Chương 23: Trần Phong Diễn Kỹ, Giải Quyết Điền Bá
Kế hoạch chính là hoàn mỹ như vậy. Thế nhưng đáng tiếc, sự thực lại vô cùng phũ phàng. Cho dù Trần Phong có thất thủ đi nữa thì Điền Bá cũng sẽ không thể nào đạt được mục đích.
Thực lực của Hân Hân không phải là thứ mà hắn có thể chống lại.
Trần Phong lúc này đang quan sát phía dưới mặt nước, hai con cá khổng lồ lúc này đang bơi vòng quanh hắn. Chỉ cần hắn hơi có một chút sơ suất nhỏ là bọn chúng sẽ ngay lập tức vọt lên kết liễu.
Theo thời gian trôi qua, Điền Bá đã có chút không bình tĩnh. Hắn có chút không hiểu, tại sao lâu như vậy mà Trần Phong cùng Thủy Tinh Ngư vẫn chưa giao chiến.
Đơn giản là bởi, Trần Phong vẫn luôn cảnh giác Thủy Tinh Ngư, không cho chúng có cơ hội t·ấn c·ông. Còn hai con cá thì cảm thấy con người trước mắt có chút nguy hiểm nên cũng chưa dám manh động.
Trần Phong lúc này đã đoán ra được kế hoạch muốn xem ngao cò tranh nhau, làm ngư ông đắc lợi của Điền Bá.
Trần Phong cũng nghĩ đây là một kế hoạch tốt, có thể giúp Hân Hân học được chút gì đó.
Nghĩ đến đó, Trần Phong liền giả vờ cúi xuống, thò tay chuẩn bị nhổ cả Thổ Linh Sâm lên.
Ngay lúc này, hai đầu Thủy Tinh Ngư thấy có cơ hội, lập tức đồng loạt lao lên khỏi mặt nước, há to cái miệng đầy rẫy những chiếc răng sắc nhọn như dao, muốn một ngụm nuốt xuống Trần Phong.
Trần Phong thấy vậy thì giả vờ giật mình một cái, bối rối né đi đòn t·ấn c·ông, đồng thời phản kích lại. Trần Phong cùng Thủy Tinh Ngư cứ như vậy, ngươi tới ta đi, t·ấn c·ông qua lại.
Trần Phong thi thoảng cũng sẽ chủ động hứng chịu công kích của Thủy Tinh Ngư, giả bộ trọng thương. Hắn tuy thân thể mới chỉ sánh ngang được với võ giả cấp hai, nhưng có thể linh khí hộ thể, suy yếu đòn tần công của Thủy Tinh Ngư, sẽ không ảnh hưởng đến bản thân.
Hai bên chiến đấu căng thẳng, cuối cùng, Trần Phong phải chật vật lắm mới giải quyết xong hai đầu Thủy Tinh Ngư.
Xác cá chìm xuống đáy hồ, Trần Phong cũng cùng lúc ngã ra b·ất t·ỉnh.
Diễn kỹ của Trần Phong quả thật không thể chê vào đâu, khiến Hân Hân ở bên bờ cũng vô cùng lo lắng.
Nhìn thấy Trần Phong ngã xuống, Hân Hân mặc kệ mọi thứ, ngay lập tức nhảy đến bên Trần Phong, xem xét thương thế của hắn.
Ở bên bờ, Điền Bá lúc này quả thực sướng muốn phát điên, mọi việc đều giống y theo những gì hắn nghĩ.
Ngay lập tức, Hân Hân vừa mới chân trước rời đi hắn đã chân sau liền đến, đồng dạng nhảy tới gần Trần Phong. Hắn rút đao ra, dự định một đao kết liễu Trần Phong.
Đến bây giờ, Hân Hân đã nhận ra ý định của Điền Bá, trong nháy mắt, nàng rút kiếm chặn lại thanh đao, thành công bảo vệ Trần Phong. Sau đó ánh mắt nàng lạnh lẽo nhìn Điền Bá hỏi:
"Ngươi muốn làm gì?"
"Ha ha! Ta muốn làm gì? Ta đương nhiên là muốn g·iết hắn, sau đó chà đạp ngươi!
Chậc chậc, cái cơ thể này để cho một mình hắn hưởng thụ, quả thật là phí cả của giời!"
Điền Bá cợt nhả, tặc lưỡi trả lời nàng.
Nghe đến đây, trong lòng Hân Hân ngập tràn sát ý. Nàng là vảy ngược của Trần Phong, tương tự, Trần Phong cũng vô cùng quan trọng đối với nàng. Điền Bá đã muốn g·iết Trần Phong, vậy thì hắn liền nhất định phải c·hết.
Lúc này, nàng liền lao lên, thi triển cơ sở kiếm thuật, t·ấn c·ông Điền Bá.
