Chương 37: Tiêu Diệt Chi Nhánh Dạ Sát Lâu
Trần Phong cùng Hân Hân về tới nhà trọ cũng đã là hai giờ. Lúc này, hai người đang trao đổi lẫn nhau tâm đắc tu luyện. Trần Phong nói cho Hân Hân nghe một chút về Âm Dương chi đạo, ngược lại, nàng cũng nói cho hắn về Vô Cấu Tiên Kinh. Hai người cứ thế trao đổi lẫn nhau tới tận nửa đêm.
Trao đổi tâm đắc tu luyện là việc thường thấy ở các cặp đạo lữ hoặc những tu sĩ thân thiết. Ngoài song tu ra thì việc này là một trong những cách khiến tu sĩ phát triển nhanh hơn.
Có câu nói, học thầy không tày học bạn, trao đổi lẫn nhau giữa các tu sĩ sẽ giúp mọi người nhìn ra được cái sai của người khác sau đó ứng dụng lên bản thân. Tương tự, người mắc phải sai lầm cũng được người khác chỉ ra giúp, từ đó cải thiện bản thân, cùng nhau phát triển. Tới cảnh giới cao hơn thì việc này còn có thể gọi là luận đạo.
Bởi công pháp của Trần Phong cùng Hân Hân đều là thứ vô cùng mạnh mẽ, là báu vật của tu tiên giới nên cảm ngộ của cả hai đều vô cùng thâm sâu. Cũng chính vì thế mà cả hai mới mất nhiều thời gian như vậy.
"Thật là mỏi, chờ sau này thì không cần phải như vậy, trực tiếp song tu là được rồi!"
Duỗi ra cái lưng đã có phần mệt mỏi, Trần Phong khẽ than một câu.
Nghe được hắn nói thế, Hân Hân lập tức đỏ bừng mặt. Nàng biết song tu nghĩa là gì. Tuy hai người đã cùng nhau làm không ít chuyện nhưng hiển nhiên vẫn chưa tiến tới một bước kia. Giờ nghe Trần Phong nói thế thì nàng không khỏi xấu hổ nhưng đồng thời cũng có một chút mong đợi. Dù sao thì phải trải qua chuyện đó thì nàng mới có thể trở thành nữ nhân của Trần Phong đúng nghĩa.
Trần Phong cùng Hân Hân đều chưa đạt tới Trúc Cơ nên chưa thể song tu. Tu sĩ bình thường đều phải giữ gìn nguyên dương hoặc nguyên âm trước khi trúc cơ. Lý do là bởi khi trúc cơ, nguyên dương cùng nguyên âm góp phần không nhỏ trong việc rèn đúc đạo cơ. Nếu bản nguyên bị hao tổn thì đạo cơ xây dựng được cũng sẽ bị hao tổn theo, mất thời gian dài mới có thể khôi phục được.
Nghe Trần Phong nhắc tới song tu, Hân Hân lại càng vô cùng muốn tìm thấy Linh Tâm. Nếu không, chờ tới khi Trần Phong đạt tới Trúc Cơ cảnh nhưng nàng lại vẫn kẹt tại Luyện Khí cảnh, không thể đáp ứng hắn, nàng không dám nghĩ Trần Phong liệu có bỏ rơi nàng, tìm người khác hay không. Nếu chuyện đó thực sự xảy ra thì nàng quả thật sẽ vô cùng đau khổ.
Trần Phong không hề biết một câu nói của mình lại khiến Hân Hân suy nghĩ nhiều tới vậy. Nếu biết suy nghĩ của nàng lúc này thì chắc chắn hắn sẽ búng trán nàng một cái rồi nói ngươi suy nghĩ nhiều.
Trần Phong không dám nói chắc tương lai liệu sẽ chỉ có một mình Hân Hân nhưng hắn đã nhận thức nàng, có tình cảm với nàng thì cho dù nàng là phàm nhân hắn cũng sẽ bên cạnh tới khi nàng thọ hết c·hết già mới thôi. Hắn sẽ không vì nôn nóng chuyện đó mà vứt bỏ nàng, tuyệt đối không.
"Hân Hân! Ta hiện tại liền đi Dạ Sát lâu!"
