Chương 25: Thế Giới Bên Trong, Đạo Tiên Tiên Vương
Bị hút vào trong tảng đá, Trần Phong cùng Hân Hân thoáng cảm thấy chóng mặt, cảnh vật xung quanh tối kịt lại.
Hai người giơ tay không thấy lăm ngón, xung quanh là một màu đen thuần túy.
Một cái nháy mắt sau đó, một đạo ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, nhanh chóng chiếu rọi cả không gian u tối. Trần Phong cùng Hân Hân bị ánh sáng đột ngột xuất hiện thì chói mắt, phải nhắm mắt lại một lúc.
Chờ khi cả hai người mở mắt ra thì cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.
Không còn là không gian tăm tối nữa, mà thay vào đó là một cảnh tượng hoàn toàn khác. Có trời, có đất, có núi, có sông, không khác gì một thế giới bình thường.
Trần Phong cùng Hân Hân lúc này đang đứng trên một ngọn đồi nhỏ. Hướng tầm mắt ra xung quanh chỉ thấy là cả một khu rừng tràn ngập kỳ hoa dị thảo.
"Không gian biệt lập!"
Trần Phong lúc này vô cùng rung động.
Không gian biệt lập là một loại không gian cỡ nhỏ, nằm tách biệt, song song với không gian mà bọn họ đang sống. Có thể hiểu là giống như hai lớp không gian chồng lên nhau vây.
Kiếp trước, ở tu tiên giới, không gian biệt lập kiểu này cũng không phải là hiếm. Không ít tông môn cấp cao đều có cho mình một không gian riêng để cất giữ tài nguyên. Các loại bí cảnh cũng đều là không gian biệt lập.
Trần Phong gần như đã dành hơn nửa cuộc đời ở tu tiên giới để đi khắp các loại bí cảnh, cho nên kiểu không gian như này hắn không xa lạ gì.
Trần Phong thoáng đánh giá một chút không gian này, hắn ngự kiếm bay lên trên cao, nhìn ngắm xung quanh. Diện tích nơi đây quả thực là bao la rộng lớn, hoàn toàn không thấy điểm cuối.
Đồng thời, Trần Phong cũng sử dụng nguyên thần, cảm nhận độ vững chắc của không gian nơi đây. Kết quả cho thấy, ở trong này, không có thực lực cỡ Phản Hư kì thì đừng mong có thể lay động không gian, cho dù chỉ là một chút. Trình độ như này đã có thể sánh ngang với một ít bí cảnh cao cấp.
Chợt lúc này, Trần Phong nhìn thấy, phía xa xa tồn tại một điểm đen nằm giữa bầu trời, vô cùng dễ thấy. Nhìn kĩ một chút thì Trần Phong mới nhận ra đó là một toàn lầu các to lớn, nằm giữa không trung.
Hắn nhanh chóng mang theo Hân Hân bay đi, hoàn toàn không có tâm tư để ý xung quanh. Trong lòng hắn lúc này chỉ có một mục tiêu, chính là toàn không trung lầu các kia.
Cùng với Hân Hân ngự kiếm phi hành, Trần Phong nhanh chóng tới được trước cửa của tòa lầu các.
Nhìn kỹ vẻ ngoài tòa lầu, có thể nói là vô cùng khí phách, mang kiểu dáng cổ điển, là phong cách thường thấy ở tu tiên giới.
Cánh cổng cao tới ba mét, làm bằng linh mộc. Hai bên là hai dòng chữ:
"Nhân pháp địa, địa pháp thiên" "thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên"
Trần Phong thì thào đọc theo.
Ngẩng đầu nhìn lên phía trên cửa gỗ là một tấm biển ghi rõ:
"Đạo Tiên lâu."
Có lẽ, tòa lâu cùng toàn bộ không gian này là do vị tiên nhân kia dựng lên. Dù sao lấy bản lĩnh của tiên nhân thì tạo ra một cái bí cảnh cũng hết sức bình thường.
Hân Hân từ khi bị cuốn vào đây tới bây giờ vẫn đang trong trạng thái mơ hồ, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Nàng vừa chỉ mới chạm tay vào tảng đá thôi mà mắt nhắm mắt mở đã bị mang tới một nơi xa lạ, Trần Phong cũng chưa giải thích gì cho nàng.
