Chương 29: Lại Dạy Kiếm Thuật, Lên Đường
"Chào thầy giáo Trần Phong!"
Đám học sinh thấy Trần Phong đến thì bất ngờ, đến khi phản ứng lại mới đồng thanh hô lớn.
"Chào mọi người!"
Trần Phong nhẹ nhàng chào lại đám người. Lúc này hắn nhìn sân huấn luyện vô cùng đông đúc thì không khỏi ngạc nhiên, hắn không nghĩ tới sẽ nhiều học sinh tới như vậy. Để ý kĩ Trần Phong còn thấy không ít thầy cô, trong đó còn có cả mỹ nữ giáo viên Lưu Thu Nguyệt đang chú ý đến hắn.
Thời gian gần đây, tên người mà Lưu Thu Nguyệt nghe được nhiều nhất chính là Trần Phong.
Một giáo viên chỉ đến dạy ba giờ đồng hồ nhưng đã có thể danh chấn lớp đào tạo, khiến hầu hết học sinh học kiếm tôn sùng. Lưu Thu Nguyệt lần trước tuy là có nhìn thấy Trần Phong nhưng cũng không chú ý nhiều, lần này nàng thật muốn nghiêm túc nhìn một chút, cái nam nhân này rốt cuộc lợi hại đến mức nào.
Nhìn kỹ đám người một chút thì Trần Phong thu hồi ánh mắt, sau đó hắn tiếp tục nói:
"Hai tuần qua có lẽ mọi người cũng đã nắm vững được cơ sở kiếm thuật. Vậy hôm nay ta liền nói một chút về cách biến chiêu cũng như tổ hợp chiêu thức!
Biến chiêu là gì? Tại sao chúng ta lại phải biến chiêu? Đây là câu hỏi của hầu hết những người học kiếm, ta liền giải đáp cho mọi người!
Biến chiêu là chiêu thức biến hóa dựa trên kiếm thuật cơ sở!
Nếu các ngươi tung ra một chiêu kiếm, bị kẻ địch đoán trước được rồi chặn lại thì phải làm thế nào?
Đó là các ngươi phải biến báo, dựa trên tình huống mà biến đổi chiêu thức trở lên có lợi cho bản thân. Nếu đâm không được, các ngươi có thể vẫn giả vờ đâm nhưng đến khi sắp bị chặn lại, các ngươi liền biến nó thành một đòn xoay người chém ngang, đối phương không kịp trở tay liền sẽ bị dính kiếm.
Các chiêu thức khác cũng là như vậy, các ngươi phải không ngừng rèn luyện khả năng biến đổi chiêu thức, đạt đến thiên biến vạn hóa, tùy tâm sở dục!
Khi các ngươi đã có thể thành thạo biến chiêu thì mới bắt đầu có thể học tổ hợp chiêu thức. Lúc này các ngươi sẽ dựa trên các loại biến chiêu mà kết hợp lại thành một loạt chiêu thức, cũng có thể gọi đó là kiếm kỹ!"
Trần Phong nói xong thì bắt đầu cầm kiếm, chậm rãi vẽ lên trong không trung từng đường kiếm cơ bản. Hắn từ chém ngang nhưng xoay người thành chém dọc, từ đâm tới rồi xoay cổ tay biến thành đâm lên. Thanh kiếm trong tay Trần Phong dường như có suy nghĩ của nó vậy, một bộ thao tác mượt mà, nước chảy mây trôi, không có chút nào trì trê cùng cứng nhắc.
"Oa! Thầy giáo Trần thật đẹp trai!"
"Thì ra kiếm còn có thể dùng như vây! Ta trở về phải cố gắng tập luyện mới được!"
"Thầy giáo Trần đối với kiếm vậy mà lại lĩnh hội sâu như vậy! Ta quả thực mặc cảm không bằng!"
"Thì ra các vị tiền bối chính là như thế mà sáng tạo ra các loại kiếm kỹ sao?"
Đám học sinh cùng giáo viên phía dưới nhìn Trần Phong, ánh mắt sáng rực, bàn tán sôi nổi. Bọn hắn bây giờ mới biết thì ra kiếm kỹ chính là như vậy mà ra đời.
