Chương 36: đại tiếu
Huyền Quang kiểm tra tình huống bên trong phi thuyền nhưng không được, đành cho cửa phi thuyền đóng lại. Hắn triệu tập đám Kim Hổ Ngưu bỏ vào thế giới ẩn, sau đó nói với con trâu lười một chút.
Đưa nó vào trước, sau đó Huyền Quang cũng đến, những con hung thú đang ở gần đó thấy trâu lười xuất hiện liền bỏ chạy như điên như dại.
"Ha ha, mày to như núi, có uy thật đó" Huyền Quang khen ngợi Ngưu Vương một câu.
Thả đám Kim Hổ Ngưu trong thế giới ẩn ra, hắn dùng gần như toàn bộ từ bậc sáu trở lên.
Đàn ong có hơn mười ngàn con ong bậc tám, nếu nói trong phi thuyền không có hung thú bậc chín thì cũng là cả đàn bậc tám. Lực lượng như này hắn không dám khinh thường chút nào, ngơ ngác đi vào nhiều khi hắn sẽ c·hết mà không biết tại sao mình c·hết.
Cửa phi thuyền mở ra, trâu lười xông vào đầu tiên. Huyền Quang đứng trên đầu một con Kim Hổ Ngưu đi theo xa xa ở phía sau.
Ngưu Vương một mình chạy đi mất, bên trong phi thuyền có nhiều loại hung thú, chúng tụ thành từng đàn chiếm lấy một góc, phải biết phi thuyền có đường kính xa đến ba mươi ngàn cây số.
Huyền Quang không cần ra tay, đám Kim Hổ Ngưu lao tới g·iết sạch mọi con hung thú chúng thấy.
Tầng trệt rồi tầng hai, tầng ba cứ thế mà đi lên.
Bên trên vọng xuống nhiều tiếng gầm cực lớn, âm thanh ầm ầm kéo dài không dứt.
Đàn Kim Hổ Ngưu đánh g·iết càng trở nên hung tợn, có thể tiếng gầm của Ngưu Vương kích thích chúng.
Phi thuyền cao mười ngàn cây số nhưng chỉ có một ngàn tầng, Huyền Quang đi chung với đàn Kim Hổ Ngưu đi đến tầng tám trăm bốn mươi thì gặp Ngưu Vương đang chạy xuống.
Nó đi đến chỗ Huyền Quang kêu nhỏ, hắn nhìn khắp người nó thấy nó không b·ị t·hương thì yên tâm.
"Trâu lười, dẫn tao đi xem bên trên xem" Huyền Quang đổi sang ngồi trên đầu nó nói.
Nắm chặt lông con trâu lười, hắn hiện tại mới thấy Viện Dưỡng Lão thật sự thần bí, đây không phải trọng lực gấp trăm lần trái đất, mà là giới hạn tốc độ lẫn cấm bay mới đúng. Bởi nếu chỉ đơn thuần là trọng lực, khi tới cấp bậc như con trâu này thì trọng lực đó hoàn toàn vô dụng, nhưng tốc độ con trâu lười vẫn bị chậm gấp trăm lần như cũ.
Trâu lười rất thông minh, mỗi khi nó chạy đến từng cái xác hung thú dừng lại, thì y như rằng con hung thú đó chính là bậc chín.
Huyền Quang không ngờ cái phi thuyền này lại trở thành cái ổ chứa nhiều loại hung thú như vậy. Những cái xác hắn thu thập không phải chỉ một loài mà là nhiều loài.
"Không hiểu sao chúng lại ở chung một chỗ gần nhau như vậy được nhỉ ?"
Hắn cùng Ngưu Vương đi đến tầng một ngàn, tổng cộng thu thập hơn hai trăm cái xác bậc chín.
Huyền Quang đứng nhìn phi thuyền suy tư.
"Chẳng lẽ do phi thuyền rộng lớn lại có nhiều tầng, cộng thêm có cả trăm lối đi lên xuống, lũ hung thú thấy có nơi này có cảm giác an toàn nên mới tập trung như vậy?"
Huyền Quang kiểm tra thần nguyên tinh đang có, hơn ba mươi ngàn viên.
Hắn trở về căn cứ Đại Việt, đặt mua sáu phi thuyền bậc chín, mỗi phi thuyền tốn mất mười thần nguyên tinh.
Huyền Quang đặt sáu phi thuyền này vào vùng ngoài của Viện Dưỡng Lão, lục địa hình tròn ở tám hướng đều có một căn cứ của hắn. Tất cả phi thuyền đều trống rỗng, hắn còn cố tình mở hết các cửa đi vào bên trong.
"He he, biết đâu lũ hung thú lại chui vào làm ổ, sau đó mình chỉ việc đóng cửa xử lý là ngon lành ngay."
