Chương 28: Trở Về Đại Khê Thành
"Trần Phong! Có thể về Đại Khê thành một chút được không? Chúng ta đã ra ngoài khá lâu, sau này cũng không biết bao lâu mới có thể trở về! Ta muốn quay lại thăm mọi người một chút!"
Sau khi rời khỏi hang động thì Hân Hân nói.
Nghe nàng hỏi, Trần Phong khẽ suy nghỉ một chút rồi trả lời:
"Có thể!"
Trần Phong cũng muốn quay lại Đại Khê thành, một mặt là gặp lại mọi người, một mặt là về tiệm thuốc lấy chút tiền lãi bán dược cao, đồng thời tìm hiểu một chút trên Mộc tinh, nơi nào có hố sâu khổng lồ.
Xác định phương hướng một chút, Trần Phong nhanh chóng mang theo Hân Hân ngự kiếm, bay thẳng về Đại Khê thành.
Trước khi rời đi, Trần Phong đã để lại một đạo nguyên thần ở nhà hắn, chỉ cần không tiêu tán thì cho dù ở nơi nào, Trần Phong cũng có thể dễ dàng cảm nhận được vị trí của Đại Khê thành, từ đó xác định phương hướng đi về.
Từ Đạo Tiên chi mộ khoảng cách khá xa so với Đại Khê thành, lấy tốc độ của Trần Phong cũng phải mất hai ngày mới về tới nơi.
Về đến Đại Khê thành, cảnh vật vẫn không thay đổi gì nhiều, vẫn là tấp nập người ra vào, buôn bán.
Trần Phong cùng Hân Hân lấy ra thẻ thân phận đưa cho người gác cổng, đạt được chứng thực xong hai người dắt tay nhau đi vào.
Khoảng cách hai người đi ra đến nay đã có gần hai tuần. Trong hai tuần này, tên tuổi của Trần Phong là vang dội khắp các ngõ ngách của Đại Khê thành, không ai là không biết.
Võ giả đều biết dược cao là do Trần Phong làm ra. Không ít người đã sử dụng dược cao, tuy quá trình xác thực đau đớn nhưng theo thời gian trôi qua, cơ thể của bọn họ được tăng lên rõ rệt. Thực lực cũng theo đó mà đề cao không ít. Cũng chính vì thế mà Trần Phong vô cùng được võ giả Đại Khê thành kính trọng.
Về tầng lớp cai quản của Đại Khê thành, gồm thành chủ, phó thành chủ và một vài nguyên lão khác, sau khi biết số lượng sản phẩm do nhà máy tạo ra cùng với tiền lãi sau khi bán cho các thành trì khác thì bọn họ đều vô cùng mừng rỡ.
Thật sự là nhiều tiền lắm. Năng lực sản xuất của nhà máy sau khi được Trần Phong chỉ dạy thì đã tăng lên gấp hai có thừa, chất lượng cũng không phải bàn cãi. Lượng mộc tệ thu vào trong hai tuần này đã có thể sánh ngang ngày trước bán ra trong vòng hai tháng.
Đám người quyền cao chức trọng thấy vậy thì càng phát ra coi trọng Trần Phong.
Ngoài võ giả cùng đám người cấp cao ra thì Trần Phong cũng được đám học sinh vô cùng sùng bái.
Hai tuần này, đám học sinh không ngừng rèn luyện cơ sở kiếm pháp, kiếm thuật tạo nghệ cũng vì đó nâng lên. Việc này nhanh chóng truyền ra khắp các tiết kiếm kỹ, khiến cho gần như tất cả học sinh trong lớp đào tạo đều tập luyện cơ sở kiếm pháp.
Các giáo viên dạy kiếm thấy không có ai tới học kiếm thì vô cùng bất đắc dĩ, đồng thời càng phát ra tò mò, rốt cuộc Trần Phong là ngươi như thế nào mà kiếm thuật của hắn lại lợi hại như vậy.
Chuyện này truyền đến tai thành chủ thì hắn cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ đành làm ngơ, để mọi người tùy ý tập luyện.
Qua một tháng ngắn ngủi, Trần Phong đã không còn là một thiếu niên nghèo khó nữa mà thay vào đó, địa vị của hắn tại Đại Khê thành lúc này đã có thể nói là không thể lay chuyển. Nếu ai dám có ý đồ với hắn thì sẽ phải hứng chịu sự phẫn nộ từ trên xuống dưới của Đại Khê thành.
"Chúng ta về thăm cha mẹ trước đi!"
Cùng nhau đi trên đường, Hân Hân lên tiếng nói với Trần Phong.
