Tu Tiên Thánh Quyết

Chương 31: bạch mễ




Chương 31: bạch mễ

Huyền Quang đến nhìn xem đàn Kim Hổ Ngưu, thấy toàn bộ xác hung thú bậc năm và sáu đã bị ăn sạch. Lại kiểm tra số lượng xác hung thú bậc bảy trong kho lạnh, cái kho đã trống rỗng hắn liền lấy ra bỏ đầy vào trong, lại qua kho lạnh chứa xác hung thú bậc tám, chỉ còn lại hơn ngàn cái xác.

Huyền Quang mừng rỡ kiểm tra số lượng Kim Hổ Ngưu đạt tới bậc tám, có 266 con tất cả. Ha ha ha, Tổng Soái nói không sai, lũ trâu này mới là lực lượng phát triển nhanh nhất hắn có.

Nhưng hắn sẽ không quên phát triển quân đoàn Đại Việt cũng như Thị Dĩ Quân.

Mấy tháng trôi qua, Thị Dĩ Quân có hơn hai trăm bốn mươi triệu người.

Tuy con người phát triển chậm chạp và khó khăn, nhưng lại có chiến lực mạnh mẽ nhất về sau. Bởi con người khác hung thú ở chỗ có bí thuật.

Nói về bí thuật, từ bậc chiến binh bắt đầu, mỗi một bậc đều có thêm một bí thuật. Bí thuật chính là do mỗi người tự quyết định.

Như Huyền Quang sau khi hiểu thông ba trăm bốn mươi ba pháp tắc thần năng bậc chiến tướng, đã chọn một loại trong ba trăm bốn mươi ba loại hình thái bền vững của năng lượng, chính hình thái đó quyết định hắn có thêm tuyệt kĩ Thiên Địa Vô Tung.

Chạy và núp, đó là tuyệt chiêu của hắn.

Huyền Quang quay trở lại căn cứ Đại Việt, tiếp tục sự nghiệp hái quả. Viện Dưỡng Lão quá lớn, hắn chỉ mới tìm kiếm ở một ngọn núi sát rìa mà đã kiếm ra cả chục loại cây có trái. Mới hái được hai loại thôi đã khiến hắn giàu to rồi, không biết những loại kia có công dụng tốt không.

Hắn đã nhớ kĩ địa điểm các cây nhưng không nhớ lắm về chủng loại. Sau một hồi kiểm tra, Huyền Trang chọn một cây có trái màu vàng tròn tròn. Cái cây treo đầy trái thành từng chùm, trái có vẻ nhỏ.

Thả ong vào, nhìn thấy nó và so sánh thì đúng là trái cây không to, đường kính chừng ba mươi mét.

Một con ong hái được hai trái thì c·hết. Huyền Quang thả vào năm con cùng lúc hái năm trái, hắn hái gần hết một chùm tầm ba mươi quả thì dừng lại.

Tốn thời gian thoát khỏi bản đồ, Huyền Quang kiểm tra đống quả.

"Trái này không thể trực tiếp ăn, nên giữ lại tìm thêm sáu loại nữa, ta có thể dùng chúng tạo ra một loại thuốc có tác dụng trị liệu thương tật" Tổng Soái sau khi được hỏi thì trả lời.

"Sáu loại kia hình dáng như thế nào vậy?" hắn lại hỏi.

Thanh kiếm thủy tinh bắn ra một luồng sáng chiếu thành sáu ảo ảnh, Huyền Quang dùng Trí Cầu ghi nhớ, hắn hơi chán nản vì có một loại nằm dưới đất dạng củ. Những con kiến của hắn mà đi đào đất chắc không biết đến bao giờ.

Cất mớ trái cây vào một góc riêng trong không gian trữ vật, tiếp tục tìm kiếm loại trái cây khác.

Huyền Quang nhìn thấy một cái hồ nước kì lạ.

Đó là một bồn địa ở giữa hàng trăm ngọn núi. Ven bồn địa có một cái hồ hình tròn hơi bầu bầu như trái hồ lô, trong hồ có một cái bóng trắng lớn hình thoi.

Thả một con ong đi vào cái hồ xem xét, nhưng con ong lại không thể đi xuống nước được. Nước có vẻ rất chắc chắn như vừa thể lỏng vừa thể rắn, con ong đứng lên trên làm nước hõm xuống. Nhưng mặc kệ con ong cố gắng thế nào đều không thể xuống dưới nước được, khoảng hai mươi phút sau thì con ong c·hết đi.

Huyền Quang tự thân đi vào bên trong, cảnh vật xung quanh mọi thứ đều khổng lồ, tựa như hắn bị thu nhỏ như con kiến.



Giấu kín người ở bên trong chiến giáp không một kẽ hở, hắn điều khiển cái bao tay dần dần biến mất, để bàn tay trần ra bên ngoài.

