Chương 24: Đạo Tiên Chi Mộ, Tìm Kiếm
Chương 24:
"Trần Phong! Hân Hân! Hai ngươi dậy chưa?"
Sáng hôm sau, Trần Phong cùng Hân Hân vẫn còn đang ngủ thì bị Triệu Uyển từ bên ngoài đánh thức.
"Có chuyện gì vậy?"
Trần Phong bước ra khỏi lều hỏi. Hân Hân thì vẫn còn ở bên trong chỉnh sửa đầu tóc, một lúc sau nàng mới bước ra.
"Trần Phong! Hôm qua hai ngươi cùng Điền Bá ở lại sau cùng, các ngươi có biết hắn đi đâu không?"
Nhìn thấy cả Trần Phong cùng Hân Hân đều đã đi ra, Triệu Uyển lại lên tiếng hỏi
Thì ra là đám người thắc mắc Điền Bá đi đâu mà cả đêm vẫn chưa quay lại. Sáng nay đám người tỉnh dậy đã không thấy Điền Bá đâu, nghe Lưu Tài nói thì Điền Bá cả đêm qua cũng không về lều.
"Hôm qua ta cùng Hân Hân ngồi thêm một lúc thì quay về lều, Điền Bá đi đâu ta cũng không biết!"
Trần Phong lừa dối đám người nói.
"Có lẽ hắn đã tự ý rời đội quay về. Dù sao hôm qua hắn cũng kém chút nữa là sợ tè ra quần rồi! Chúng ta cũng bởi hắn cố chấp muốn tìm dược thảo mà suýt nữa c·hết hết dưới tay Hỏa Vân Hổ!"
Hoàng Dung ở một bên lúc này liền mở miệng khinh thường.
Trong thời gian cùng chung đội, nàng có thể nhìn ra được Điền Bá là hạng người như nào. Hắn lúc nào cũng cố chấp, tự ý quyết định, không nghe lời bọn họ khuyên ngăn. Đến khi gặp nguy hiểm thì nhút nhát, sợ hãi, không dám chiến đấu. Nếu không có bối cảnh thì hắn quả thực là phế vật cũng không bằng.
Lưu Tài cùng Triệu Uyển nghe vậy thì gật đầu, không phủ nhận. Điền Bá trước đây xác thực khiến bọn họ gặp không ít phiền toái, hắn rời đội cũng là một điều tốt.
Bỏ suy nghĩ quan tâm Điền Bá sang một bên, Hoàng Dung cùng Triệu Uyển lúc này liền lôi kéo Hân Hân đi chuẩn bị bữa sáng.
Cái c·hết của Điền Bá cứ thế mà chìm vào quên lãng, có lẽ, phải một thời gian sau, đám người trở về La Mã thành mới nhận ra được chuyện này.
Lăm người nhanh chóng ăn xong rồi tiếp tục lên đường.
Vừa đồng hành cùng đám người, Trần Phong vừa suy nghĩ. Trải qua chuyện hôm qua, Trần Phong đã bị gõ một hồi chuông cảnh tỉnh, hắn không thế quá dựa dẫm vào nguyên thần. Có một số ít sự vật, sự việc là có thể lẩn tránh được cảm ứng của Trần Phong, mà những thứ có thể tránh thoát hắn cảm ứng thì đều không đơn giản. Nếu hắn quá ỷ lại vào nguyên thần thì khả năng sẽ phải gặp nguy hiểm.
Đám người cứ đi mãi, hướng thẳng về phía hang động lần trước. Ban ngày thì đi, ban đêm thì nghỉ, cuối cùng phải mất tới hai ngày thì lăm người mới có thể đến nơi.
Lúc này, đối diện với đám người là dãy núi cao, ngước lên không nhìn thấy đỉnh. Mềm mại quấn quanh dưới chân dãy núi là một con sông xanh biếc, không thấy đầu nguồn, tưởng như một tấm lụa đẹp bị ai đó bỏ quên lại nơi này.
Dưới chân núi, lấp ló sau đám cây khổng lồ là một cửa động lớn, sâu hoắm, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy một màu đen kịt, không biết bên trong có gì. Cảm giác nếu nhìn kĩ thì sẽ bị bóng tối trong đó nuốt chửng.
Nhìn qua toàn cảnh thật giống như cả dãy núi mở ra một cái miệng lớn, không ngừng uống nước từ sông vậy.
Trần Phong đánh giá cảnh vật trước mắt, non xanh nước biếc, quả thật là cảnh đẹp hữu tình.
"Tới rồi! Đợi lát nữa các ngươi chắc chắn sẽ bất ngờ!"
Lúc này, Triệu Uyển lên tiếng mập mờ nói rồi không nhịn được lôi kéo đám người đi về phía hang động.
