Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tu Tiên Tại Tận Thế

Chương 26: Đạo Tiên Truyền Thừa




Chương 26: Đạo Tiên Truyền Thừa

Trong khi Hân Hân vẫn còn đang ngơ ngác thì Trần Phong đã nói:

"Xin hỏi Đạo Tiên tiền bối, liệu sau này Mộc tinh sẽ lại xuất hiện tu tiên giả chứ?"

"Sẽ xuất hiện, nhưng có lẽ phải rất lâu nữa. Dù sao con người cũng bị ảnh hưởng quá lâu! Với tốc độ thanh tẩy của Linh tâm thì không có vài trăm năm là không thể nào xuất hiện tu tiên giả!"

Trần Phong nghe Đạo Tiên giải thích thì gật đầu suy nghĩ. Lúc này, Đạo Tiên mới hứng thú ngắm nhìn Hân Hân. Ban nãy bởi mải chú ý Trần Phong mà quên mất nàng, giờ nhìn kĩ Hân Hân thì Đạo Tiên mới nhận thấy không tầm thường, nàng nói:

"Cô bé của ngươi cũng không tầm tường chút nào!"

"A? Ta?"

Hân Hân thấy Đạo Tiên đột nhiên nhắc tới mình thì ngạc nhiên, ngón tay chỉ lên mặt mình, ngơ ngác hỏi.

Trần Phong thấy vậy liền gác lại suy nghĩ, chắp tay nói:

"Còn xin tiền bối chỉ giáo!"

"Ừ! Nàng có thể chất đặc thù, vô cùng có thiên phú tu tiên, thiên phú của nàng mạnh hơn ngươi nhiều. Nếu ngươi muốn, ta có thể cho nàng truyền thừa của ta!"

"Đa tạ tiền bối! Thế nhưng việc này còn phải do nàng quyết định!"

Đạo Tiên nghe Trần Phong nói vậy thì khẽ gật đầu, trong lòng khen một câu nam nhân tốt, biết quan tâm cảm nhận nữ nhân của mình. Nàng bấy giờ mới quay sang nói với Hân Hân:

"Tiểu cô nương, ngươi muốn tu luyện phương pháp giống với nam nhân của ngươi sao?"

"Ta muốn! Mong tiền bối giúp ta!"

Hân Hân không cần suy nghĩ liền đồng ý. Nàng đã sớm thấy Trần Phong mạnh mẽ, đồng thời cũng theo đó mà có chút bất an. Theo thực lực hai người ngày càng kéo xa, tuy Trần Phong không sẽ không nói gì nhưng nàng cũng không tránh khỏi cảm thấy mình trở thành một gánh nặng của hắn. Điều này khiến nàng vô cùng lo lắng.



Thế nhưng bây giờ, nàng có cơ hội để trở nên mạnh mẽ giống Trần Phong, nàng sẽ không do dự gì mà nắm lấy.

"Vậy thì ta trước hết truyền lại truyền thừa của ta cho ngươi, đồng thời giúp ngươi thanh tẩy một chút thần khí trên người, ngươi mới có thể tu luyện!"

"Đa tạ tiền bối!"

Trần Phong cùng Hân Hân đồi thời lên tiếng.

"Thật là một cặp tâm đầu ý hợp tính nhân đâu! Được rồi, ngươi ngồi im, tập trung!"

Đạo Tiên nghe hai người đồng thanh liền khẽ cười, sau đó nghiêm túc nhắc nhở Hân Hân.

Chờ Hân Hân hoàn toàn tập trung, hô hấp đều đặn, Đạo Tiên lúc này mới bắt đầu dùng thần hồn chi lực truyền thừa tri thức vào đầu Hân Hân. Hai người cứ như vậy bất động, Trần Phong cũng ở một bên chăm chú quan sát.

Trần Phong khi còn ở tu tiên giới, đi không ít bí cảnh, tiếp nhận không ít truyền thừa. Loại việc truyền thừa bằng thần hồn ghi khắc này hắn đã trải qua vô số lần. Người tiếp nhận truyền thừa sẽ nhận được một số tri thức của người truyền thừa. Chủ yếu là các loại công pháp, thần thông, cảm ngộ,....

Đạo Tiên lúc này đúng là đang truyền lại cho Hân Hân một vài loại công pháp, cùng một số nhận thức cơ bản về tu tiên giả. Thần thông, cảm ngộ gì đó thì nàng không tiện truyền lại, sẽ ảnh hưởng Hân Hân tu luyện sau này.