Mặc dù có chút hoang mang nhưng Hân Hân không hề lo lắng. Bởi ít nhất, nàng vẫn còn có Trần Phong bên cạnh. Chỉ cần có hắn ở, nàng cảm thấy cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không đáng sợ.
Hai người cứ thế đứng trước cửa Đạo Tiên lâu, quan sát một lúc.
Trần Phong lúc này thực sự là không biết nên làm gì, hắn không giám lỗ mãng mở cửa đi vào. Có trời mới biết bên trong đó có nguy hiểm gì hay không, dẫu sao cũng là do một vị tiên nhân để lại.
Khi Trần Phong vẫn còn đang phân vân, xoắn xuýt thì chợt, một giọng nói già nua, bao trùm lấy tòa bộ không gian đột ngột vang lên:
"Đã lâu lắm rồi mới có ngươi đặt chân đến nơi đây!"
"Trần Phong ra mắt tiền bối!"
"Hân Hân ra mắt tiền bối!"
Trần Phong nghe thấy âm thanh, không cần nghĩ cũng biết là chủ nhân của nơi này, hắn liền nhanh chóng chắp tay cúi đầu, lên tiếng giới thiệu.
Hân Hân thấy phản ứng của Trần Phong thì cũng học theo, cúi đầu chào tiền bối.
Đợi hai người lần nữa ngẩng đầu lên thì phía trước, cánh cửa của Đạo Tiên lâu chậm rãi mở ra, cùng với đó là câu nói:
"Vào đi!"
Tới lúc này, Trần Phong mới dẫn theo Hân Hân bước vào.
Chờ hai người bước vào trong lâu thì mới nhìn rõ quang cảnh trong sân. Giữa sân là một đình nghỉ mát, ngói cong mái vòng, vô cùng mộc mạc. Trong đình có một trương bàn đá cùng vài cái ghê, góc sân thì đứng đó một vài loại cây cao lớn, nhìn qua tổng thể thì có thể nói là đơn sơ giản dị, không có gì đặc biệt.
Trần Phong cùng Hân Hân tiến vào trong đình, nhìn ngó xung quanh thì đột nhiên, một làn khói xanh xuất hiện, nhanh chóng tập hợp lại với nhau. Trước ánh mắt kinh ngạc của Hân Hân, đám khói từ từ biến thành hình dáng của một mỹ nữ.
Trần Phong cùng Hân Hân khi nhìn thấy nữ nhân trước mắt thì không khỏi thất thần.
Nữ nhân quả thật vô cùng xinh đẹp. Mắt phượng mày ngài, khí chất phi phàm, người mặc bộ đạo bào, mái tóc mềm mại trắng xóa, búi cao dài xuống qua eo. Nữ nhân sau khi hiên hình thì bay vòng vòng quanh Trần Phong, không ngừng ngắm nghía hắn, tấm tắc nói:
"Ngũ hành linh căn, tu vi mặc dù hơi thấp nhưng nguyên thần lại khá tốt."
Trần Phong nghe thấy vậy liền rùng mình, cảnh giác nhìn nữ nhân.
Nữ nhân thấy bộ dáng của Trần Phong thì bật cười:
"Ta chỉ là một đạo tàn hồn, sẽ không làm hại các ngươi!"
Trần Phong tuy nghe tàn hồn trước mắt nói thế nhưng vẫn chưa buông tha cảnh giác.
"Được rồi! Nơi đây là thế giới bên trong cơ thể của ta, tuy ta đ·ã c·hết nhưng không gian này vẫn y nguyên tồn tại. Các ngươi có thể đế được đây có lẽ là do chúng ta có duyên. Có thể là ngươi sẽ có rất nhiều câu hỏi, nhưng chờ ta kể một chút chuyện quá khứ thì ngươi sẽ có được tất cả đáp án!"
"Ta là Đạo Tiên Tiên Vương, là một trong ba đại chí cường giả của Tiên đạo trên Tiên giới. Trước đây, bởi vì một lần ra bên ngoài tìm kiếm bảo vật đột phá cảnh giới ta bị bốn đại cao thủ Thần đạo hợp lực đánh lén, cuối cùng trọng thương đi tới nơi này...."
Trần Phong nghe nữ nhân nói đến từ Tiên giới thì vô cùng ngạc nhiên. Từ xưa tới nay, tu tiên giả mục tiêu đều là thành tiên, phi thăng Tiên giới.
