Tu Tiên Thánh Quyết

Chương 23: viện dưỡng lão




Chương 23: viện dưỡng lão

Huyền Quang thử tìm ở vùng trung tâm đại lục hình tròn. Phóng to lên mãi cuối cùng cũng thấy lờ mờ địa hình bên dưới, có một cái hồ hình tròn màu xám bạc. Huyền Quang tập trung vào đó, cái hồ dần phóng to lên, nó rộng lớn đến khó tả. Vô số bóng đen lốm đốm xuất hiện làm hắn tò mò, hắn phóng to lên nhìn kĩ.

Huyền Vũ !!!

Một con rùa đầy gai phủ khắp trên mai và toàn thân, bốn chân to khoẻ có vuốt nhọn, cái miệng đầy răng như khủng long bạo chúa. Cái đuôi thô to dài gấp đôi thân người đang đung đưa, phía cuối đuôi mọc đầy gai dữ tợn. Con rùa có vẻ to khủng kh·iếp, có đàn cá bơi gần chân sau của nó như những cái chấm.

Huyền Quang thu nhỏ bản đồ lại tìm khắp cái hồ, nhưng không thấy có hòn đảo nào.

"Thử tìm ở ven hồ xem".

Chọn phía bắc, hắn phóng to dần lên nhìn vô số ngọn núi trập trùng, cây cối rậm rạp. Những con sông xanh biếc nằm dưới thung lũng đổ về cái hồ, khung cảnh thiên nhiên cực kỳ hùng vĩ.

Những cái chấm màu lam di động khiến hắn chú ý. Thì ra là một đàn trâu lông toàn thân màu lam, vóc dáng mạnh mẽ với cặp sừng màu tím nhọn hoắt phản chiếu ánh sáng như làm bằng kim loại.

Thế giới vuông không hề có mặt trời, nhưng nó vẫn sáng như ban ngày, Huyền Quang tuy rất lạ nhưng hiện tại mặc kệ.

Hắn chú ý đến phía sau đàn trâu, Ba con Bạch Hổ đang ăn ba con trâu, chúng to gấp đôi con trâu, hình ảnh giống như một con mèo đang cắn một con chuột.

Tiếp tục tìm kiếm, Huyền Quang nghĩ chắc sẽ có một toà tháp hay cung điện nào đó, phim ảnh thường như vậy.

Nhìn thấy cảnh một con Bạch Hổ cắn một con Phượng Hoàng, hắn đã gặp mấy lần nên hơi quen dần. Phượng Hoàng toàn thân lông vàng đỏ bốc lên ngọn lửa phừng phừng, nhưng con Bạch Hổ hít một hơi thì lửa bị hút hết vào lỗ mũi. Phượng Hoàng như con chim sẻ chỉ to gần bằng cái đầu con Bạch Hổ, nó c·hết hoàn toàn chỉ với hai cú cắn.

Tiếp tục dò tìm ở hướng đông, nam và tây của cái hồ. Huyền Quang dần hiểu một ít về khu vực xung quanh hồ.

Bạch hổ xưng vương, có ở khắp nơi, chúng ăn trâu lam và phượng hoàng như mèo ăn chuột và chim sẻ.

Phượng hoàng ăn rồng và khỉ như đại bàng ăn con rắn và khỉ con.

Rồng và khỉ lại ăn những con kì lân, sói, hồ ly chín đuôi, cá sấu trắng... Những loại thần thú nhỏ hơn.

Tìm mãi chỉ thấy cảnh thần thú ăn nhau chứ không thấy toà cung điện nào, Huyền Quang lại tìm từ vùng rìa ngoài lục địa tìm vào.

Những con chó ba đầu màu đen vằn đỏ bốc lửa hừng hực đang đuổi theo những con ngựa trắng có cánh nhưng không bay được, những con ngựa tuyệt đẹp có một cái sừng dê nhọn hoắt giữa đầu.



Hoá ra đám ngựa chạy một đoạn lấy đà rồi bay lên. Bỏ lại những con không chạy kịp ở phía sau.