"Được!"
Mất một lúc hai người mới bắt xe đi về đến nhà. Hân Hân không kịp chờ đợi đẩy cửa bước vào.
Tố Trung cùng Liễu Uyển như lúc này đang ở trong bếp, cùng nhau chuẩn bị bữa trưa. Nghe thấy có tiếng mở cửa bên ngoài, cả hai mới ngó ra thì trong thấy Trần Phong cùng Hân Hân.
Hai vợ chồng liền mừng rỡ, buông xuống chỗ thức ăn đang làm, bước nhanh ra ngoài chào đón đôi tình nhân trẻ.
"Cha! Mẹ! Ta nhớ hai ngươi c·hết mất!
Hân Hân nhào vào ngực mẹ nàng, nũng nịu nói
Tố Trung ở một bên nghe thế thì nhếch môi coi thường. Ngươi ra ngoài chơi đùa với nam nhân chán chê xong trở về nói nhớ cha mẹ. Thật là buồn cười.
"Cha! Mẹ!"
Trần Phong lúc này cũng lên tiếng chào.
Tố Trung cùng vợ hắn còn đang chuẩn bị lên tiếng mừng hai người trở về thì nghe câu nói này của Trần Phong, cả hai liền ngơ ngác, sau đó Tố Trung bật cười thật lớn, vỗ vai Trần Phong, hào khí nói:
"Tốt! Trở về an toàn là tốt rồi! Các ngươi chắc cũng chưa ăn gì, mau vào nhà chuẩn bị ăn cơm!"
Liễu Uyển Như nghe Trần Phong gọi nàng cùng Tố Trung là cha, mẹ thì cũng vô cùng vui mừng, liếc nhìn con gái mình một chút. Xem ra cô nàng cũng không thua kém mình ngày trước, nhanh như vậy đã có thể cầm xuống Trần Phong.
Hân Hân nghe Trần Phong xưng hô lại thêm bị mẹ nàng liếc nhìn đầy thâm ý thì khẽ cười ngượng ngùng, cũng không phủ nhận.
Trong cái nhìn của Hân Hân, nàng cùng Trần Phong ủng có tuổi thọ rất dài, chắc chắn sẽ đi cùng nhau, Trần Phong gọi cha mẹ nàng như vậy cũng không có gì không đúng. Chỉ là biết thì đã biết như vậy, nhưng đột nhiên nghe Trần Phong gọi vậy thì nàng vẫn là có chụt thẹn thùng.
Hai người theo Tố Trung cùng Liễu Uyễn Như đi vào nhà, một lúc sau thì đồ ăn cũng chuẩn bị xong, bốn người vừa vui vẻ trò chuyện vừa dùng bữa.
Hai vợ chồng nghe Trần Phong cùng Hân Hân kể những việc đã xảy ra trong những ngày này. Khi nghe đến hai người bị Điền Bá tính kế thì vô cùng tức giận, đồng thời cũng khen ngợi cách làm của Trần Phong.
Sau đó cả hai lại hứng thú khi nghe đến Đạo Tiên truyền thừa. Khi biết Hân Hân cùng Trần Phong đều là tu tiên giả, có tuổi thọ vô cùng dài thì hai vợ chồng quả thật có chút hâm mộ, chúc mừng cho hai người.
"Vậy hai người các ngươi định bao giờ thì sinh cho chúng ta mấy đứa cháu?"
Bốn người trò chuyện vui vẻ một lúc thì Liễu Uyển Như đột ngột hỏi.
Nghe câu hỏi của nàng, Hân Hân bất ngờ, sặc thức ăn rồi ngại ngùng nói:
"Khục! Mẹ, ngươi nói gì thế!"
"Còn không phải sao? Hai người các ngươi đã có thể sống lâu như thế, sao không sớm sinh vài đứa cho chúng ta!"
"Mẹ! Chúng ta định đi ra ngoài một thời gian, giúp Hân Hân thanh tẩy thân thể! Trước mắt là chưa có ý định sinh con! Hơn nữa ta còn chưa cho nàng một cái hôn lễ đâu!"
Trần Phong lúc này liền lên tiếng nói. Quả thực hắn vẫn chưa có ý định có con. Hắn cùng Hân Hân đều còn trẻ như vậy, tài nguyên không thiếu, thực lực hai người sẽ nhanh chóng tăng lên. Lúc này có con quả thực có chút lãng phí thời gian tu luyện. Chờ sau này mạnh mẽ, không có việc gì làm liền sinh con cũng chưa muộn.