Trần Phong đánh gãy suy nghĩ lúc này của Hân Hân. Bây giờ đã là nửa đêm, là thời điểm thích hợp để tiêu diệt chi nhánh Dạ Sát lâu.
"Ta đi cùng ngươi!"
"Được rồi!"
Trần Phong gật đầu đồng ý yêu cầu của Hân Hân, hắn biết nàng lo lắng cho hắn nên mới muốn đi cùng.
Hai người nhanh chóng thay đổi một thân áo đen, che kín mũi miệng, chỉ để lộ ra cặp mắt cùng mái tóc, nhìn qua không khác gì bốn tên sát thủ lúc sáng.
Tuy là Trần Phong tự tin có thể thần không biết, quỷ không hay xóa đi Dạ Sát lâu nhưng dù sao vẫn là phải có chút cảm giác. Làm loại chuyện này thì ăn mặc như vậy mới là thích hợp.
Chuẩn bị xong xuôi, Trần Phong cùng Hân Hân nhảy lên mái nhà, nhanh chóng di chuyển tới vị trí chi nhánh Dạ Sát lâu.
Ở Huyền Vũ thành, vị trí chi nhánh Dạ Sát lâu cũng không phải là bí mật gì, dù sao cũng là làm ăn lớn, lại thêm có quái vật khổng lồ là Dạ Sát lâu đứng phía sau nên không ai dám có ý kiến gì.
Chi nhánh Dạ Sát lâu nằm ở một góc của Huyền Vũ thành. Nơi đây bình thường là ánh sáng chiếu không tới, vô cùng tối tăm cùng ẩm mốc.
Hằng ngày, đá·m s·át thủ sẽ ở nơi đây báo cáo hoặc nhận nhiệm vụ, sau đó rời đi. Chi nhánh sẽ lấy một phần tiền của nhiệm vụ, còn lại sẽ thuộc về sát thủ chấp hành nhiệm vụ đó. Thay vì nói đây là tổ chức sát thủ thì nên nói đây là tổ chức kinh doanh mạng người thì đúng hơn.
Trần Phong cùng Hân Hân sau nửa giờ di chuyển thì cuối cùng cũng đã tìm được chi nhánh Dạ Sát lâu, cả hai lúc này đang đứng trên nóc một tòa nhà cách đó không xa, im lặng quan sát.
Trần Phong nhắm mắt, thả ra nguyên thần chi lực, nhìn kĩ bên trong Dạ Sát lâu. Hân Hân lúc này đang đứng bên cạnh hắn, cầm chắc kiếm trong tay, cảnh giác nhìn xung quanh.
Dựa theo cảm nhận của Trần Phong, bên trong chi nhánh Dạ Sát lâu hiện tại có hai mươi tư cái sát thủ. trong đó có sáu người cấp bốn, tám người cấp ba, còn lại là cấp hai, Đá·m s·át thủ đó dựa vào thực lực mà chi ra ngồi thành từng nhóm.
Nắm vững được vị trí cũng như thực lực từng tên sát thủ, Trần Phong khẽ gật đầu. Thực lực quả không yếu, làm một cái tổ chức sát thủ thì với thực lực cỡ này, ngoại trừ võ giả cấp lăm ra thì ai cũng có thể g·iết.
Lúc này, Trần Phong lền bắt đầu hành động, sử dụng nguyên thần khống chế phi kiếm hướng thẳng về phía chi nhánh Dạ Sát lâu.
Mấy tên sát thủ cấp hai còn đang mải mê trò chuyện, bàn bạc một số cách hoàn thành nhiệm vụ thì chưa kịp phản ứng gì, đầu đã lần lượt rơi xuống. Máu cũng theo đó mà phun ra nhuộm đỏ cả nền đá.
Mười bốn tên sát thủ cấp ba, cấp bốn còn lại nghe thấy tiếng lộc cộc liền quay đầu nhìn thì đã thấy t·hi t·hể đá·m s·át thủ cấp hai nằm la liệt dưới đất, máu chảy không ngừng ra khắp sàn.
Nhận tháy không ổn, tất cả bọn hắn phản ứng cực nhanh, lập tức rút ra v·ũ k·hí, cẩn thận đề phòng.