Tiên giới, là nơi mà bất kì tu tiên giả nào cũng muốn đặt chân tới. Dựa theo Đạo Tiên nói, Tiên giới phân chia rất nhiều thế lực nhưng chủ yếu là hai trường phái tu luyện chính. Đó là Tiên cùng Thần, ngoài ra còn có một vài trường phái khác như Phật, Ma, Yêu ....
Tiên đạo cùng Thần đạo tranh đấu vô số năm, coi nhau là kẻ thù, giống như tu tiên giới chính đạo và tà đạo vậy. Cũng chính vì thế mà bốn tên Thần Vương nhân cơ hội Đạo Tiên ở bên ngoài, lên kế hoạch vây g·iết nàng.
"Ta tới đây được một thời gian, chưa kịp hoàn tất chữa thương thì đã bị bốn tên kia đuổi tới. Thiêu đốt toàn bộ thọ mệnh, lại cộng thêm mượn nhờ trái tim của Mộc tinh là Linh Tâm, ta mới vất vả giải quyết được bọn hắn!
Nhưng cũng bởi vậy mà ta không sống thêm được bao lâu nữa, Linh Tâm cũng bị hao tổn, Mộc tinh không thể tiếp tục sản sinh linh khí!"
Trần Phong yên lặng nghe nàng nói, giải đáp được một số nghi vấn. Chờ nàng nói xong hắn mới lên tiếng hói:
"Đạo Tiên tiền bối cho hỏi, hiện tại tuy linh khí đã bắt đầu xuất hiện lại nhưng tại sao con người trên Mộc tinh vẫn chưa có ai có thể cảm nhận được?"
Nghe Trần Phong, Đạo Tiên bình tĩnh trả lời:
"Linh Khí xuất hiện lại có lẽ là do Linh Tâm đã khôi phục, lần nữa bắt đầu sản sinh linh khí. Còn về việc con người trên Mộc tinh không thể cảm nhận được linh khí có lẽ là bởi bốn tên Thần Vương kia!"
"Bốn t·hi t·hể đó?"
"Không sai! Mộc tinh linh khí biến mất nhưng thần khí từ t·hi t·hể của bốn tên kia vẫn không ngừng tỏa ra, lan tràn khắp Mộc tinh. Trải qua năm tháng lâu dài, sẽ dần dần khiến cho người trên mộc tinh không còn có thể cảm nhận linh khí, chỉ có thể hấp thu thần khí tu luyện, trở thành tu thần giả."
Trần Phong gật đầu, đại khái suy đoán ra thần khí chính là nguyên khí, tu thần giả chính là võ giả. Võ giả đủ cường đại thì sẽ có thể phi thăng thành thần, giống tu tiên giả phi thăng thành tiên vậy.
"Hẳn là khi linh khí xuất hiện, trên khắp Mộc tinh sẽ xuất hiện mưa máu!"
Đạo Tiên lúc này tiếp tục nói.
Theo nàng nói, khi Linh Tâm khôi phục cũng đồng nghĩa với t·hi t·hể của bốn tên kia đã không còn có thể chịu đựng được nữa, bắt đầu tan biến. Năng lượng khí huyết khổng lồ của bốn tên Thần giả đỉnh cao không còn cơ thể chứa đựng, sẽ theo đó mà phân tán ra khắp Mộc tinh, tạo thành trận mưa máu một tháng trước.
Lượng khí huyết này bị Linh Tâm thanh tẩy, trở nên tràn đầy linh khí, phủ xuống thế gian, khiến vạn vật phát triển.
Duy chỉ có con người là không thể hấp thụ linh khí nên mới không được lợi ích gì từ trận mưa đó.
Trần Phong cùng Hân Hân lúc này cuối cùng mới biết được sự thật đằng sau sự biến đổi một tháng trước. Trần Phong cũng chỉ là cảm thấy ngạc nhiên trước sức mạnh của tiên nhân và thần giả. Chỉ là bốn bộ t·hi t·hể đã có thể ảnh hưởng toàn bộ con người trên Mộc tinh không biết bao nhiêu năm tháng.
Hân Hân toàn bộ quá trình nghe Đạo Tiên giải thích, thế giới quan của nàng đã hoàn toàn bị lật đổ. Nàng không nghĩ tới hệ thống tu luyện của võ giả hàng nghìn năm nay lại bởi lăm người chiến đấu mà hình thành. Rốt cuộc phải mạnh mới mức nào thì mới có thể làm được như vậy, nàng hoàn toàn không tưởng tượng nổi.