đạo sẽ không thành công."

"Khi đó, người bất thiện tuy không theo Thánh Đạo được nhưng họ lại có được cái cơ để cầu tìm dị năng. Có năng lực lại tham lam ích kỷ, họ sẽ sa đoạ vào lợi danh dục vọng, từ đó hại người hại mình, đi vào ác đạo."

"Bởi thế, Thánh Đạo không thể khinh truyền vậy."

"Nay ta truyền lại Đại Đạo, chỉ rõ lối vào, còn lại tự mỗi người suy nghĩ."

"Cái gọi là Đại Đạo, cao đến mức không có gì ở trên, thấp đến mức không có gì ở dưới. Bắt đầu mà không có gì trước nó, kết thúc cũng không có gì sau nó."

"Ở trong Đại Đạo mà sinh Trời Đất, Trời Đất có dáng vẻ cao thấp. Ở trong Trời Đất

thì có Âm Dương, Âm Dương có số từ đầu đến cuối. Một trên một dưới, ngửa xem cúi xét, có thể dò được cái cơ của nó. Một bắt đầu một kết thúc, tính toán độ số, có thể hiểu được cái lý của nó. Theo đó mà suy, thì Đại Đạo có thể biết vậy."

Hiểu được như vậy, thì Luyện Khí thành.

...

"Trong Thái Nguyên thì có Thái Thủy, trong Thái Thủy thì có Thái Vô, trong Thái Vô thì có Thái Hư, trong Thái Hư thì có Thái Không, trong Thái Không thì có Thái Chất, Thái Chất là chất trong đục của Trời Đất. Chất đó như trứng, mà màu nó như màu huyền hoàng, là một vật trong Thái Không mà thôi."

"Dương đi lên đến trời, thái cực mà sinh Âm, dùng yểu minh ôm Dương mà hạ xuống. Âm hạ xuống đến đất, thái cực mà sinh Dương, dùng hoảng hốt cõng Âm mà đi lên. Một thăng một giáng, Âm giáng Dương thăng, là Trời Đất thi hành đạo, mà vạn vật sinh thành."

Hiểu được như vậy, thì Trúc Cơ thành.

...

"Âm Dương thăng giáng, không ra khỏi Trời Đất. Nhật Nguyệt vận chuyển, ở ngoài Trời Đất. Đông Tây lên xuống mà phân ngày đêm. Nam Bắc qua lại mà định lạnh nóng. Nhật nguyệt vận hành, mà hợp với cái cơ của Trời Đất, không rời độ số của Càn Khôn. Vạn vật sinh thành tuy tại Âm Dương, mà tạo hóa cũng nương nhờ nhật nguyệt."

"Tích Dương thành Thần, trong Thần có hình. Tích Âm thành hình, trong hình có Thần. Thần sinh ở Kim, Kim sinh ở Thổ. Theo Âm Dương mà mọc lặn là ánh sáng của nhật nguyệt, nhân số mà sinh ánh sáng, số gốc ở Càn Khôn. Theo Âm Dương mà thăng giáng là Khí của kim ngọc, nhân thời mà khởi Khí, thời

gốc ở Trời Đất."

Hiểu được như vậy, thì Kim Đan thành.

...

"Nhất Khí mới phân, Đại Đạo có hình mà bày ra hai nghi. Hai nghi định vị, thì Đại Đạo hữu danh mà phân ra Ngũ Đế."

"Con của Thanh Đế, thiên chân là Mộc Đức Cửu Khí. Con của Bạch Đế, thiên chân là Kim Đức Thất Khí. Con của Hắc Đế, thiên chân là Thủy Đức Ngũ Khí. Con của Xích Đế, thiên chân là Hỏa Đức Tam Khí. Con của Hoàng Đế, thiên chân là Thổ Đức Nhất Khí. Từ Nhất Khí sinh Chân Nhất, Chân Nhất vì ra từ Thổ, nên vạn vật sinh thành tại Thổ, ngũ hành sinh thành tại Nhất. Chân Nguyên Chi Đạo đều là Nhất Khí mà sinh."