Nhưng một đàn sư tử đầu chim xuất hiện t·ấn c·ông chúng một lần nữa ngay trên không. Đàn ngựa có cánh với số lượng đông đảo lại chuyển hướng bay đi.

Thần thú trong huyền thoại liên tục xuất hiện, rồng có cánh dơi, rồng không có cánh nhưng lại có đến chín cái đầu, sói ma hình người leo trèo trên những cái cây siêu lớn tựa như những con kiến cây, nhân sói mã nửa ngựa nửa hình người sói. Và hàng loạt các sinh vật kỳ lạ mà hắn chưa từng biết đến.

Tìm mãi ở phía bắc vùng rìa đại lục, Huyền Quang nhìn thấy một hình thù lạ lùng. Một ngọn núi vuông vức như hình lập phương làm hắn chú ý.

Tuyệt vời !!!

Trên ngọn núi cắm chín chuôi kiếm trong suốt như làm bằng thủy tinh, thân kiếm có lẽ nằm dưới đá. Tất cả được cắm vuông vức cực kỳ thẳng hàng thẳng lối.

Chuôi kiếm thủy tinh màu xám bạc ở trung tâm, bên trên là thủy tinh màu trắng, bên dưới là thủy tinh màu đen, bên trái là thủy tinh màu xanh dương, bên phải là thủy tinh màu đỏ, bốn góc là thủy tinh màu vàng, lam, xanh dương và xanh lá.

Huyền Quang biến mất khỏi căn phòng trong căn cứ không để lại một chút dấu vết.

Hắn đang đứng trước cái chuôi kiếm ở trung tâm, tựa như một con kiến đang đứng trên khối đá xanh khổng lồ vô tận. Chuôi kiếm như ngọn núi xa xa, bên ngoài lờ mờ những chuôi kiếm cũng như ngọn núi.

Huyền Quang cười khổ chạy đi, nơi này trọng lực rất mạnh hắn không bay được.

chạy mãi chạy mãi, nhìn ngọn núi chuôi kiếm dần dần to lên, cuối cùng che phủ hoàn toàn tầm nhìn phía trước. Hắn vẫn tiếp tục chạy không ngừng.

Quá mệt mỏi, dừng lại nghỉ ngơi uống nước rồi tiếp tục chạy.

"cuối cùng cũng đến nơi" Huyền Quang chống tay lên bức tường thủy tinh thở phì phò.

"Ui da" hắn b·ị đ·au kêu lên, bàn tay như đặt trên vật nóng, tuy không phải kiểu như bị phỏng nhưng vẫn rất đau. Huyền Quang muốn rút tay lại nhưng bàn tay như bị dính chặt lên bức tường. Hắn có cảm giác khá tệ, mắt hoa lên đầu lâng lâng như bị choáng.

Huyền Quang ngất xỉu trong khi bàn tay vẫn dính chặt vào bức tường thủy tinh màu xám bạc, hắn hoàn toàn không biết ngay khi hắn đặt tay lên bức tường thì cả người hắn lẫn bức tường đều phát sáng.

Bức tường thủy tinh đột nhiên biến mất, Huyền Quang nằm lăn dưới nền đá.

Chín thanh kiếm thủy tinh bay lên, chúng như thủy tinh lỏng dần chuyển từ hình thanh kiếm sang hình người, chỉ có điều là không có mắt mũi miệng gì.

Chín cái hình người khổng lồ đứng yên trên không trung một lúc, rồi chín cái thu nhỏ lại biến thành hình thanh kiếm, tất cả bị người thủy tinh màu xám bạc giơ tay thu vào. Sau đó chính nó cũng thu nhỏ lại hoá thành một thanh kiếm bay xuống, lơ lửng kế bên Huyền Quang.



...

Chẳng biết bao lâu Huyền Quang tỉnh lại, hắn nhìn ngó xung quanh và phát hiện thanh kiếm đang lơ lửng.

"Chủ nhân tỉnh rồi" một âm thanh đàn ông không mang chút cảm xúc từ thanh kiếm truyền ra, nói bằng ngôn ngữ Liên Minh.