Trước đây bọn hắn chỉ được thế hệ trước truyền lại kiếm kỹ, máy móc học theo, không hề có lý giải của bản thân đối với kiếm kỹ. Nay nghe Trần Phong nói như vậy thì bọn họ cảm giác như được khai sáng. Chiếu theo Trần Phong nói, chỉ cần bọn họ có thể thành thục nắm giữ biến chiêu cùng tổ hợp chiêu thức thì bọn họ sẽ có thể tự sáng tạo ra kiếm kỹ. Nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều khó nén xúc động, mong muốn được lập tức cầm kiếm lên tập luyện.
Thực tế cũng không hẳn là như vậy. Võ giả ở Mộc tinh có lẽ bởi lâu ngày chém g·iết hung thú, dùng nhiều lần vài loại động tác mà quen thuộc, sau đó mới tổ hợp lại, tạo thành kiếm kỹ. Cũng không phải như Trần Phong nói hợp chiêu thành kiếm kỹ, đó là phương pháp của kiếm tu, không phải võ giả.
Xúc động đồng thời, một số người cũng không tự chủ được có chút cúi đầu. Ở phía trước, không ít người sau khi thành thục kiếm pháp cơ sở thì đã có chút tự hào nhỏ, cảm thấy mình thiên phú không tệ nhưng hôm nay, sau khi nhìn thấy Trần Phong thực hiện biến chiêu, hợp chiêu, bọn họ mới nhận ra quãng đường phải đi vẫn còn rất dài, không thể chỉ vì một chút thành tựu mà đã tự cao tự đại được.
"Hắn vậy mà đã đạt đến trình độ này, thật không thể tin đươc!"
Lưu Thu Nguyệt ngồi nghe Trần Phong giảng bài cùng nhìn hắn biểu diễn thì mắt phượng trợn trừng, không nghĩ tới Trần Phong lý giải đối với kiếm thuật thâm sâu như vậy. Khó trách đám học sinh lại say như điếu đổ, tôn sùng Trần Phong tới vậy. Lúc này, nàng đã vô cùng tò mò, muốn biết thêm Trần Phong rốt cuộc còn có thể lợi hại đến mức nào.
Nếu Hân Hân mà biết suy nghĩ của nàng lúc này thì có lẽ, bình dấm của Trần Phong sẽ lại phải đổ một lần nữa, chua c·hết hắn.
"Được rồi! hôm nay chỉ nói đến đây! Ta còn chút việc liền đi trước, các ngươi chăm chỉ luyện tập!"
Hoàn tất biểu diễn, Trần Phong lúc này liền lên tiếng nói. Sau đó trước ánh mắt tiếc nuối của đám người, hắn dẫn theo Hân Hân rời đi.
Hân Hân nãy giờ mải mê trò chuyện với Tú Huyên, kể một số chuyện lý thú bên ngoài cho nàng nghe, khiến nàng vô cùng hiếu kì. Hai cô nàng vẫn còn đang say mê tán gẫu thì bị Trần Phong tách ra, Tú Huyên vì vậy mà giả bộ bất mãn. Cuối cùng được Trần Phong đưa cho một viên linh thạch, lừa là đá quý thì nàng mới chịu bỏ qua.
Rời khỏi lớp đào tạo, lúc này đã là ba giờ chiều, Trần Phong cùng Hân Hân liền nhanh chóng tiến tới phủ thành chủ, hỏi thăm Hoàng Thanh Thiên một chút tin tức về hố sâu.
Hai người đi tới phủ thành chủ, thông báo một chút với lính gác cổng thì được thành chủ mời vào.
Bước vào phủ thành chủ, chào đón hai người chính là tiếng cười của Hoàng Thanh Thiên:
"Ha ha! Tiểu Phong hôm nay mới trở về liền đã đên thăm lão thành chủ ta sao!"