Băng qua con sông, Trần Phong cùng Hân Hân bây giờ mới nhìn rõ hang động trước mắt. Cửa động vô cùng to lớn, cao tới ba mét, dài sang hai bên khoảng tám mét có hơn. Chỉ là cửa động mà đã to lớn như vậy, hẳn là không gian bên trong chắc cũng không vừa.
Tiến vào bên trong, trần hang động cao tới hơn chục mét, treo đầy thạch nhũ từ trên cao chĩa xuống, giống như từng mũi giáo hướng về phía đám người.
Hân Hân bước đi cùng Trần Phong, vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh. Nàng hơn mười chín năm nay chỉ sinh hoạt tại bên trong cùng phía ngoài Đại Khê thành một chút, chưa từng được đi đến những nơi như thế này. Bởi vậy nên nàng mới hiếu kì quan sát như bây giờ.
Động vô cùng sâu, lăm người đi mãi mới tới được tận cùng bên trong. Đi tới cuối hang động, Hân Hân lúc bị cảnh vật trước mắt làm cho ngơ ngác.
"Thật đẹp!"
"Thấy chưa, ta đã nói các ngươi sẽ bất ngờ mà! Lần đầu tới đây chúng ta cũng vô cùng kinh ngạc! Thực sự là quá đẹp!"
Nghe Hân Hân không nhịn được thốt lên, Triệu Uyển liền lên tiếng.
Trước mắt đám người lúc này nào phải là hang động nữa. Phía trước là một ngọn núi nhỏ, cao khoảng bảy, tám mét, mọc đầy các loại thực vật nhỏ. Đỉnh núi bằng phẳng, thật giống như bị ai đó mạnh mẽ cắt ngang vậy. Ở Phía trên ngọn núi, trần hang động bị chọc ra một lỗ lớn, ánh sáng từ đó xuyên qua, chiếu rọi lên ngọn núi khiến thực vật ở đó óng ánh sinh huy.
Trần Phong đồng dạng ngạc nhiên bởi cảnh đẹp trước mắt.
Bị kinh diễm một phen xong, đám người mới cùng nhau leo thử l·ên đ·ỉnh núi xem có gì.
"Lần trước ta chính là nhặt được mấy viên đá này ở đó!"
Triệu Uyển chỉ về phía đỉnh núi nói.
Trần Phong nghe vậy liền không nhịn được, nhanh chóng trèo l·ên đ·ỉnh. Hân Hân cùng đám người cũng vội vã theo sau.
Vừa mới lên tới nơi, nhìn thấy đồ vật trước mắt, Trần Phong hô hấp không tự chủ được dừng lại, ánh mắt trợn tròn.
Ở phía trước, nhô ra khỏi đỉnh núi là một bệ đá cao ba mươi phân, kích thước một mét vuông vắn. Bên cạnh bệ đá là một tấm bia khắc một chút kì lạ văn tự mà Hân Hân cùng đám người có nhìn cũng không hiểu.
"Đạo Tiên chi mộ!"
Trần Phong nhìn kĩ tấm bia đá, thì thào đọc lên bốn chữ. Đây là ngôn ngữ của tu sĩ, chỉ có tu tiên giả mới dùng loại văn tự này.
Ở tu tiên giới, tu sĩ sử dụng loại ngôn ngữ này để giao tiếp, học tập, mua bán.... Loại ngôn ngữ này chỉ những người có thể cảm nhận được linh khí thì mới có thể hiểu, cho dù phàm nhân có mất cả đời học tập cũng là vô dụng.
Dựa theo một số cố thư ghi lại thì loại ngôn ngữ này đã xuất hiện từ thuở sơ khai, là do Thiên Đạo làm ra để ngăn cách tu sĩ cùng phàm nhân, hạn chế phàm nhận học tập một số loại ác độc công pháp đưa tới nhân gian loạn lạc.
Lúc này, không ai ở đây có thể rõ ràng ý nghĩa của bốn chữ này hơn Trần Phong. Nén xuống xúc động trong lòng, Trần Phong tiến tới, quan sát kĩ bệ đá cùng tấm bia.
Phía trên bệ đá là âm dương bát quái đồ án, ngoài ra không còn gì đặc biệt khác.
Trần Phong loay hoay tìm kiếm mất một lúc lâu nhưng cũng không có thu hoạch gì.
Hắn lúc này mới quay sang nói với đám người:
"Ta cùng Hân Hân định ở lại đây mấy ngày, các ngươi có thể rời đi làm nhiệm vụ của các ngươi! Chúng ta lúc khác gặp lại!"
Hắn định ở lại đây mấy ngày, xem có thể tìm ra thứ gì không. Dù sao ba người cũng là từ đây tìm thấy linh thạch, chắc chắn phải có huyền cơ nào đó.