"Ta quá thông minh đi thôi."
Huyền Quang trở về căn cứ Đại Việt, Lưu Manh tìm hắn uống trà nói chuyện.
"Huyền Quang, ta vẫn chưa hiểu, Thánh Đạo là tu cái gì vậy?" Lưu Manh rót cho hắn cốc trà.
"Lưu Manh, huynh có tin rằng chúng ta có kiếp trước không?"
"Cái này ta chẳng rõ, có lẽ có, có lẽ không."
Huyền Quang gật gật đầu, lại hỏi "vậy chúng ta có linh hồn không?"
"Ta vẫn không biết, ta nghe người khác nói là có, mà cũng có người nói là không có, ta cũng không rõ như thế nào." Lưu Manh nhấp nhẹ ngụm trà lắc đầu nói.
"Huynh cứ nói đi, ta lắng nghe. Những người cầu lợi ích thì lời nói của họ không đáng tin, nhưng những người tu hành trở thành Thánh thời cổ xưa thì khác, ta nghĩ họ nói thật." Lưu Manh nhìn hắn nói chân thành.
Huyền Quang gật gật đầu "Được, vậy ta cứ nói theo như được biết, dùng cách nói đơn giản dễ hiểu mà luận."
"Linh hồn chúng ta có tám thức."
"Thức thứ nhất gọi là chân ngã, chính là ta chân chính. Thức này không có tri, nó không biết gì cả. Nó tồn tại bất biến từ khi có vũ trụ, nhiệm vụ duy nhất của nó là làm cái gốc của linh hồn, bảy thức còn lại nương tựa vào nó mà tạm thời tồn tại. Nói ta luân hồi, có kiếp trước kiếp này kiếp sau, chính là do nó luân hồi vậy. Mà tại sao nó lại chịu luân hồi, là bởi vì nó không có tri, nên nó theo qui luật mà luân hồi."
"Thức thứ hai gọi là vô thức, thức này cũng không có tri, nó chính là năng lượng linh hồn và nương vào thức thứ nhất. Sáu thức còn lại nhờ nó mà hoạt động."
"Thức thứ ba gọi là ý thức, chính là như ta tên Quang, ta sinh ra và lớn lên ở trái đất... đó là ý thức của ta ở kiếp này. nhưng kiếp trước ta tên gì, ta là ai thì ta đều không biết."
"Ta nói rõ hơn, ý thức của các kiếp là khác nhau, nhưng dùng chung chân ngã, chân ngã thì luân hồi, còn ý thức thì không luân hồi."
"Năm thức còn lại là nguồn gốc của năm giác quan."
"Như vậy".
"Ngoại trừ chân ngã là tồn tại vĩnh hằng, bảy thức còn lại đều không vĩnh hằng, chúng chẳng qua là vật mượn tạm dùng tại kiếp này mà thôi."
"Một người sau khi c·hết đi, thì chân ngã luân hồi, bảy thức còn lại hoặc là tan biến trở về trời đất, hoặc là tiếp tục cố gắng tồn tại. Về việc bảy thức này cố gắng tồn tại thì sẽ thế nào thì chúng ta không bàn tới."
"Thân người khó được, nếu nghe được Thánh Đạo thì chớ nên lơ là, bởi vì khi người ta c·hết đi thì thường sẽ hối hận."
"Thành công chỉ đơn giản là thực hiện, không làm thì sẽ không bao giờ có cơ hội thành công."
Lưu Manh trầm ngâm "ta đã hiểu, thiên địa vạn vật đều không tồn tại vĩnh hằng, chỉ có duy nhất chân ngã là vĩnh hằng, Thánh Đạo đơn giản là dựa trên cái vĩnh hằng này mà tu."
"Nếu vậy, có phải chúng ta sẽ mượn lấy bảy thức còn lại, dùng chúng để làm phương tiện để tu chân ngã đúng không?" Lưu Manh hỏi tiếp.
Huyền Quang lắc đầu "nghĩ thế là lầm vậy"
"Chân ngã là gốc để bảy thức còn lại nương tựa, nghĩ dùng bảy thức để tu chân ngã chẳng khác nào đi trái với qui luật của trời đất. Bảy thức không cách nào tác động đến được chân ngã, vậy làm sao có thể thành công."
"Khởi nguồn của ta, chính là sự hoà hợp, điều kiện cần đầy đủ cho nên chân ngã mới vượt không gian mà đến. Nói vậy mà xét, thì thấy tạo hoá có qui luật của mình. Cái nào là gốc, cái nào là ngọn thì phải minh bạch cho rõ ràng."
"Cho nên, muốn cầu chân ngã phải dùng tinh khí mà cầu, chân ngã là thần. Ba cái này là cái gốc, là sinh cơ của vạn vật, cũng chỉ có thể dùng chính sinh cơ để cầu sinh cơ vậy."
