Tu Tiên Thánh Quyết

Chương 30: kim thân




Chương 30: kim thân

Trái đất xuất hiện những khe nứt dài ở khắp nơi, dung nham trào ra liên tục, từ bên ngoài nhìn vào thấy rõ từng dòng khí tụ tập đến. Không biết chuyện gì đang diễn ra nhưng trái đất đang phình lên thấy rõ, từng mảng đại lục như cái phao nổi di động một chút, thỉnh thoảng v·a c·hạm vào nhau làm chỗ đất ngoài cùng vỡ vụn rơi xuống dung nham.

"1 thần nguyên tinh đổi 1000 thần năng tinh ngũ đẳng."

"1 viên ngũ đẳng lại đổi 1000 viên tứ đẳng."

"Trung bình mười thần năng tinh tứ đẳng mua một xác hung thú bậc 8."

Huyền Quang tốn ba thần nguyên tinh mua 150.000 xác hung thú bậc 8 loại như con sói, chuẩn bị một chút rồi đi vào Viện Dưỡng Lão.

Chọn lấy những con ong thích hợp rồi giúp chúng tiến hoá, hắn nghĩ tới phương pháp kiếm lời tiền bằng những con ong, 75.000 cái xác hung thú này có thể tạo ra rất nhiều con ong bậc 8, sau đó dùng chúng hái trái cây ở vùng trong của Viện Dưỡng Lão. Chỉ cần may mắn làm tốt hắn sẽ kiếm được đầy bồn đầy bát, ha ha ha.

Giữ lại một nửa số xác hung thú bỏ vào kho lạnh cho đàn Kim Hổ Ngưu. Chúng tiến hoá tốn hao tài nguyên khá nhiều, hơn một trăm xác thú khi tiến hoá, rồi kim năng tinh, và một đống kim loại. Tuy nhiên chiến lực rất không tệ, chúng gần như vô địch cùng cấp, những loài thần thú ở khu vực gần đây mỗi khi gặp chúng thường sẽ quay đầu bỏ chạy ngay.

Trái đất đang lớn dần lên, quá trình này diễn ra vài tháng, thỉnh thoảng Huyền Quang lại lên ngắm nhìn.

Dung nham đỏ bừng trào lên rồi đen lại, nên bây giờ trái đất như một quả cầu đen sền sệt, phía trên có những mảng lục địa đang trôi nổi. Ở đầu hai cực nam bắc có hai đám mây vật chất đang tập trung, cảnh tượng kì dị hiếm thấy.

Huyền Quang trở lại chỗ đám ong, chúng phát triển khá tốt, cả tổ ong có tất cả 14.233 con bậc tám.

Huyền Quang trở lại căn cứ ngoài trái đất, dùng bản đồ Viện Dưỡng Lão tìm đến cái cây Hồng Trác Quả, hắn thả từng con ong bậc 8 đi vào giúp hắn lấy trái cây. Chỉ dùng vài ngày hắn đã hái được hơn hai mươi quả, hắn không vội đem bán, chúng để được nửa năm mà không có vấn đề.

Huyền Quang liên hệ những người muốn mua để hỏi số lượng, hắn nghỉ ngơi đầy đủ lại hái quả không biết chán đến khi cái cây hết sạch quả chín. Tổng cộng được 178 quả, Huyền Quang thông báo cho những người muốn mua trong nhóm rồi rời đi giao hàng.

Không có chuyện g·iết người c·ướp c·ủa gì xảy ra, giao dịch được thực hiện bí mật không ai biết. Huyền Quang mang 53.400 thần nguyên tinh về, chui vào trong chăn cười khúc khích.

Hôm sau hắn tiếp tục sự nghiệp hái quả của hắn, nhưng hắn bỏ qua loại Hồng Trác Quả. Hắn sợ hái xong không bán được, cần phải tìm loại mới. Hắn còn khá nhiều loại cây khác, chọn tới chọn lui, Huyền Quang chọn một trái màu lam dài dài như trái bầu.

Chọn địa điểm gần trái cây đưa một con ong vào, phát hiện cái cuống trái cây to hơn nó muốn gấp ba, Huyền Quang nhìn xem nó hái được không. Kết quả con ong cắn mãi rồi rớt xuống, nó đ·ã c·hết. Kiểm tra chỗ con ong cắn thì chỉ xước một phần. Huyền Quang thả luôn hai con vào cắn tiếp, hắn chăm chú theo dõi, hai con ong lại c·hết khi sắp hoàn thành, lại thả tiếp hai con ong đi vào làm cho xong.



