Tu Tiên Thánh Quyết

Chương 34: Huyết Sát chiến thần




Chương 34: Huyết Sát chiến thần

Không gian năng lượng nhanh chóng bao phủ Huyền Quang, hắn như cái bóng lướt qua hai tên chiến vương đang t·ấn c·ông Hoả Long, sau đó lại hoá thành tia chớp bay tới hai tên đang đánh Tuyệt Đao.

Bốn tên chiến vương b·ị c·hém đứt đầu nhanh chóng, bọn chúng gần như chẳng biết chuyện gì xảy ra.

"Chiến vương c·hết"

"Tất cả chiến vương đều c·hết cả rồi".

Đoàn người bên Huyết Sát Sơn kinh hãi hét lên, bọn chúng ào ào bỏ chạy.

Bọn chúng tuy bỏ chạy nhưng vẫn chạy theo đại quân, chỉ có một ít tách ra rời đi tứ tán.

"Cưỡi trâu đuổi theo".

"Giết".

Huyền Quang gầm lên, cưỡi Kim Hổ Ngưu tiếp tục chém g·iết, chiến binh viễn chiến có tốc độ chậm liền cùng nhau cưỡi lên đàn trâu đuổi theo.

Đoàn quân Huyết Sát Sơn bỏ chạy nhưng Kim Hổ Ngưu có tốc độ vượt xa chúng, g·iết chúng không còn mảnh giáp, chỉ mười phút sau chúng đã bị g·iết chỉ còn lại một nửa.

Một đoàn quân Huyết Sát Sơn chạy đến viện trợ.

"Huyết Sát Sơn, trở lại theo ta g·iết". Tên chiến vương dẫn đội gầm lên, vừa đánh ra một công kích đã bị một con Kim Hổ Ngưu tát một cái, cơ thể hắn biến thành mấy đoạn, c·hết.

Đoàn người Huyết Sát Sơn lại quay đầu bỏ chạy.

Huyền Quang tiếp tục đuổi g·iết không tha, từng tên chiến vương Huyết Sát Sơn dẫn đoàn đến liên tục bỏ mạng.

Đột nhiên, đoàn người Huyết Sát Sơn đang cụp đuôi bỏ chạy lại dừng lại.

Chuyện gì?

Huyền Quang nhìn chằm chằm trên không, có một đoàn quân số lượng khổng lồ ở trên bầu trời đang triển khai đội ngũ, do năm tên chiến đế dẫn đội.

Huyền Quang thả ra hai con Ngưu Mẫu bậc tám, hơn sáu triệu con bậc sáu, để huynh đệ Thị Dĩ Quân ngồi lên. Hắn lại thả tiếp đàn ong chiến từ bậc sáu trở lên ra trợ giúp.

"Huyền Quang ở đây, ai cùng ta c·hết chung một chỗ?" Huyền Quang giơ cao thanh kiếm to lớn đến mười mét gầm lên.

"Ta"



"Có ta"

Huyền Quang cưỡi Ngưu Mẫu số 1 bay hướng lên trời lao tới.

"Giết"

Hai con Ngưu Mẫu gầm lên một tiếng chấn động cả trời đất, biến thành hai tia chớp xám bạc bay lên không trung. Tấn công thẳng đến hai trong năm tên chiến đế đang lao nhanh xuống.

Ba tên chiến đế đi phía trước rõ ràng thuộc ba hệ kim, thổ và phong. Tên hệ phong hơi lùi lại sau một chút.

Hai tên chiến đế hệ kim thổ đi phía trước vốn không muốn v·a c·hạm trực tiếp nên gần đến liền muốn né tránh sang một bên, nhưng chúng không ngờ Kim Hổ Ngưu không giống như loài trâu bình thường hay đi thẳng, chúng chính là loại hổ linh hoạt cực kỳ. Nên cuối cùng cả bốn v·a c·hạm mạnh vào nhau tạo ra hai làn sóng chấn động lan toả ra. Cả hai người và hai trâu đánh thành hai đoàn bóng đen.

Tên chiến đế phong hệ đã biến mất tại chỗ, hắn hoá thành cái bóng cực tốc lao đến giúp tên chiến đế hệ thổ.

Một cái bóng xám bạc lướt qua càng nhanh, tên chiến đế phong hệ b·ị c·hém thành hai mảnh rồi bị thu đi mất, chỉ để lại một làn máu rơi xuống.

Thiên Địa Vô Tung.

Huyền Quang tiếp tục hoá thành cái bóng lướt lên phía trên, cái bóng cực kỳ mờ nhạt do vẫn chưa hoàn toàn tàng hình, tiến về phía tên chiến đế hệ lôi đang lướt xuống. Hắn bắn ra một luồng sét to lớn đánh về Ngưu Mẫu số hai bên dưới.

Huyền Quang không nhìn xuống xem tình hình bên dưới, hắn chỉ có một nhiệm vụ, g·iết tướng.