Lưu Manh lại rót trà cho hắn "ta vốn nghe rằng, tinh khí trong thân ta hầu hết nơi nào cũng có. Nếu là như vậy, lẽ ra tinh khí thần phải luôn hợp nhất mới đúng. Chuyện này thế nào, xin huynh nói thêm cho ta được biết."
Huyền Quang nhấp một ngụm trà.
"Tinh khí trong thân hầu hết nơi nào cũng có, lời này chính là người tu hành nói ra. Chứ người bình thường đâu có biết về tinh khí mà nói. Như vậy là gì, chính là ẩn ý nói rằng có những nơi không có."
"Thân ta sinh ra, có thứ tự trước sau, có qui luật rõ ràng. Khiếu sinh khiếu, dần dần sinh ra tất cả. Cho nên nói, tu hành là tìm lại đường lối mà quay về."
"Người không hiểu biết, thậm chí cho rằng tu hành là nghịch thiên mà đi. Họ đâu hiểu được, Thánh Đạo chính là thuận theo qui luật tạo hoá nên mới thành. Thánh Đạo bảy bước, mỗi khi thành một bước đều được thiên địa chúc phúc, qua đó có thể hiểu."
Lưu Manh nói "ta nghe người ta nói, tu Thánh Đạo cần phải hiểu nhiều thứ, như ta hiện tại vẫn mơ mơ hồ hồ, phiền huynh lại giảng cho ta một lần nữa."
"Được, ta lại nói cho huynh hiểu" Huyền Quang cười nói.
"Vừa rồi ta bàn về Chân Ngã, trước đây ta có bàn về Đại Đạo. Câu thứ nhất ta nói về thiên địa chi trung, câu thứ hai nói về thánh sơn, câu thứ ba lại nói cốc thần bất tử, thứ tư lại luận linh quan, thứ sáu bàn về chân linh, thứ tám xét dược vật, thứ chín là công phu tụ hoả tải kim, hai mươi mốt bàn về thánh thai, hai mươi ba bàn về ngũ khí, hai mươi bốn nói về sinh tử, ba mươi mốt luận bản nguyên. Huynh đã hiểu."
Lưu Manh cười khổ lắc đầu "ta vẫn chưa hiểu".
Huyền Quang gật đầu "Được, huynh hãy ngẫm về đại đạo".
"Đại Đạo có bảy cảnh giới: luyện khí, trúc cơ, kim đan, nguyên anh, hoá thần, hư không, hiển thánh."
"Về chân pháp cũng khá đơn giản, gồm có: Hàm Dưỡng Bản Nguyên, Thủ Khảm Điền Ly, Phục Qui Anh Nhi, Phục Luyện Nhị Dược, Thoái Tàng Mộc Dục, Ngọc Dịch Luyện Hình, An Thần Tổ Khiếu, Hấp Thụ Tiên Thiên, Chu Thiên Tự Chuyển, Toàn Hình Phục Mệnh, Thiên Địa Hợp Nhất, Chúng Diệu Qui Môn, Hàng Long Phục Hổ, Trập Tàng Khí Huyệt, Thiên Địa Qui Căn, Thai Tức Quyết, Thái Dược Quy Hồ, Tam Gia Tương Kiến, Phục Qui Vô Cực, Tụ Hỏa Tải Kim, Vọng Tinh Nhãn Pháp, Thiên Nhân Hợp Nhất, Luyện Khí Thành Thủy, Thái Dương Luyện Hình, Thái Âm Luyện Hình, Linh Khí Luyện Hình, Khai Mở Cửu Cung, Hoàn Tụ Hồn Phách, Nhất Biến Tinh Thần, Vận Chuyển Tam Ban, Nguyên Thủy Chuyển Pháp, Nhật Nguyệt Đồng Cung, Tam Hoa Tụ Đỉnh, Hòa Hợp Tứ Tượng, Tận Tính Liễu Mệnh, Hoả Luyện Chân Thổ, Càn Khôn Giao Cấu, Linh Đan Nhập Đỉnh, Trường Dưỡng Thánh Thai, Phục Qui Ư Phác, Chân Không Luyện Hình, Thoát Ly Khổ Ải, Di Thần Nội Viện, Đoan Củng Minh Tâm, Khóa Hạc Lăng Tiêu, Dương Thần Xuất Hiện, Hóa Thần Tam Thiên, Bản Thể Hư Không, Siêu Xuất Tam Giới."
Lưu Manh đứng lên khom lưng "thật sự đơn giản, ta phục rồi."
???
Huyền Quang ngơ ngác khó hiểu nhìn Lưu Manh chạy đi nhanh như một tia chớp.