Chương 22: nuôi trâu
Hơn nửa tháng đi qua, đại công cáo thành. Chín con ong bậc tám chỉ dài chín mét hưng phấn nói chuyện, Huyền Quang đã xác định trí tuệ chúng không khác một người bình thường. Có lẽ trước đây chúng không nói được thôi.
Huyền Quang đặt tên chúng là Phong Nhị đến Phong Thập, chúng vui vẻ nói chuyện.
Huyền Quang nhìn một con trâu mới sinh, trong đám xác hắn đem ra có một con trâu màu vàng. Trong bụng nó có hơn mười con trâu đ·ã c·hết, nhưng có một con tuy hấp hối nhưng vẫn còn sống. Huyền Quang phát hiện được liền tìm cách cứu sống nó, nhưng tình huống có vẻ không ổn.
Huyền Quang thử dùng Thuần Phong hoa văn truyền vào đầu nó, nếu không thuần hoá nó được thì hắn chẳng muốn tốn nhiều công sức làm gì. Kết quả trâu con hấp thụ Kim Đan Quang, dần hình thành lên ấn ký màu xám bạc trong đầu, thành công.
cùm cụp cùm cụp.
Tiếng xương cốt con trâu vang lên, cơ thể nó thu nhỏ lại từ dài ba mét xuống còn hai mét. Lông đen chuyển sang màu xám bạc, hình dáng thay đổi tương đối giống giống thân hình con cọp, cái đuôi lạ lùng nhất thô to bè ra như cái hình chữ nhật dài có đầy lông.
Con trâu nằm im mở mắt ra nhìn, nó quá suy yếu.
Huyền Quang lấy tiến hoá dược bậc bốn cho nó uống, nó mới sinh nhưng đã bậc năm, uống vào như uống nước năng lượng vậy. Sinh mệnh lực của con trâu rất mạnh, chỉ nửa giờ đã đứng lên đi được. Nó đi lại cọ cái đầu nhú hai cái sừng bé tí đánh thức Huyền Quang đang nhắm mắt tu luyện.
"Về trái đất thôi" chơi với con trâu một lúc Huyền Quang chuẩn bị về nhà.
Trái đất, căn cứ số 1. Huyền Quang thu hồi phi thuyền ngay trên không trung, bay xuống đất đi từ tầng một đi lên. Không phải hắn đi để thị sát cái gì, đơn giản là phía trên phi thuyền dày đặc chờ đáp, hắn đi từ dưới lên vẫn rất nhanh, tâm trạng thoải mái nhìn cảnh người qua lại.
Từ tầng mười một, khu trung tâm làm thành khu buôn bán, có đủ loại cửa hàng, Huyền Quang vào một quán bán thức ăn thử vài món, cảm giác không tệ. Đi dạo lên tầng mười hai, có cửa hàng bán đồ cổ, trang sức các loại. Hắn thấy thú vị, người ta dùng thẳng trữ vật khối làm tiệm buôn bán, ý tưởng hay thật, làm vậy xác thực vô cùng thuận tiện. Chỉ cần mở cửa không khí sẽ đi vào bên trong, hoặc là dùng máy móc thả ra oxy càng tốt.
Huyền Quang nghĩ tới một đống trữ vật giác nhất nhị đẳng hắn không có thời gian kiểm tra, nhưng hắn không lo lắng có người trốn bên trong, bởi hắn đặt ngay gần tổ ong, đừng nói chiến binh kể cả chiến tướng đi ra tất c·hết ngay.
Nghĩ đến đàn ong mạnh mẽ hắn hơi buồn một chút, đám hung thú sinh ra rồi lớn lên là mạnh kinh khủng, như hắn hiện tại mới là chiến binh, chẳng biết bao giờ mới đạt được chiến tướng đây.
Đi vào cửa hàng đồ cổ, nhìn ngắm những bức tranh phong thủy, Huyền Quang bước đến một cái tủ có đầy trang sức gắn đá quý, tủ kính kế bên bán đồ bằng ngọc thạch. Một khối "ngọc" trong trong tựa như bằng thủy tinh hình trụ, hai đầu phẳng lì như được cắt, thân hình trụ tròn trơn bóng đơn giản.
Huyền Quang quái dị nhìn khối ngọc, ngọc chẳng qua là đá, chúng sẽ không có chứa đạo khí, nhưng khối ngọc này lại có, tuy rất là mỏng manh nhưng cũng không thoát được mắt của hắn.