Trong cái nhìn của Đạo Tiên, thiên phú của Hân Hân vô cùng tốt, đã có thể sánh ngang với đồ nhi của nàng. Nàng muốn Hân Hân sau này tự thân cảm ngộ, lĩnh hội thần thông. Chỉ có người tự thân khám phá mới có thể đi được càng xa. Nàng nếu truyền lại cho Hân Hân tất cả mọi thứ thì Hân Hân sẽ không tự chủ mà làm theo đó, cuối cùng khả năng cao cũng không thể vượt qua nàng. Đạo Tiên cũng là như vậy dạy giỗ đồ đệ mình, một bộ sư phụ dẫn vào cửa, tu hành tại cá nhân.

Mất một lúc sau truyền thừa mới hoàn tất. Hân Hân lúc này vô cùng rung động trước những thứ xuất hiện trong đầu. Nàng kh·iếp sợ trước sự cường đại của tu tiên giả. Trước tu tiên giả, võ giả quả thực giống như em bé vậy, không hề có sức phản kháng.

Hân Hân đã được Đạo Tiên truyền lại công pháp tu luyện của nàng, Vô Cấu Tiên Kinh. Đây là một môn vô thượng công pháp mà Đạo Tiên tìm thấy trong một lần lịch luyện lúc trước. Tuy nàng không phải Vô Cấu tiên thể nhưng nhờ công pháp này, nàng mới có thể đạt tới Tiên Vương cảnh giới, thân thể cũng bắt đầu dần dần chuyển hóa thành Vô Trần thể.

"Truyền thừa đã xong, bây giờ ta bắt đầu giúp ngươi thanh tẩy thần khí! Quá trình sẽ rất đau đớn, có thể sẽ c·hết, ngươi còn muốn tiếp tục?"

"Mong tiền bối tiếp tục!"

Hân Hân còn đang rung động thì nghe Đạo Tiên nói, nàng liền vội vã thu hồi cảm xúc, gật đầu đồng ý nói. Đồng thời nàng cũng có chút căng thẳng, dù sao Đạo Tiên cũng nói là sẽ rất đau, nguy cơ sẽ c·hết.

Tuy cùng với Trần Phong trải qua thời gian không lâu nhưng Hân Hân bởi tình yêu đã có một loại cảm giác, nàng không s·ợ c·hết, chỉ sợ không thể bên cạnh Trần Phong.



Trần Phong lúc này thì lo lắng quan sát. Hắn biết thanh tẩy thần khí sẽ như thế nào, việc đó không khác gì một người bị độc ăn vào máu, thấm vào xương sau đó mạnh mẽ hút ra, vô cùng đau đớn. Năm xưa hắn cũng đã trải qua một lần trừ độc như vậy, loại cảm giác đó quả thật hắn không dám nhớ lại.

Đạo Tiên vừa nói xong thì bắt đầu hội tụ linh khí bên trong thế giới, mạnh mẽ đánh vào cơ thể Hân Hân, không ngừng xuyên qua các ngõ ngách trong cơ thể, thanh tẩy đi thần khí.

Theo linh khí gột rửa, Hân Hân không ngừng phát ra thống khổ gào thét. Loại đau đớn này quả thật giống như nàng bị lột da, rút gân, nạo xương vậy, vô cùng đau đớn. Trần Phong thấy vậy lièn vội vã ôm chặt lấy nàng, mong muốn giúp nàng bớt thống khổ một chút.

Hân Hân thống khổ, đã có chút không chịu đựng được ngất đi. Nhưng được Trần Phong ôm ấp, tuy cơ thể đã đau tới mức không thể cảm nhận được gì khác nhưng nàng có cảm giác, Trần Phong đang bên cạnh nàng.

Hân Hân nghĩ tới Trần Phong, quyết tâm cắn răng chịu đựng, cuối cùng cũng vượt qua. Quả thật là tình yêu có thể giúp con người ta có can đảm vượt qua mọi thứ, cho dù là đau đớn tột cùng.

Trải qua thanh tẩy, Hân Hân lúc này đang nằm trong vòng tay Trần Phong, không ngừng run rẩy. Tu vi võ giả của nàng đã giảm xuống còn võ giả cấp một, nhưng đồng thời, trong cơ thể nàng cũng đã xuất hiện linh lực, thình lình đạt đến Luyện Khí tầng chín trình độ, đã vượt qua cả Trần Phong.

Nghĩ lại cũng đúng, dù sao cũng là một Tiên Vương tàn hồn giúp nàng ngưng tụ lượng lớn linh khí quán thể.

"Xem ra là may mắn nhờ có ngươi nàng mới có thể vượt qua! Ta quả thật có chút hâm mộ!"

Sau khi giúp Hân Hân thanh tẩy cơ thể, Đạo Tiên đối với Trần Phong nói. Nàng biết dựa vào thiên phú của Hân Hân thì khả năng cao sẽ vượt qua được, nhưng không nghĩ tới sẽ suôn sẻ như vậy.