"A? Hai ngươi không đi cùng chúng ta sao?"
"Vậy thôi được rồi! Hẹn khi khác gặp lại!"
Triệu Uyển cùng Lưu Tài, Hoàng Dung nghe Trần Phong nói, thấy hắn muốn ở lại đây thì chỉ có thể bắt đắc dĩ, tiếc nuối tạm biệt hai người.
Bọn hắn vẫn còn nhiệm vụ phải làm, còn phải đi nhiều nơi khác tìm hiểu tin tức, không thể ở lại với hai người.
"Trần Phong, ngươi phát hiện thứ gì sao!"
"Ừm, có chút phát hiện. Nơi đây là mộ của một người, mà người này lại có cùng phương pháp tu luyện với ta, hơn nữa còn vô cùng lợi hại!"
Đạo Tiên, mang theo chữ Tiên trong tên đã đủ cho thấy người này mạnh mẽ thế nào. Nếu Trần Phong suy đoán không sai thì người này có lẽ đã vượt qua Đại Thừa kỳ, đạt tới tiên nhân cảnh giới.
Thành tiên hầu như là mục tiêu của tất cả tu tiên giả, toàn bộ mọi người tu luyện hầu hết đều vì một mục đích, đó là thành tiên phi thăng. Thế nhưng từ xưa tới nay, lại mấy người có thể thành tiên. Chí ít theo như Trần Phong biết thì ở kiếp trước của hắn, tu tiên giới tuyệt đối không có vượt qua một bàn tay số lượng người thành công phi thăng.
Hân Hân nghe Trần Phong nói thì vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ tới nơi đây vậy mà lại là một ngôi mộ. Đến một ngôi mộ còn có thể làm xinh đẹp như vậy, quả thật là không hợp thói thường.
Trần Phong nếu biết được suy nghĩ của nàng lúc này chắc hắn sẽ không nhịn được mà bật cười, điểm chú ý của nàng quả thật không giống người khác. Hắn lúc này mới tiếp tục nói:
"Ta định ở lại đây tìm kiếm mấy ngày xem người đó có để lại thứ gì không. Nếu may mắn tìm được thì ta sẽ được lợi không nhỏ!"
"Được! Ta tìm với ngươi!"
Nhìn Hân Hân bộ dáng quyết tâm giúp đỡ như vậy, Trần Phong mỉm cười, hôn trán nàng một cái rồi bắt đầu ngồi xuống, dùng thần thức đảo quanh từng tấc đất, từng ngọn cỏ, tỉ mỉ tìm kiếm.
Hân Hân bị Trần Phong đánh lén thì hơi đỏ mặt rồi mặc kệ hắn, bắt đầu đi dạo xung quanh xem xét.
Hai người cứ thế tìm kiếm tới tận tối cũng không có thu hoạch gì, chỉ đành chán nản làm bữa tối.
Sau khi ăn xong, Trần Phong nhìn Hân Hân luyện kiếm, trong đầu suy nghĩ xem mình có phải bỏ sót chỗ nào. Đường đường là tiên nhân, không thể nào chỉ để lại vài viên linh thạch hạ cấp được.
"Trần Phong! Trần Phong! Ngươi nhìn kìa!"
Đang mông lung suy nghĩ, vẫn chưa tìm thấy điểm ra thì Trần Phong bị Hân Hân đánh thức. Hắn theo hướng ngón tay nàng chỉ, nhìn về phía một tảng đá lớn trong góc hang động.
Lúc này, tảng đá nơi đó đã bị ánh trăng xuyên qua lỗ thủng trên trần chiếu sáng, tỏa ra từng đợt huỳnh quang nhè nhẹ. Nếu không quá chú ý cũng sẽ không thể nhận ra được.
Trần Phong cùng Hân Hân tò mò tới gần, nhìn kỹ khối đá.
Tảng đá cao đến hai mét, kích thước to lớn, trông rất nặng nề. Nhưng ngoài việc to lớn cùng có thể hơi phát sáng ra thì Trần Phong thực sự không tìm được điểm đặc biệt nào khác.
Hân Hân đánh giá tảng đá một lúc thì tò mò đưa tay lên, chạm nhẹ vào nó.
Ngay khi tay nàng vừa mới tiếp xúc, tảng đá lập tức phát sáng chói mắt, mạnh mẽ hút nàng vào trong.
Trần Phong thấy Hân Hân biến mất liền ngay lập tức làm theo, giống như Hân Hân, nhanh chóng tiến vào bên trong tảng đá.
Tảng đá lúc này mới dừng phát sáng, quay lại dáng vẻ của một tảng đá bình thường. Cả hang động cũng theo đó mà chìm vào yên lặng.