Nhiệt độ nơi này khá cao nhưng chỉ như phơi nắng thôi nên hắn vẫn chịu được, có lẽ thể chất hắn bây giờ rất tốt nên thấy không sao cả, chứ đám ong hắn đưa vào đây chỉ sống được tầm hai mươi phút là c·hết.

Trọng lực ở đây gấp khoảng mười ngàn lần ở trái đất.

Huyền Quang thu cái xác con ong lại, dùng tay chọt chọt hồ nước dưới chân. Nước cứng rắn mà lại như dạng lỏng, hắn dùng sức đẩy mạnh cũng chỉ làm nó lún xuống mà thôi.

Rút thanh kiếm thủy tinh ở sau lưng ra đâm xuống, dễ dàng như đâm vào nước. Khuấy đảo một vòng dễ dàng nhưng nước không hề bị cắt ra mà hợp lại như cũ.

Huyền Quang không biết nên làm sao, hắn dùng thanh kiếm đâm thì được nhưng bản thân hắn không cách nào đi vào.

Suy nghĩ mãi cuối cùng hắn nảy ra ý tưởng, điều khiển thanh kiếm biến dài ra đồng thời dặn nó thu lấy vật trắng bên dưới.

Phương pháp đơn giản như vậy lại thành công.

Cái bóng trắng dưới hồ biến mất, và bên trong không gian trữ vật có thêm một hạt lúa.

Trở về căn cứ Đại Việt, lấy hạt lúa khổng lồ ra xem kĩ. Hạt lúa dài hơn ba trăm bốn mươi mét, tựa như được làm bằng kim loại, nó toả ra ánh sáng trắng như một cái đèn.

"Tổng Soái, hạt lúa này có ích gì không?" Huyền Quang hỏi thăm.

"Có một cái cây gọi là Hư Vô Thụ, nó vô hình nên không ai có thể nhìn thấy được, nó tồn tại nhưng không ai có thể sờ mó được, nó biết nói nhưng không ai nghe thấy được. Nó đi lại khắp vũ trụ trong chớp mắt, lúc bình thường nó ở nơi trung tâm vũ trụ, lúc nó đi khắp thập phương mà không ai hay biết. Nó sinh ra ba ngàn loại trái, mỗi trái đều không giống nhau. Hạt lúa này chính là do Hư Vô Thụ sinh ra, ăn nó thì sẽ có được thân thể của Trường Sinh Giả".

"Thân thể Trường Sinh Giả có khác biệt gì với bậc chiến thần?" hắn hỏi.

"Cứng rắn, cơ thể chiến thần rắn chắc hơn chiến đế ba mươi hai lần, cơ thể Trường Sinh Giả rắn chắc hơn chiến thần sáu mươi bốn lần". Tổng Soái nói.

Huyền Quang lại hỏi vài câu rồi để Tổng Soái thu lấy hạt lúa.

Chẳng bao lâu sau thì hắn đã có từng ống nước gạo màu trắng đục toả ra ánh sáng cực đẹp, hắn lấy một ống ra uống thử. Vừa mở nắp thì một mùi thơm bay ra làm hắn thèm thuồng, nếm thử một hớp nhỏ, hắn cảm thấy vị giác như bùng nổ, ngọt nhẹ cộng thêm hơi béo, hơn nữa hương thơm nồng nàn cực kỳ dễ chịu, vị ngon khó tả lan toả làm hắn sướng khoái đến từng lỗ chân lông, hắn uống lấy uống để, một phần nước gạo nhanh chóng cạn sạch, cả người khoan khoái tràn đầy lực lượng.

Ngô ngôn thậm dị tri, thậm dị hành. Thiên hạ mạc năng tri, mạc năng hành.

Ngôn hữu tông, sự hữu quân.

Phù duy vô tri, thị dĩ ngã bất tri.

Tri ngã giả Hi, tắc ngã giả quý.

Thị dĩ thánh nhân, bị hạt hoài ngọc.



Thiên hạ nhu nhược Mạc quá ư thủy,

nhi công kiên cường giả mạc chi năng thắng,

kỳ vô dĩ dịch chi.

Nhu thắng cương, nhược thắng cường. Thiên hạ mạc bất tri, mạc năng hành.

Thiên hạ chi Chí nhu,

trì sính thiên hạ chi Trí Kiên.

Giang Hải sở dĩ năng vi bách cốc vương giả, dĩ kỳ thiện hạ chi.

Cố năng vi bách cốc vương.

Thị dĩ,

dục thượng dân tất dĩ ngôn Hạ chi.

Dục tiên dân tất dĩ thân Hậu chi.

Cố,

Hữu Vô tương sinh, nan dị tương thành,

trường đoản tương hình, Cao Hạ tương khuynh,

âm thanh tương hòa, Tiền Hậu tương tùy.

Vô Hữu nhập Vô Gián.

Ngô thị dĩ tri Vô Vi chi hữu ích.