Nhất Bộ Vạn Dặm.

Một cái bóng hiện ra phía sau tên chiến đế hệ lôi, một kiếm chém lìa đầu hắn, nhanh chóng thu xác hắn vào. Huyền Quang quay đầu bắn nhanh xuống bên dưới.

Bởi vì vừa rồi Huyền Quang cố tình g·iết tên chiến đế hệ lôi đang ở trên cao hơn, và vì thế tên chiến đế hệ băng ở bên dưới không hay biết gì, vẫn đang liên tiếp quăng ra từng quả cầu băng đánh xuống hai con Ngưu Mẫu.

Nhất Bộ Vạn Dặm.

Huyền Quang vừa xuất hiện phía sau hắn liền bị một quả cầu băng bay đến gần người nổ tung, hơi lạnh như đóng băng cả ngàn cây số.

Bách Ảnh Vô Định.

Cả trăm cái bóng mờ nhạt xuất hiện quanh tên chiến đế hệ băng làm hắn do dự trong một sát na. Hắn chỉ kịp thấy một thanh kiếm dài mọc ra từ mặt của hắn, sau đó trời đất liền tối sầm.

Huyền Quang kéo dọc thanh kiếm chẻ tên chiến đế ra làm hai, thu lấy cái xác rồi lại biến mất. Toàn bộ thời gian từ lúc giao chiến đến tận đây chưa tới nửa giây.

Chiến giả giao tranh, sinh tử chỉ trong chớp mắt.



Ba tên chiến đế, c·hết.

Huyền Quang không tiếp tục lao xuống trợ giúp hai con Ngưu Mẫu mà lại lao ngược lên xông thẳng vào đoàn quân đang đánh xuống.

Đoàn quân Huyết Sát Sơn liên tục c·hết từng mảng lớn mà không biết tại sao, Huyền Quang là cái bóng loang lổ di chuyển với tốc độ quá nhanh, khiến đoàn quân không biết tại sao phe mình bị c·hết.

Tuy nhiên tổng thể cả đoàn quân không hay biết gì nên vẫn tiếp tục lao xuống.

Tựa như con kiến muốn chống trời, Thị Dĩ Quân lao thẳng vào đoàn quân đông hơn mình gấp trăm lần.

Hai khối quân còn chưa chạm vào nhau thì hai tên chiến đế lần lượt kêu thất thanh, bị hai con Ngưu Mẫu g·iết c·hết cắn vài cái nuốt mất. Huyền Quang biết chúng sẽ không sao cả, chúng sẽ ói ra cái xác hoàn chỉnh cho hắn, hắn đã dạy cho chúng biết nhiều thứ.

Hai quân đoàn va vào nhau chém g·iết, Thị Dĩ Quân tưởng chừng yếu thế nhưng thực ra g·iết c·hết địch như rạ, lũ ong di chuyển quá linh hoạt và đàn trâu có phòng ngự biến thái, trong khi khả năng viễn chiến của Thị Dĩ Quân lại vượt trội bình thường.

"Huyết Sát quân đoàn nghe lệnh, lui". Một âm thanh vang dội truyền đi khắp nơi. Một cái đốm sáng màu lam từ trên trời rơi xuống nhanh như tia chớp.

"Huyết Sát chiến thần tới".

"Lão tổ đã tới".

Huyền Quang cho quân đoàn lui xuống một khoảng cách xa bên dưới.

Một mình đứng trên cao, thở dài triệu hồi Ngưu Vương ra "xem ra không thể giấu được nữa".

Huyết Sát chiến thần là người trung niên, tóc xoả tung dài gấp bốn lần thân hình, hai con mắt chỉ một màu đỏ như hai khối máu, hắn mặc chiến giáp màu vàng uy nghiêm. Đứng trên cao cách Huyền Quang ngàn dặm nhìn xuống, còn Huyền Quang lại ở ngang trời tựa như nằm ngửa khiến cả hai thành một góc chín mươi độ.

"Này kẻ vô tri, ngươi có biết tội ?" Huyết Sát chiến thần nói lớn vang vọng cả đất trời.

"Huyết Sát Sơn bắt buộc chúng ta phải giao ra toàn bộ mọi thứ chúng ta có. Chúng ta không đồng ý liền g·iết chóc, ta muốn hỏi chúng ta tội gì?" Huyền Quang hỏi ngược lại.

"Chống đối ý chỉ của ta chính là có tội". Huyết Sát chiến thần bá đạo nói.

"Tên c·ướp, tại sao lòng tham của ngươi lại vô độ đến như vậy". Huyền Quang nói với âm thanh bình thản.

Huyền Quang không cố hét to lên, nhưng tất cả người ở đây đều không phải người thường, đều nghe rõ ràng lời hắn. Vô số chiến binh đứng ở xa quan sát cuộc chiến đều gật đầu, ngay cả chiến binh Huyết Sát Sơn cũng có rất nhiều người cúi đầu xấu hổ.