Lần trước khi hai người cầm thẻ chứng nhận thực lực đến gặp hắn, muốn hắn đồng ý đóng dấu giấy xuất thành thì hắn vô cùng ngạc nhiên. Không nghĩ tới chỉ là hai cái thiếu nam thiếu nữ mà đã có thực lực cao như vậy. Lại cho bọn họ thêm mười lăm năm thì khả năng cao sẽ vượt qua hắn, trở thành trụ cột của Đại Khê thành.
"Chào thành chủ!"
"Chào thành chủ!"
Trần Phong cùng Hân Hân lên tiếng chào lại.
"Vô sự không đăng Tam Bảo điện! Nói đi, hai người các ngươi muốn gì!"
Hoàng Thanh Thiên không dài dòng, hỏi thẳng Hân Hân cùng Trần Phong.
"Là như thế này thành chủ, chúng ta muốn tìm hiểu một chút, trên Mộc tinh nơi nào có hố sâu khổng lồ!"
"Hố sâu khổng lồ?"
Thành chủ nghe Trần Phong hỏi thì có chút bất ngờ. Sau đó cũng không che giấu nói:
"Trên Mộc tinh xác thực có một cái hố sâu khổng lổ, ta trước đây từng nghe người khác nhắc tới qua, nhưng cụ thể vị trí thì ta không biết! Hai ngươi nếu muốn tìm hiểu thì có thể đi một vài thành trì khác tìm hiểu thông tin!"
"Được rồi! Đa tạ thành chủ! Vậy chúng ta liền đi trước!"
"Ừ! Ta cũng có việc cần giải quyết, liền không tiễn các ngươi!"
Thấy Hân Hân cùng Trần Phong cáo từ rời đi, Hoàng Thanh Thiên cũng không lên tiếng giữ lại, thực sự là lượng công việc của hắn nhiều lắm. Một ngày tại Đại Khê thành xuất hiện không biết bao nhiêu là việc lặt vặt trình báo lên hắn, cộng thêm cả báo cáo buôn bán với các thành trì khác, quả thật khiến cho hắn cùng đám trưởng lão khổ không thể tả.
Không lấy được thông tin mình cần, Trần Phong cùng Hân Hân có hơi chút thất vọng nhưng cũng không vì thế mà nản chí. Cả hai quyết định vài ngày nữa liền lên đường, đi đến các thành trì khác tìm kiếm thông tin.
Trần Phong cùng Hân Hân cứ thế thong thả ở lại Đại Khê thành sáu ngày. Trong sáu ngày này, trừ thời gian ở bên cha mẹ Hân Hân với thời gian dạo phố thì cả hai đều luôn đắm chìm trong tu luyện cùng luyện kiếm.
Trần Phong nhờ sự trợ giúp của linh thạch bên trong Đạo giới mà tu vi tăng nhanh, chỉ trong sáu ngày đã đạt tới Luyện Khí tầng tám đỉnh cao, sẵn sàng tiến vào tầng chín. Vậy mới thấy, tư chất tốt cộng thêm tài nguyên đầy đủ thì tốc độ tu h·ành h·ung mãnh đến nhường nào. Trần Phong lúc này chính là sống sờ sờ ví dụ.
Còn Hân Hân, tuy đã luyện kiếm thuật có chút thành tựu nhưng bởi giới hạn tu vi nên nàng vẫn chưa thể ngự kiếm phi hành, chỉ có thể tiếp tục trông chờ vào Trần Phong mang nàng đi.
Qua sáu ngày tu luyện, thực lực của cả hai người lúc này có thể nói là có chút khủng bố. Hai cái thiếu nam thiếu nữ chưa đến hai mươi tuổi mà thực lực đã có thể sánh ngang võ giả cấp lăm, quả thật là vô cùng hiếm thấy. Nếu tính thêm cả Âm Dương bàn thì trên mặt nổi của Mộc tinh, hai người đã có thể đi ngang, không cần e sợ bất kỳ người nào.
Tuy là mải mê tu luyện nhưng Trần Phong cùng Hân Hân cũng không quên thu thập thông tin về các thành trì xung quanh. Cho đến ngày thứ bảy, sau khi mua đầy đủ lương thực cùng nước uống cho một thời gian dài, cả hai mới tạm biệt mọi người, bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm tin tức, đi tìm Linh Tâm.