Huyền Quang ngồi nhìn quả trái cây khổng lồ vừa hái được. "Tổng Soái, trái cây này thế nào, có giá trị không?"

"Trái này ăn vào sẽ khiến cơ thể cứng rắn lên."

"Có hạn chế nào không? ai ăn cũng được à" Huyền Quang hỏi kĩ, hắn biết thanh kiếm như người máy không có tình cảm gì.

"Ít nhất phải là bậc chiến vương mới ăn được".

"Ta ăn được không, thể chất của ta mạnh ngang với chiến vương đấy" hắn lại hỏi.

"Được".

Chỉ chờ có thế, hắn cất đám ong đi. Cầm thanh kiếm thủy tinh chém một đoạn phía đầu, thanh kiếm sắc bén nhưng cái quả màu lam rất lớn, đường kính hai trăm mét dài tám trăm mét. Hắn như con kiến đứng trên quả bầu, cầm thanh kiếm cắm vào cái quả mà kéo.

Hương thơm bốc ra làm hắn chảy nước miếng, ráng nhịn cắt ra một lỗ vuông cạnh chừng hai mét. Nắm lấy lớp vỏ dày như cái nệm mà kéo, lớp thịt quả cũng màu lam xinh đẹp toả ra ánh sáng. Hắn dùng kiếm chém một khối cầm ăn. Vị ngọt thơm bùng nổ trong miệng làm hắn như đang bay lên, ngon quá đi !!!

Hương thơm tràn ngập không khí. Hắn ăn như n·gười c·hết đói hết khối này đến khối khác, mặt mũi dính đầy nước quả, vẻ mặt hắn mơ màng hạnh phúc. Hắn cứ ăn cứ ăn, thức ăn vào bụng cứ như biến mất, hắn ăn ra một cái động lớn, cuối cùng nhảy luôn vào trong m·ất t·ích.

Vài ngày sau.

Huyền Quang nhìn cái vỏ trái cây cười khổ, hắn không thể tin được mình ăn một mạch hết luôn trái cây khổng lồ này. Chạy đi tắm rửa sạch sẽ, nhìn vào trong gương, uhm, cao mét chín vóc dáng giọt nước, cơ bắp vừa đủ kèm theo gương mặt điển trai.

Mặc chiến giáp vào đi ra bên ngoài, Huyền Quang không thấy mình có gì khác biệt.

Hắn lấy một thanh kiếm bậc sáu ra, cắt nhẹ vào lòng bàn tay để trần, thanh kiếm sắc bén không làm hắn bị sao cả.

Cầm kiếm cắt vào tay mạnh lên dần, Huyền Quang cười vui vẻ cầm kiếm chém chan chát vào tay, hắn thậm chí còn không cảm thấy đau.



Lại lấy ra một thanh kiếm bậc bảy thử nghiệm.

"Đao thương bất nhập nha, he he" hắn cười khúc khích.

Lấy tiếp một thanh bậc tám ra, hắn dùng tay chà vào, hắn dùng lực nhẹ nhàng trước rồi tăng mạnh dần lên.

"Ui da, đứt tay rồi."

Cất thanh kiếm đi, Huyền Quang đứng cười khúc khích.

Hắn đem cái vỏ cho con trâu lười, nó đã là bậc tám, cao bảy mươi mét dài một trăm mét, nhìn như một con quái vật tiền sử. Nó nằm xuống cúi đầu cọ vào hắn làm hắn vui vẻ.

Quay trở về lại căn cứ Đại Việt, Huyền Quang tiếp tục hái loại quả màu lam kia. Quen việc dễ làm, hắn lại thành công. Cất đi trái cây vào rồi tiếp tục hái, cái cây đó chỉ còn ba mươi mốt trái chín màu lam, còn lại là màu trắng chưa chín hoặc còn nhỏ. Huyền Quang hái được hai mươi lăm trái thì có một con khỉ đến. Hắn dùng năm con một lúc hái được thêm một trái nữa, nhưng lần sau nữa thì bị con khỉ phá đám.

"Con khỉ khốn kiếp".

Huyền Quang lấy những trái bầu lam ra ăn, hắn hái tất cả được hai mươi sáu trái.

Huyền Quang ăn gần mười bốn trái, trái cuối cùng hắn thức tỉnh khi chưa ăn xong. Hắn ăn thêm nữa thì phát hiện mình vẫn tỉnh táo liền dừng lại.