Nguyên thần của Trần Phong nhìn thấy hành động của đá·m s·át thủ thì khẽ mỉm cười. Dù cho có phản kháng đi nữa thì chuyện bọn hắn phải c·hết tối nay là chuyện ván đã đóng thuyền. Có can đảm nhận đơn hàng treo thưởng mạng hắn thì cũng phải có can đảm sẵn sàng đón nhận c·ái c·hết.
Qua một lúc, đá·m s·át thủ vẫn chưa cảm nhận được gì, hơi có chút buông lỏng thì ngay lập tức, Trần Phong một lần nữa khống chế phi kiếm, hướng thẳng cổ bọn hắn bay đến.
Phi kiếm giống như một vệt sáng trong đêm tối, vụt qua rồi biến mất. Nó nhanh tới nỗi đá·m s·át thù chỉ mới vừa kịp phản ứng, giơ v·ũ k·hí lên thì phi kiếm đã đi đến phía sau bọn hắn. Không khi ngắn ngủi chìm vào yên tĩnh, một lúc sau đầu người mới đồng loạt rơi xuống, không một tên nào sống sót. Cho dù là sát thủ cấp bốn cũng không ngoại lệ, nhất kích tất sát.
Từ khi đạt tới Luyện Khí chín tầng, chỉ tính linh lực thì Trần Phong đã có thể sánh ngang võ giả cấp bốn đỉnh cao. Lực lượng điều khiển phi kiếm cũng vì đó mà tăng mạnh. Lấy tu vi hiện tại của hắn cùng phi kiếm cấp bốn, lại cộng thêm nguyên thần mạnh mẽ, cho dù là võ giả cấp sáu tới thì Trần Phong cũng có tự tin có thể chống lại.
Một đá·m s·át thủ chỉ có cấp bốn trở xuống, cho dù lại nhiều hơn nữa thì cũng chỉ là một kiếm.
"Giải quyết xong rồi?"
Hân Hân nhìn Trần Phong thu hồi phi kiếm liền hỏi.
"Ừ! Bốn tên cấp bốn, còn lại không đáng nhắc tới!"
"Hừ! Dám phái người đến á·m s·át ngươi, bọn hắn c·hết không hết tội!"
"Được rồi! Tiểu Hân ngươi đừng nhớ mãi chuyện này nữa! Vài ngày nữa rời đi thì tất cả liền kết thúc, không cần để trong lòng!"
Nghe Trần Phong nói, Hân Hân không lại nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Trần Phong nói không sai, tên kia sớm muộn cũng sẽ c·hết, không cần thiết phải quá chú ý đến hắn.
Trần Phong thấy Hân Hân như vậy liền không nói thêm gì, hắn nhìn lại chi nhánh Dạ Sát lâu, suy nghĩ một chút.
"Nếu đã làm liền phải làm thần bí một chút!"
Dường như là nghĩ tới điều gì đó, Trần Phong lẩm bẩm nói. Nói xong, trước ánh mắt nghi hoặc của Hân Hân, hắn nhanh chóng làm ra một cái thuật pháp, đánh về phía chi nhánh Dạ Sát lâu.
Theo thuật pháp thi triển, mặt đất bên dưới nơi đó bắt đầu biến thành màu đen, giống như một loại chất lỏng vậy, không ngừng kéo cả tòa nhà xuống phía dưới.
Đó không phải gì khác mà chính là thuật pháp mà Trần Phong khám phá ra đầu tiên, Hắc Minh Địa. Loại thuật pháp này dùng cho hủy thi diệt tích thì quả thực là vô cùng thích hợp.
Chưa đầy một phút, cả toà nhà cao tới lăm mét cứ thế mà biến mất dưới lòng đất, mặt đất lại trở lại như bình thường, toàn bộ quá trình không một ai hay biết.
"Đã xong! Lúc này nên quay về!"
Phủi tay một cái, Trần Phong đơn giản tuyên bố kết thúc công việc, cùng với Hân Hân đường cũ quay về nghỉ ngơi.
Đến sáng mai, đây có lẽ sẽ là chuyện thần bí nhất được mọi người bàn tán. Mà tác giả của chuyện đó, Trần Phong lúc này đã lần nữa chìm vào tu luyện, Hân Hân thì im lặng nằm trên giường, ngủ th·iếp đi.