Gặp Hân Hân tiến tới, Điền Bá có chút coi thường. Hắn không muốn làm b·ị t·hương Hân Hân, sẽ ảnh hưởng hắn lát nữa hưởng thụ.
Thế nhưng, chuyện hắn không nghĩ tới liền xảy ra. Hân Hân thực lực quả thật khiến hắn vô cùng kinh sợ. Dù là đã không lo làm b·ị t·hương nàng, dùng toàn lực chiến đấu nhưng Điền Bá vẫn bị Hân Hân đánh cho không có sức hoàn trả, liên tục lùi lại.
Nhận thấy đánh không lại Hân Hân, Điền Bá lúc này liền quỳ xuống nhận sợ, đồng thời cũng hứa hẹn sẽ nói với cha hắn đền bù đầy đủ cho hai người. Hắn đánh cược nàng sẽ mềm lòng mà tha cho hắn.
Đáng tiếc, Điền Bá cược sai. Hắn nếu phạm phải sai lầm khác thì nàng còn có khả năng tha hắn một mạng, nhưng một khi đã nhắm tới Trần Phong, thì chính là không c·hết không thôi.
Chưa đợi Điền Bá nói thêm câu nào, Hân Hân đã mặt không biểu cảm, một kiếm chém đứt đầu hắn.
Đầu của Điền Bá rơi khỏi cổ, ánh mắt trợn trong. Cho đến c·hết hắn cũng không nghĩ đến, Hân Hân lại dứt khoát đến vậy. Nàng không hề quan tâm đến hậu quả bị cha hắn trả thù, cứ như vậy lấy đi tính mạng của Hắn.
Giải quyết xong Điền Bá, Hân Hân lúc này mới quay lại, lo lắng xem xét Trần Phong.
Trần Phong tuy nhắm mắt giả vờ ngất nhưng suốt toàn bộ quá trình, hắn sử dụng nguyên thần quan sát Hân Hân chiến đấu. Thấy nàng lo lắng thương thế của mình, hắn lúc này mới tỉnh dậy.
Hân Hân nhìn Trần Phong đột nhiên đứng lên, mỉm cười nhìn xem mình thì nàng ngẩn ra. Đến bây giờ, nàng làm sao còn không biết là hắn giả vờ.
Nước mắt Hân Hân không tự chủ được trào ra khỏi hốc mắt, chảy xuống hai gò má. Nàng đâm đầu vào ngực Trần Phong, nắm đấm liên tục gõ vào lồng ngực hắn, khóc nức nở:
"Trần Phong! Ngươi....Hức, ngươi là đồ khốn nạn! Ngươi có biết ta lo lắng như nào không!"
Hân Hân nghẹn ngào, vừa khóc vừa nói.
Trần Phong lúc này quả thực cảm thất có chút tội lỗi khi lợi dụng tình cảm của nàng, nhưng hắn cũng không hề hối hận.
Hân Hân từ nhỏ tới giờ chỉ ở trong thành tu luyện, mới đây cũng chỉ chiến đấu cùng hung thú. Tuy có lần cửu tử nhất sinh nhưng sự thật là nàng vẫn chưa hề biết tới nhân tâm hiểm ác.
Trần Phong muốn nhân cơ hội này, giúp Hân Hân học được một bài học, cẩn thận đề phòng. Nàng càng sớm tiếp xúc với vấn đề này thì sẽ càng an toàn hơn không ít.
Ôm chặt Hân Hân, vỗ về lưng nàng một lúc, Trần Phong nói:
"Thực lực của ta như nào, ngươi còn không biết sao! Lần này quả thực là ta không đúng! Nhưng ta chỉ là muốn giúp ngươi làm rõ một vài đạo lý! Yên tâm sẽ không có lần sau!"
Quả thực, cùng Trần Phong phiêu bạt bên ngoài, gặp phải yêu thú, thực lực của Trần Phong như nào, Hân Hân là người rõ ràng nhất.
Nhưng rõ ràng thì rõ ràng, nhìn Trần Phong ngã xuống một khắc này, tâm trí nàng không còn gì khác ngoài lo lắng, không nhìn được lao lên cứu hắn.
Hân Hân qua một lúc mới bình tĩnh lại. Nàng biết Trần Phong là có ý tốt, nhưng vẫn không nhịn được có chút oán trách hắn.
Nhìn dáng vẻ hờn dỗi của Hân Hân, Trần Phong thật không biết nên làm gì. Hắn lúc này liền hai tay ôm lấy khuôn mặt nàng, đầu ngón tay xoa đi giọt nước vẫn còn đọng trên khóe mắt, hai người bốn mắt nhìn nhau chăm chú.