Tắm rửa sạch sẽ rồi lấy con trâu lười ở trong Viện Dưỡng Lão ra. Nó mừng rỡ lấy lòng Huyền Quang rồi ăn mấy cái vỏ trái bầu lam như c·hết đói, Huyền Quang lấy những trái khác ra cho nó ăn, mười hai trái tất cả đều bị nó ăn sạch cả vỏ.

Huyền Quang trong lúc con trâu ăn đã thử khả năng phòng ngự của cơ thể, thanh kiếm bậc tám không còn làm hắn b·ị t·hương nữa.

Hắn mua một thanh kiếm bậc chín thử nghiệm, hắn chà mạnh dần mạnh dần rồi cười khúc khích, thanh kiếm bậc chín còn không làm đứt tay hắn được.

"Ha ha, mình sắp vô địch không có đối thủ rồi".

Huyền Quang biết rõ, một chiến thần cầm v·ũ k·hí bậc chín sẽ phát ra uy lực rất lớn. Nhưng hắn vẫn rất vui, mặc kệ thế nào thì tỷ lệ an toàn của hắn đã được tăng cao lên rất nhiều.

Huyền Quang thèm nhỏ dãi pháp bảo có bán ở trong nhóm đạo giả, nhưng hắn không vội vàng, v·ũ k·hí bậc chín hắn còn chỉ trưng bày cho đẹp nói gì đến cao cấp hơn.



Tập luyện bí thuật Thiên Địa Vô Tung trong lúc chờ đợi con trâu ăn xong, hắn dần dần làm cho mình biến mất.

Bí quyết nằm ở chỗ biến năng lượng màu xám bạc trở thành vô hình, nhưng khi hắn dùng nó bao phủ bản thân thì thất bại.

Rất khó, nhưng hắn không nản chí.

Biến đổi nó. Mở rộng ra, thất bại ?

Làm lại nào.

Chẳng biết qua bao lâu, hắn đắm chìm trong nghiên cứu thì bị một tiếng gầm q·uấy n·hiễu. Con trâu đang lười nhác mở miệng vừa ngáp vừa nhìn hắn, ánh mắt như đang cười.

Khinh bỉ ???

Con trâu khốn kiếp !!!

Huyền Quang có kinh nghiệm những con ong, hắn không còn cho rằng con trâu này ngu ngốc không biết gì.

Hắn lao tới đấm đá con trâu một trận, nó nhắm nhắm mắt chịu đựng rồi đứng lên, quay ngược lại để đưa phía lưng bên kia về phía hắn. Huyền Quang nhìn mắt con trâu như đang cười, hắn rút cây kiếm thủy tinh ra, con trâu bỏ chạy nhanh như một làn gió.

"Đứng lại!! con trâu khốn kiếp, để tao mát-xa cho mày nè, thoải mái lắm con à" Huyền Quang cầm kiếm đuổi theo.

Huyền Quang đuổi theo nó một lúc nhưng không kịp đành cất kiếm đi, gọi nó tới đưa nó vào trong Viện Dưỡng Lão.

Kiểm tra thông tin thống kê từ Trí Cầu, toàn bộ cư dân Đại Việt đều đã đạt tới mức cực hạn của sinh mệnh bậc bốn. Huyền Quang lại tặng cho toàn bộ người trong căn cứ Đại Việt mỗi người một trăm ngàn quân công bậc bốn.

Trái đất vẫn là quả cầu đen thui có vài khối lục địa xanh xanh. Từ bên ngoài nhìn xuống có thể thấy những cơn mưa như trút xuất hiện ở khắp nơi, mưa rơi xuống rồi lại bốc hơi rồi lại đổ xuống. Trái đất đã to lên gấp bảy ngàn lần, đường kính hơn tám mươi bốn triệu cây số. Tầng khí quyển cũng dày lên đến tám trăm bốn mươi ngàn cây số.

Huyền Quang ngắm nhìn trái đất, thầm nghĩ chắc cũng phải vài tháng nữa mọi thứ mới ổn định lại.

Đi vào Viện Dưỡng Lão, đứng trên tầng cao nhất nhìn ra nơi xa. Căn cứ cao mười ngàn cây số, ngay cả chiến tướng có thể nhìn xa năm trăm cây số cũng không thể thấy được tình hình bên dưới. Nhưng tình huống chiến đấu bên dưới lại không thoát khỏi Thiên Nhãn của hắn. Khi đạt được bậc chiến tướng thì Thiên Nhãn của hắn cũng xa hơn gấp mười lần, xa đến mười ngàn cây số.