Bảo bối ?
"Cái khối ngọc này giá bao nhiêu" Huyền Quang nhìn nhân viên đứng sau tủ kính hỏi.
"Khách quý, ngài thật tinh mắt nha, khối ngọc quý này rất quí hiếm, do Tường Thủy đại sư..."
"Bao nhiêu ?" Huyền Quang cắt đứt lời hắn, khối ngọc hình trụ chẳng có một chút điêu khắc cũng lôi ra được đại nghệ nhân nào đó, hắn thực sự phục, nghe không nổi a.
"Ta báo giá cực kỳ hữu nghị, chỉ 7.000 quân công bậc bốn"
"Được" Huyền Quang đồng ý, mặc kệ là có bị hố hay không.
Trả tiền, nhân viên nhanh nhẹn đóng gói khối ngọc đưa cho hắn.
...
Huyền Quang nhìn kĩ số lượng căn cứ trên thế giới, 32 căn cứ Đại Việt, hết. Kiểm tra cấp bậc sinh mệnh hắn liền biết tại sao, khắp thế giới bây giờ có mấy chục con hung thú bậc 5. Nếu vậy lý do những căn cứ khác không tồn tại được cũng có thể hiểu.
"Anh tìm em à" Hiếu mập đi vào.
"Anh muốn thử nghiệm cái này, mày cứ để yên nha" Huyền Quang nói.
"Ok anh"
Huyền Quang truyền Kim Đan Quang cho Hiếu mập thử xem, nhưng hắn không tạo ra hoa văn thuần phong gì cả.
"Thấy hơi ngứa ngứa đó anh" Hiếu mập chẳng biết gì nói.
Kim Đan Quang đang bị cơ thể Hiếu mập hấp thụ. Huyền Quang cứ thế truyền vào mãi đến khi không thấy hấp thu nữa mới dừng.
"Có cảm giác thế nào" hắn mong chờ hỏi.
"Ngứa kinh khủng, nhưng giờ hết rồi".
"Chỉ như vậy ?"
"Chỉ như vậy."
Huyền Quang lại thử nghiệm với Tâm béo, cơ thể nó hấp thụ được Kim Đan Quang nhưng cũng không có gì lạ.
Đi tìm bố mẹ và cô Nga thử nghiệm, họ không hấp thụ được.
Huyền Quang gọi những người hắn quen tới thử thì hiểu ra một ít quy luật, người lớn tuổi đều không hấp thụ được. Người trẻ tuổi thỉnh thoảng mới có người hấp thụ được, Huyền Quang ghi nhớ lại thành một danh sách để theo dõi nghiên cứu.
"Chẳng lẽ chỉ có tác dụng với hung thú? nếu vậy người và hung thú khác nhau chỗ nào ? Hay là bởi cái hoa văn thuần phong kia ?" Huyền Quang suy nghĩ.
Huyền Quang tìm con trâu con xem xét thì phát hiện nó bị lũ ong ức h·iếp, đám ong khổng lồ biến nó thành đồ chơi ở trên không quăng qua quăng lại.
Vừa đi ra nó liền nhào tới chỗ Huyền Quang, nước mắt chảy dài kêu không ngừng, y như một đứa trẻ bị ức h·iếp chạy về nhà kêu khóc.
Vuốt ve trấn an nó một lúc, đem nó đi nhà tắm để những thiết bị thông minh tắm rửa cho nó.
Huyền Quang ngồi uống trà, nhìn con trâu vui vẻ ăn ngấu nghiến cái xác một con hung thú trong trữ vật khối. Ăn xong nó còn biết đi nhà tắm rửa mặt cho sạch sẽ.
Huyền Quang tay cầm khối ngọc trong suốt như thủy tinh, nhìn ngắm mãi không nhìn ra được đầu mối.
Thử truyền Kim Đan Quang vào thì khối ngọc phát sáng lên !!!
"Tuyệt vời"
Huyền Quang cầm khối ngọc liên tục hai ngày không ngủ, cuối cùng không truyền được nữa phải ngừng lại.
Ăn uống sinh tinh, lại dùng tinh luyện khí, Kim Đan dần toả sáng tràn đầy năng lượng như cũ. Huyền Quang lại tiếp tục truyền Kim Đan Quang vào khối thủy tinh.