"Đại Đạo vốn vô thể, ngụ ý ở khí thì Đạo lớn đến mức không có gì ở ngoài nó, không có vật gì có thể chứa được. Đại Đạo vốn vô dụng, vận vào vật thì độ sâu của Đạo không dò được, không có lý gì có thể tận cùng."



"Lấy thể mà nói Đạo, thì Đạo bắt đầu có phân biệt trong ngoài. Lấy dụng mà nói Đạo, thì Đạo bắt đầu có quan kiến. Quán vào trong mà không quán ra ngoài, thì bên ngoài không có gì không đến tận cùng mà bên trong được sáng vậy. Quán vào Thần mà không quán vào hình, thì hình không gì không đủ mà Thần hiện được vậy."

"Đạo vốn Vô, lấy Hữu mà nói thì không phải là Đạo. Đạo vốn Hư, lấy Thực mà nói thì không phải là Đạo. Đã là Vô Thể, thì hỏi đáp đều không thể vậy. Đã là Vô Tượng, thì nghe nhìn đều không thể vậy."

"Coi huyền vi là Đạo, thì huyền vi cũng không thoát khỏi liên quan đến vấn đáp. Coi Hi Di là Đạo, thì Hi Di cũng không tránh khỏi liên quan đến nghe nhìn. Hi Di huyền vi vẫn còn chưa là Đạo, thì Đạo cũng không biết tại sao lại vậy."

Hiểu được như vậy, thì Nguyên Anh thành.

...

Huyền Quang nói xong, nhìn thấy mọi người đang suy tư thì định đứng lên rời đi.

Tuyệt Đao thấy thế liền đứng mà hỏi "nhật nguyệt, xin hỏi tại sao mà có ánh sáng?"

"Có bài ca thế này" Huyền Quang nói.

Tính yếu ngộ, mệnh yếu truyền,

thanh tịnh vô vi thị căn nguyên.

bế mục quan tâm thủ bản mệnh,

khảm trung nhất điểm vãng thượng phiên.

hưu tương hỏa hậu đương nhàn đẳng,

hồn thân thượng hạ khí trùng thiên.

hoàng bà trung gian vi môi chước,

anh nhi xá nữ lưỡng đoàn viên.

Cấp hạ thủ, thái tiên thiên,

hàng hạ trùng lâu đại trung nguyên.

thủy hỏa kí tế chân diên hống,

thần quang chiếu diệu biến tam thiên.

vô ảnh thụ hạ kim kê khiếu,

bán dạ tam canh hiện hồng liên.

đông chí nhất dương lai phục thủy,

phích lịch nhất thanh chấn động thiên.

Long hựu khiếu, hổ hựu hoan,

tiên nhạc tề minh phi đẳng nhàn.

hoảng hoảng hốt hốt tồn vô hữu,



vô cùng tạo hóa tại kì gian.

huyền trung diệu, diệu trung huyền,

hà xa ban vận quá tam quan.

thiên địa giao thái sinh vạn vật,

nhược phi mậu kỷ bất thành đan.

Tiên thị phật, phật thị tiên,

khởi tri đại đạo tại mục tiền.

nguyên cơ diệu, phi đẳng nhàn,

nhất tính viên minh bất nhị bàn.

giả thiêu hương, bái tham thiền,

hạt hán dạ tẩu nhập thâm san.

ngu mê vọng tưởng tây thiên lộ,

nhất thất nhân thân vạn kiếp nan.

Tứ chính lí, trứ ý tham,

tảo bái minh sư kết thành đan.

hữu nhân thức đắc chân diên hống,

mạc bả tu hành nhãn hạ quan.

nhị niên cửu tái công thành tựu,

luyện thành nhất lạp tử kim đan.

hành nhất nhật, nhất nhật kiên,

tiện thị trường sinh bất lão tiên.

tý ngọ mão dậu bất đoạn dạ,

đả phá huyền quan diệu thông huyền.

yếu tri thử ca hà nhân tác,

thanh hư đạo nhân tam phong tiên.

Hoả Long nãy giờ nhìn chăm chú dưới đất, đột nhiên ngồi mà từ từ bay lên, hai mắt đã nhắm lại từ lúc nào.

Không gian quanh thân hắn rung động nhè nhẹ nhè nhẹ, cơ thể từ từ phát ra ánh sáng màu vàng càng lúc càng rõ rệt.