Huyền Quang cau mày nhìn thanh kiếm không biết nói gì.

Thanh kiếm cũng yên lặng lơ lửng ở đó.

"Thanh kiếm, mày có thể nói chuyện à, nơi này là đâu, tao chẳng biết gì cả, mày có thể nói về chuyện gì thì cứ nói xem". Huyền Quang lên tiếng phá vỡ sự yên lặng.

"Ta có thể nói chuyện, ta biết vô số ngôn ngữ, ngôn ngữ hiện tại là ta học được từ trí nhớ của chủ nhân".

"Nơi này là "Viện Dưỡng Lão" do một trong số những chủ nhân của ta tạo ra".

"Mày có nhiều chủ nhân à ?" Huyền Quang phát hiện thông tin trong lời của nó.

"Cũng như hiện tại ngài là chủ nhân của ta, trước ngài có rất nhiều người là chủ nhân của ta".

"Chủ nhân cũ của mày đi đâu rồi ?" Hắn lại hỏi.

"Chẳng đi đâu, c·hết rồi"

"Tại sao lại c·hết ?"

"Tự sát mà c·hết"

"Tại sao lại t·ự s·át ?" Huyền Quang bó tay hỏi tới.

"Ta không biết" thanh kiếm nói một cách khó hiểu.



"Hầu hết chủ nhân trước của ta thường nói rằng "chán quá" ta không hiểu chán quá là thế nào, có lẽ ngài hiểu được" thanh kiếm nói thêm thông tin.

???

Huyền Quang cạn lời, hắn không tưởng tượng được câu trả lời ngớ ngẩn đến vậy.

"Ta rời khỏi Viện Dưỡng Lão bằng cách nào?" Hắn chợt nhớ vấn đề mình quan tâm.

"Cầm lấy ta" thanh kiếm bay đến.

Hình ảnh đột nhiên thay đổi, Huyền Quang cầm thanh kiếm đứng trong phòng của mình.

"tốt lắm, mày có thể giúp tao đi bất cứ đâu luôn à" Huyền Quang vui vẻ nói.

"Ta chỉ có thể đưa ngài ra vào Viện Dưỡng Lão thôi, lúc đi vào ở đâu thì sẽ đi ra ở đó, nhưng vị trí đi vào thì ta có thể tùy ý, ngài muốn đến bất cứ đâu trong Viện Dưỡng Lão cứ việc chọn lựa".

"Mày chính là chuôi kiếm tao chạm vào đúng không, tao nhớ xung quanh mày còn có tám chuôi nữa, dẫn tao đi lấy đi" Huyền Quang nói.

"Chủ nhân không cần đi, ta có mang theo chúng nó".

"Lấy chúng ra xem" Hắn nói ngay.

"Không phải chỉ có bảy thần năng sao? màu đen và màu trắng là loại thần năng nào vậy?" hắn khó hiểu hỏi.

"Việc này khi ngài trở thành Trường Sinh Giả sẽ hiểu".

"Nếu tao giao những thanh kiếm này cho người khác dùng thì họ có thể ra vào Viện Dưỡng Lão giống như tao không?" Huyền Quang nhìn chín thanh kiếm hỏi.

"Không thể".

Huyền Quang nghĩ đến thế giới khổng lồ toàn thần thú sinh sống, hắn cảm giác mình đang sở hữu một kho tàng.

Triệu hồi Phong Nhất ra. "Con ong này so với thần thú trong Viện Dưỡng Lão thì thế nào?" Huyền Quang hỏi thanh kiếm đang lơ lửng bên cạnh.

"Viện Dưỡng Lão chia làm hai vùng trong và ngoài có đặc điểm khác nhau, sinh vật có mười bốn cấp bậc. Vùng ngoài là từ bậc một đến bậc năm, con ong này bậc ba".

"Vậy ta chính là bậc một đúng không ?" Huyền Quang hít sâu một hơi hỏi thăm.

"Đúng vậy".

Quả nhiên ! Viện Dưỡng Lão không đùa được đâu.