Nhưng đa số người Huyết Sát Sơn đều tức giận, chúng chửi ầm lên bằng những lời bẩn thỉu vô văn hóa.

"Thứ thấp hèn vô tri, ngươi c·hết đi". Huyết Sát chiến thần gầm lên như sấm, chẳng biết là hắn nổi giận hay xấu hổ vì bị nói thẳng ra bản chất. Hắn cầm đao trên tay lao thẳng tới Huyền Quang như một tia chớp, uy thế hung tàn như đ·ại h·ồng t·hủy, vượt qua mấy trăm dặm chỉ trong chớp mắt.



Ngưu Vương lao tới đón đầu, vung lên chân trước tát một cái, nhanh đến mức cái chân khổng lồ mờ nhạt như sợi roi bé tí. Một cái móng vừa nhọn lại sắc bén cắt Huyết Sát chiến thần thành nhiều mảnh.

Một kích.

Huyết Sát chiến thần, c·hết.

Trâu lười im lặng đứng trên không trung, nó không gầm to kiêu hãnh, tựa như việc vừa làm chỉ là nhỏ bé như g·iết đi một con muỗi, ánh mắt nó lơ đãng quét qua bầu trời.

Ở trên cao, một người trung niên chắp tay ở sau lưng gật gật đầu.

Huyền Ngô vốn cung kính đứng phía sau người trung niên cũng trợn mắt nhìn, hắn không ngờ kết quả lại như thế. Lúc nãy khi đang ở tại chỗ sư phụ, thì thuộc hạ của hắn báo tin Huyền Quang gặp phải nguy hiểm. Tính chào sư phụ rồi rời đi, không ngờ lão nhân gia lại nói muốn đi cùng.

Lúc nãy khi Huyết Sát xuất hiện hắn liền tức giận, tính đi ra nhưng lại bị sư phụ cản lại, nói rằng không cần thiết.

"Huyết Sát Sơn, những kẻ đáng c·hết đều phải c·hết, hãy nhắc cho tất cả biết rằng Liên Minh luôn khoan dung chờ đợi những kẻ sai trái biết hối lỗi, nhưng đừng cho rằng Liên Minh không hay biết gì". Người trung niên nói.

"Dạ, sư phụ" Huyền Ngô gật đầu xác nhận trước khi người trung niên biến mất.

Đại quân Huyết Sát Sơn cuối cùng cũng thức tỉnh khỏi sự bàng hoàng, rối rít bỏ chạy. Chúng chém g·iết người cản đường phía trước như thể kẻ thù không đội trời chung, nhanh chóng bỏ chạy rời đi.

Thị Dĩ Quân trố mắt nhìn vô số cái xác rơi rụng như mưa.

Ai đuổi g·iết chúng mà chúng g·iết nhau để bỏ chạy như vậy ?

Huyền Quang cũng không cho quân đoàn đuổi theo t·ruy s·át. Hắn để mọi người ở tại chỗ chữa thương, và thu thập chiến trường.

Huyền Quang lấy ra phi thuyền chiến đấu đưa mọi người trở về căn cứ Liên Minh ở ngoài trái đất.

Thị Dĩ Quân vốn phát triển lên tới ba trăm năm mươi triệu người, hôm nay t·ử t·rận hơn bốn mươi triệu người, xác các huynh đệ trải dài cả một quảng trường lớn.

Nhìn thấy có nhiều người b·ị t·hương nặng, hoặc cụt tay chân hoặc chỉ còn nửa thân trên. Huyền Quang thống kê số lượng rồi mua Phục Mệnh Thủy về phân phát, Phục Mệnh Thủy không những có thể chữa mọi loại thương tật còn có thể mọc ra tay chân như cũ, vô cùng thần kỳ.

Quân đoàn c·hết rất nhiều, mọi người tuy buồn nhưng cũng không lộ ra vẻ đau khổ. Không phải mọi người máu lạnh vô tình mà bởi tất cả đều là chiến binh, trải qua nhiều cuộc chiến thảm khốc.

Chiến tranh, chính là không thể tránh khỏi có n·gười c·hết.

Chỉ tức giận ở chỗ, Liên Minh Nhân Loại tuy mạnh mẽ nhưng những chủng tộc khác xung quanh cũng không yếu. Hơn nữa đa số chiến binh đều là c·hết trong lúc chiến đấu với hung thú, việc c·hết trong tay đồng loại đúng là c·hết vô nghĩa.

Chỉ hận bọn Huyết Sát Sơn tham lam ích kỷ.

"Đúng là một lũ khốn nạn."

Mọi người triển khai việc giúp đỡ đưa xác hoặc di vật các huynh đệ giao cho người thân nếu có.

Huyền Quang thống kê tài sản Huyết Sát chiến thần, lấy ra một nửa tặng cho toàn quân kể cả những người t·ử t·rận.