Đạo Tiên giờ phút này có chút hâm mộ hai người. Hai người có thể lẫn nhau tin tưởng, quả thật là đáng quý. Nàng năm đó danh chấn Tiên giới, cũng không ít người theo đuổi nhưng nàng không cảm giác được có người xứng với nàng. Chính vì vậy mà Đạo Tiên Tiên Vương độc thân tới c·hết.

Nhìn hai người anh anh em em ôm ấp, Đạo Tiên bị nhét một thìa thức ăn cho chó thì hơi bất mãn nói tiếp:

"Được rồi! Thần khí trong cơ thể nàng ta đã thanh tẩy không ít nhưng vẫn là không cách nào loại bỏ toàn bộ. Dù sao bây giờ ta chỉ là một tàn hồn, thực lực có hạn!"

"Cảm ơn tiền bối!"

"Cảm ơn sư phụ!"



Hân Hân lúc này đã thoát khỏi cảm giác đau đớn, lấy lại xúc cảm, nàng liền cùng với Trần Phong lên tiếng cảm ơn Đạo Tiên. Hân Hân trải qua tiếp nhận truyền thừa, đã đổi lại cách gọi Đạo Tiên, mở miệng một tiếng sư phụ.

"Ngươi xem như là cái đồ đệ thứ hai của ta, đạo hiệu sẽ là Vô Trần!"

"Vô Trần cảm ơn sư phụ!"

"Được rồi, khi nãy giúp ngươi thanh tẩy nên bây giờ đạo tàn hồn này của ta đã sắp tiêu tán, còn một số chuyện cần phải nhanh chóng nói với các ngươi!"

"Tiền bối mời nói!"

Trần Phong nghe Đạo Tiên nói vậy thì không nhiều lời hỏi rõ lý do, hắn biết Đạo Tiên thời gian không còn nhiều. Hân Hân một bên thì lo lắng quan sát.

Tuy thời gian nhận thức không lâu nhưng Đạo Tiên dù sao cũng là thụ nghiệp ân sư của nàng, giờ nghe Đạo Tiên nói sắp phải tiêu tán, Hân Hân không tự chủ được cảm thấy buồn bã.

"Tuy ta đã giúp Vô Trần thanh tẩy, nhưng lượng lớn thần khí vẫn còn đó, nếu không hoàn toàn loại bỏ hết thì nàng sẽ không thể Trúc Cơ! Các ngươi phải tìm được Linh Tâm, chỉ có nó mới giúp được các ngươi bây giờ!"

"Xin hỏi tiền bối, Linh Tâm đang ở đâu?"

"Nó nằm ở nơi ta chém g·iết bốn tên Thần Vương kia, nơi đó có một cái hố vô cùng to lớn. Trải qua thời gian lâu như vậy nhưng có lẽ nó vẫn còn đó!"

Đạo Tiên nhanh chóng trả lời Trần Phong. Giờ phút này tàn hồn của nàng đã vô cùng mờ ảo, sắp sửa tan biến. Trần Phong thấy thế liền không nhiều lời hỏi thêm, dự định sau này tìm kiếm thông tin bên ngoài.

"Có vật này ta muốn đưa cho các ngươi! Đây là bản nguyên thế giới cùng Đạo Tiên lệnh, giao cho các ngươi, có lẽ các ngươi sẽ dùng đến! Sau này nếu các ngươi có gặp một người tên là Sở Khuynh Thành thì nhắn lại giúp ta, nói nàng hãy sống cho tốt, không cần phải tìm kiếm ta nữa!"

Đạo Tiên ném hai loại đồ vật cho Trần Phong rồi chậm rãi tiêu tán. Trước khi biến mất, nàng không khỏi nhớ đến đồ đệ của mình. Đồ đệ nàng cùng Hân Hân có cùng một loại thể chất, một loại vô thượng thể chất.

Bình thường, vô thượng thể chất một đời sẽ chỉ xuất hiện một cái mà nay lại có hai cái cùng tồn tại. Có lẽ đằng sau đó còn có ẩn tình nhưng nàng không rảnh quan tâm. Nàng đã sắp c·hết đến nơi, bí mật gì đó thì nên để cho người trẻ tuổi tìm kiếm.

"Cung tiễn tiền bối, tiền bối ra đi thanh thản!"

"Cũng tiễn sư phụ!"

Trần Phong cùng Hân Hân nhìn lấy Đạo Tiên tàn hồn tiêu tán, cả hai chắp tay, cúi đầu thành tâm nói, Đạo Tiên đã cho hai người nhiều lắm.

Nhìn Đạo Tiên biến mất, Hân Hân lúc này mới nhớ tới cái gì, nàng quay sang hỏi Trần Phong:

"Trần Phong! Sư phụ đã biến mất, vậy chúng ta rời khỏi nơi này kiểu gì?"