Thị dĩ thánh nhân vân:

Thụ quốc chi Cấu, năng vi xã tắc Chủ.

Thụ quốc bất tường, năng vi thiên hạ vương.

Chính ngôn nhược phản.



Hạt lúa được xay nấu thành tám mươi bốn ngàn phần nước gạo, vị của nó ngon đến mức có thể gây nghiện, Huyền Quang để dành chính mình uống xem như nước giải khát.

...

Huyền Quang tìm kiếm bản đồ Viện Dưỡng Lão, nó chính là một bảo tàng khắp nơi là bảo vật đang chờ hắn khai thác.

Hắn phát hiện một đàn thú đang đánh nhau, một bên là mười mấy con rồng phương đông hình dáng như con rắn có vảy giáp và sừng, một bên là một con khỉ trắng có hai con mắt phát sáng màu tím như hai ngọn đèn.

Nếu nói đám rồng như những con rắn một mét thì con khỉ trắng cao như người trưởng thành, đám rồng không trườn đi như rắn mà chúng chạy nhảy tưng tưng linh hoạt bằng bốn cái chân có vuốt ưng sắc nhọn.

Mười mấy con rồng chạy xung quanh con khỉ tìm cách t·ấn c·ông, chúng đã b·ị t·hương bảy tám con, à có hai con bất động như đ·ã c·hết.

"No c·hết người gan lớn, làm luôn".

Huyền Quang nhìn chằm chằm bọn chúng rồi xuất hiện ngay kế bên một con rồng nằm bất động, nó dài đến một cây số, hắn chạy lại gần bên phát hiện nó thực sự c·hết rồi.

Nhanh chóng toả định rồi thu nó vào trong không gian trữ vật, sau đó lập tức biến mất. Vài con rồng quay sang nhìn một cái, không có phát hiện gì thì tiếp tục tập trung t·ấn c·ông con khỉ.

Huyền Quang trở lại căn cứ liền tiếp tục dùng bản đồ tìm tới, hắn lại đi vào lần nữa.

Hồi hộp chạy lại gần cái xác một con rồng. Nó vẫn còn sống nhưng đã hấp hối sắp c·hết, hắn cắn răng thu luôn nó vào thế giới ẩn, sau đó liền nhanh chóng trở ra.

Hắn ngựa không dừng vó, vừa ra căn cứ Đại Việt lại vào căn cứ Kim Hổ Ngưu trong Viện Dưỡng Lão, thả con rồng đang hấp hối ra.

Huyền Quang cầm thanh kiếm thủy tinh biến nó thành bốn mét chém vào đầu con rồng, chém từng nhát xé mở lớp da cứng dày vài chục mét. Xuyên qua lớp mỡ đến xương, hắn chém luôn cái xương như thể đang đào đá. Thanh kiếm thủy tinh thật sự là thần binh lợi khí, cực kỳ sắc bén, cắt xương thành từng mảng rơi xuống.

Cuối cùng cũng xuyên qua lớp sọ, Huyền Quang thẳng tay chém lung tung đi vào trong, mãi đến khi Trí Cầu phát hiện cái đầu không phát ra sóng năng lượng nữa, điều đó chứng tỏ nó đ·ã c·hết thì hắn mới dừng lại.

"Thần thú nha, nó bất động mà g·iết nó còn khó khăn như vậy đấy" Huyền Quang ngồi dưới đất thở hồng hộc nghỉ lấy sức.

Hắn trở về căn cứ Đại Việt, dùng bản đồ Viện Dưỡng Lão tìm tới chỗ rồng khỉ đánh nhau thì không thấy bọn chúng nữa, cũng không có cái xác nào để nhặt, tìm kiếm xung quanh một lúc lâu vẫn không thấy hắn đành bỏ cuộc.

"Ồ, cái cây có củ là dược liệu để chế tạo ra thuốc trị thương này" Huyền Quang hô to.

Biến mất khỏi căn cứ Đại Việt đi vào bên trong, Huyền Quang băng băng chạy đến cái cây với tốc độ của người bình thường.

Huyền Quang lấy ra một cái xẻng đào đất.

Đất nơi đây đen thui nhỏ mịn như bột nhưng rất nặng, Huyền Quang đào đất ra thì thu luôn vào trong không gian trữ vật.

Đào rồi lại đào, cái lỗ hắn đào càng lúc càng lớn. Huyền Quang thấy cái củ dưới gốc cây lộ ra phía đầu liền vui vẻ.

Chẳng biết qua bao lâu, cái lỗ dần to và sâu hơn.

Hắn nhìn cái củ đã hoàn toàn lộ ra, nó y như củ gừng không khác mấy, chỉ có điều là màu xanh dương, lại dùng kiếm chặt bỏ những cái rễ cây toả ra xung quanh. Cái củ lẫn đoạn thân có lá bên trên đều bị hắn thu lấy. Nhìn lên trên cái hố, hắn lười leo lên nên biến mất luôn tại chỗ.