Một năm sau.
Huyền Quang c·hết lặng cầm khối thủy tinh trên tay, nó giống như cái động không đáy vậy. Nhiều lần hắn nản chí muốn bỏ không làm, nhưng nghĩ nó khả năng lớn là bảo vật nên lại kiên trì xuống.
Tách tách tách tách
Khối thủy tinh phát sáng rời khỏi tay bay lên, nó kêu liên hồi như thể sắp vỡ nát.
Nó vỡ thật !!!
Từng mảnh vụn lộp bộp rơi xuống sàn. Một khối thủy tinh lỏng chảy chầm chậm xuất hiện, nó từ từ trở thành một tấm hình vuông.
Tấm hình vuông dày 1cm, cạnh 10cm bay vào trong người Huyền Quang rồi biến mất.
Huyền Quang vội nhắm mắt kiểm tra cơ thể, thấy tấm hình vuông trong suốt đang ở ngay dưới Kim Đan thì an tâm. Không gây nguy hiểm liền tốt.
Quan sát kĩ tấm thủy tinh, một cảm giác quái dị xuất hiện, hắn thấy một thế giới hình vuông, ở giữa hình như là một khối đất hình tròn, bao xung quanh là nước.
Huyền Quang tập trung nhìn "khối đất" thì khối đất dần phóng to lên, tựa như đang xem một bức ảnh trên điện thoại, có thể phóng to thu nhỏ tùy thích.
Huyền Quang phóng to nó lên mãi lâu thật lâu mới thấy được hình ảnh rõ hơn, vô số ngọn núi hiểm trở xuất hiện. Lại phóng to lên thì thấy bên dưới có rất nhiều động vật, hắn nhìn một đàn thú đông đúc đang chạy đi. Lại nhìn một lúc lâu rồi thu nhỏ hình ảnh lại, cuối cùng thoát ra, Huyền Quang thấy tấm thủy tinh nằm yên tĩnh dưới Kim Đan.
"Chẳng lẽ nó chứa cả một thế giới khổng lồ như vậy" Huyền Quang lẩm bẩm trong sự khó tin.
Gặp qua trữ vật giác có khả năng thần kỳ, nhưng tấm thủy tinh vẫn làm hắn cực kỳ khó tin. Bởi vì không gian bên trong đó thật sự quá quá quá lớn, lớn đến mức hắn có cảm giác như vô tận vậy.
Huyền Quang gọi ra một con ong bậc năm chuẩn bị. Lại tiếp tục nhìn tấm thủy tinh khám phá, tiếp tục tốn thời gian phóng to lên mãi đến khi thấy được động vật, tìm một nơi vắng vẻ ngoài rìa lục địa đưa con ong vào thử.
"Thực sự làm được" nhìn con ong thật sự xuất hiện bên trong, Huyền Quang mừng rỡ.
"Bây giờ đưa nó ra nào"
"Con ong biến mất rồi"
Huyền Quang muốn nhanh chóng thoát ra kiểm tra nhưng quá trình thu nhỏ lại vẫn tốn một khoảng thời gian lâu. Hắn có thể cảm giác được mình nhắm và mở mắt, nhưng dù mở mắt thì hắn vẫn thấy khối lục địa kia đang thu nhỏ.
Hắn đưa tay ra nói "ong nhỏ lại đây ta sờ một chút". Huyền Quang liền cảm giác được cái đầu con ong đang chạm vào tay. Nhưng tầm mắt hắn vẫn còn đang thu nhỏ bên trong tấm thủy tinh chưa thoát ra được.
"Phù, quá là lâu"
Huyền Quang nhìn con ong trước mắt lầm bầm.
Tuy lầm bầm nhưng hắn đang rất hưng phấn, có một thế giới rộng lớn đang chờ hắn khám phá nha.
Nghỉ ngơi một đêm.
Sáng sớm thức dậy tắm rửa sạch sẽ, Huyền Quang lại ngồi xếp bằng trên giường nhắm mắt tập trung vào tấm thủy tinh trong đan điền.
"Chắc hẳn phải có cách nào đó có thể dễ dàng di chuyển chứ, mình không tin người tạo ra cái này lại là người ngớ ngẩn được" hắn tự nói một mình.
Phóng to thu nhỏ cái thế giới vuông, Huyền Quang cố gắng tìm kiếm dấu vết con người.