Hoả Long cứ thế ngồi bất động trên không trung hơn nửa giờ.

Mọi người thấy như vậy đều tự giác im lặng, không ai dám cử động nhiều sợ phát ra âm thanh q·uấy n·hiễu đến hắn.

riu riu riu.

Âm thanh nhỏ như tiếng nước sôi phát ra từ cơ thể Hoả Long đang phát sáng.

Ha ha ha.

"Trương Dụng Thành nói: nhất lạp Linh Đan thôn nhập phúc, thủy tri ngã mệnh bất do thiên."

"Hoả Long cảm ơn Huyền Quang đạo hữu đã chỉ dạy, ân này không biết làm sao báo đáp, từ nay xin lấy lễ học trò."

"Hoả Long không cần như thế, đạo chí tôn đức chí quý chính là để truyền cho nhau vậy, chúng ta cứ là huynh đệ như cũ thôi." Huyền Quang cười nói.

"Đến, cầm thử thanh hoả thương này xem" hắn lấy ra một cây giáo bậc tám hệ hoả đưa tới.

Hoả Long cầm thử, quả nhiên thể chất lẫn sức mạnh đều thay đổi. Hắn cầm thương múa may nhẹ nhàng trôi chảy, lửa đốt ngùn ngụt.

Hắn bậc chiến tướng, tốc độ bậc chiến vương, dùng v·ũ k·hí bậc chiến đế, nhìn tới nhìn lui đều thấy quái dị thế nào ấy.

"Ha ha, thương tốt" Hoả Long thích thú cười lớn.

"Tặng hết cho huynh đấy, xem như lễ vật mừng chuyện hôm nay" Huyền Quang cười cười, lấy ra thêm một bộ cung tiễn bậc tám đưa đến.

"Tướng quân nói vậy thì Hoả Long xin nhận vậy".

"Hoả Long, đi thôi, ta có chuyện muốn hỏi huynh." Huyền Quang nói.

Hai người kết bạn cùng đi, tìm một căn phòng nào đó nói chuyện.

"Ta chưa từng thấy huynh dùng phi kiếm, tại sao vậy?" Huyền Quang thả ra mười thanh phi kiếm bậc bảy bay bay xung quanh người hỏi.

"Kiếm Tiên!!! tướng quân làm bằng cách nào mà được như vậy, có thể dạy ta không?" Hoả Long ánh mắt toả sáng nhìn hắn chăm chú.

Huyền Quang gật gật đầu, xem ra đúng như hắn đoán, Hoả Long gần như không biết gì về đạo giả.

Lấy ra mười thanh kiếm bậc bảy loại cao cấp.

"Huynh nhìn chúng, có thể nâng nó lên bằng ý nghĩ được đấy, nhưng nếu muốn thuận lợi và người khác không thể tác động vào được thì truyền Kim Đan Quang vào chúng, thử xem, dễ lắm". Huyền Quang giải thích đơn giản.

Hoả Long ngồi mày mò một chút liền làm được, khống chế mười thanh phi kiếm bay tới lui loạn xạ như không theo qui luật nào.

"Dễ hơn ta tưởng nhiều, ta không có tâm điều khiển mà sao chúng vẫn di chuyển một cách phức tạp, cũng lạ thật đấy." Hoả Long nhìn xung quanh nói nói.

"Cái này ta cũng không biết tại sao, thôi ta có chút việc đi trước" Huyền Quang nói rồi rời đi.

Hắn trở về căn cứ Đại Việt đi dạo một vòng, không có gì làm nên hắn lại kiểm tra bản đồ Viện Dưỡng Lão.

Nhìn qua đàn ong trước, chúng có phi thuyền bậc chín làm tổ. Nhưng kết quả khá chán, cái phi thuyền bậc chín lại bị lũ hung thú chiếm giữ từ lúc nào.

"Đám ong c·hết rồi".

Nhìn những con thú chạy ra chạy vào một cách thoải mái thì hắn hiểu kết quả.

Huyền Quang vì để lũ ong có thể ra vào, nên cửa phi thuyền để mở. Đám ong sinh sản liên tục, hắn phải làm như vậy.