Hai vợ chồng nghe Trần Phong nói thế thì khẽ buồn một chút. Dù sao ai cũng muốn được có cháu để bồng bế. Tuy là có chút buồn nhưng cả hai vẫn tôn trọng quyết định của Hân Hân cùng Trần Phong.
Tố Trung liền lên tiếng khuyên vợ mình:
"Được rồi! Người trẻ tuổi có cách nghĩ của bọn hắn, chúng ta cũng không tiện xen vào!"
Đến đây Liễu Uyển như mới thôi không nhắc đến vấn đề này nữa.
Bốn người cứ thế mà dùng xong bữa trưa, lại trò chuyện hỏi han một chút tình hình Đại Khê thành dạo gần đây thì Trần Phong cùng Hân Hân liền đứng dậy, tạm biệt hai vợ chồng rồi rời đi.
Tạm biệt Tố Trung cùng Liễu Uyển Như, Trần Phong cùng Hân Hân lúc này đang lái xe, nhanh chóng tới tiệm thuốc.
"Tiểu Phong đã đến rồi à! Mau vào đây!"
Nhìn thấy hai người, Phùng lão vui vẻ chào hỏi.
"Chào Phùng lão!"
Trần Phong cùng Hân Hân cũng lễ phép chào lại.
"Phùng lão, hôm nay ta đến đây để lấy tiền bán dược cao!"
Trần Phong vừa đi vừa nói.
"Ta biết! Sáng nay tin tức hai người các ngươi trở về đã truyền khắp Đại Khê thành! Ta cũng đã chuẩn bị tiền đầy đủ!"
Phùng lão nói rồi lấy ra một rương mộc tệ, đưa cho Trần Phong rồi nói tiếp:
"Chỗ này là hai triệu mộc tệ, ngươi có thể đếm lại!"
"Nhiều như vậy?"
Trần Phong bất ngờ hỏi. Hắn không nghĩ chỉ là một nửa tiền lãi bán dược cao thôi mà trong hai tuần đã có thể đạt tới hai triệu mộc tệ.
Số tiền này đã có thể đủ cho hắn mua xuống không ít dược liệu cấp cao. Quả thực làm giàu nhanh nhất chính là đi bán thuốc.
"Ừ! Ta cũng không nghĩ tới vậy mà lại có thể bán được nhiều như vậy. Tôi Thể cao giờ đã nổi tiếng khắp mấy tòa thành xung quanh, rất được võ giả săn đón!"
Phùng lão nghe Trần Phong hỏi liền trả lời. Trần Phong khẽ gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.
Sau khi cất mộc tệ vào nhẫn trữ vật, Trần Phong cùng Hân Hân chào tạm biệt Phùng lão rồi tiến thẳng tới lớp đào tạo võ giả.
Chuyến đi tìm Linh Tâm này có lẽ hai người sẽ đi khá lâu, Trần Phong muốn trước khi đi thì dạy thêm cho đám học sinh một chút kiến thức về kiếm thuật, Hân Hân cũng muốn gặp lại Tú Huyên.
Trong lúc hai người đang thong thả lái xe đi tới lớp đào tạo võ giả thì lúc này, ban kiếm thuật của lớp đào tạo đã không được bình tĩnh.
"Ngươi biết gì chưa! Anh trai ta làm lính gác cổng mới trưa nay gọi điện cho ta, nói là thầy giáo Trần đã trở về!"
"Thầy giáo Trần nào?"
"Tất nhiên là thầy giáo Trần dạy kiếm thuật đó!"
"A! Thầy giáo Trần Phong đã trở lại!"
Đám học sinh từ khi biết Trần Phong quay về đã không chờ đợi được tập trung ở sân tập luyện, không ngừng bàn tán
"Thầy giáo Trần Phong thật sự lợi hại như trong lời đồn sao?"
Một cái học sinh từ ban khác tò mò mà tới, giờ phút này liền phát ra nghi vấn.
Câu hỏi này vừa vang lên thì cái thiếu niên phát ra câu hỏi lập tức bị mọi người nhìn chăm chú.
"Đây là học sinh từ đâu tới, vậy mà lại dám nghi ngờ thầy giáo Trần! Ngươi thử đi hỏi khắp Đại Khê thành này, có ai không biết thầy giáo Trần Phong lợi hại sao?"
Cái thiếu niên kia bị mọi người nhìn chằm chằm, giận dữ mắng thì có chút xấu hổ, chỉ có thể yên lặng.
Đám học sinh tiếp tục bàn tán một chút thì lúc này, Trần Phong cùng Hân Hân rốt cuộc cũng đã tới, toàn bộ sân tập theo sự xuất hiện của hai người mà im bặt lại.