Tức cảnh sinh tình, Trần Phong chậm rãi cúi đầu, môi chạm lên đôi môi đỏ mọng của Hân Hân. Ở giữa hồ nước bạc, bên trên là ánh trăng sáng, bên dưới là hai đóa Uyên Ương hoa nhè nhẹ đung đưa theo gió, hai con người cứ như thế hôn lấy nhau, thật lâu mới rời môi.
"Tha lỗi cho ta được chứ?"
Trần Phong ngắt lấy một đóa Uyên Ương hoa, nhẹ nhàng cài lên vành tai Hân Hân rồi hỏi.
Hân Hân lúc này làm gì còn giận dỗi nữa, bao nhiêu là cảm xúc vui vẻ đã lại lấp đầy lòng nàng. Gục đầu lên ngực Trần Phong, nàng khẽ gật đầu, thủ thỉ đáp:
"Ừm!"
Hai người lại tiếp tục ôm thêm một lúc mới rời ra. Trần Phong đến bây giờ mới nói:
"Được rồi! Hân Hân, ta cho ngươi xem thứ tốt!"
"Thứ gì?"
Hân Hân gặp Trần Phong muốn xem cho nàng xem thứ tốt liền tò mò hỏi.
Trần Phong nghe vậy cũng chưa đáp lại mà cúi xuống, mạnh tay nhổ cả cây Uyên Ương hoa lên.
Lúc này, Hân Hân mới phát hiên, rễ của Uyên Ương hoa hình thù lại kì quái như vậy.
Rễ cây to bằng bắp tay, dài khoảng hai mươi phân, chia ra bốn nhánh, trông thật giống một cái hình nhân.
"Đây là Thổ Linh Sâm, đã có một ngàn bốn trăm năm tuổi!"
"Thổ Linh Sâm? Ngươi định làm thuốc gì sao?"
Hân Hân không biết tác dụng của Thổ Linh Sâm là gì, nhưng chỉ cần là linh dược thì không khó để nàng đoán ra hắn định làm gì.
"Ừm hừ! Ta nói cho ngươi biết, thứ này là vô cùng quý giá, có thể gia tăng tuổi thọ!"
Sự thật, Thổ Linh Sâm ngoại trừ dùng để luyện chế Ngũ Linh đan ra thì còn có thể luyện chế Duyên Thọ đan, gia tăng không ít tuổi thọ.
"Không chỉ thế, nếu có thể tìm thấy thêm bốn loại thiên địa linh dược khác, tu vi của ta sẽ có thể tăng mạnh, sánh ngang võ giả cấp sáu cũng không phải không thể!"
"Tăng thọ......Cấp sáu.....!"
Hân Hân lúc này đã không biết nên nói gì cho phải. Công dụng của Thổ Linh Sâm quả thật nằm ngoài tưởng tượng của nàng. Chỉ riêng khả năng có thể khiến Trần Phong đột phá đến cấp sáu đã có thể coi là nghịch thiên, quả thật trước nay chưa từng thấy.
Mà khả năng tăng thêm thọ mệnh thì lại càng khiến nhiều người phải điên cuồng. Phải biết, có rất nhiều võ giả cả đời truy cầu cảnh giới cao hơn nhưng lại thiếu một chút thời gian mới có thể đột phá. Cuối cùng trước khi c·hết vẫn tràn đầy tiếc nuối.
Bây giờ, nếu xuất hiện đan dược gia tăng tuổi thọ, sẽ có không ít lão già phải đánh nhau sứt đầu mẻ trán để tranh dành.
"Vậy ngươi định làm đan dược gia tăng tuổi thọ hay là tăng thực lực?"
Nghe câu hỏi của Hân Hân, Trần Phong suy nghĩ một chút rồi trả lời:
"Ta định cùng ngươi tiếp tục chu du bên ngoài, vừa tu luyện vừa tìm kiếm bốn loại linh dược khác. Thi thoảng chúng ta có thể về thăm Đại Khê thành một chút!"
Trần Phong vẫn còn trẻ, chưa cần phải quan tâm tới vấn đề tuổi thọ. Hơn nữa, thọ mệnh của hắn cũng sẽ theo tu vi tăng lên mà dài ra, vượt xa võ giả.
Một võ giả cấp lăm mới chỉ có thể sống hơn một trăm năm, dài hơi người bình thường một chút. Nhưng sánh ngang với cấp lăm võ giả, Trúc Cơ cảnh tu sĩ có thể sống tới hai trăm năm. Càng về sau tuổi thọ lại càng kéo dài ra từng mảng lớn.
"Được!"
Hân Hân vô cùng vui vẻ, nàng thật sự rất hưởng thụ khoảng thời gian bên cạnh Trần Phong. Cùng người mình yêu đi khắp cùng trời cuối đất là giấc mơ của không biết bao nhiêu người trẻ tuổi. Cho dù đi khắp nơi, nàng vẫn có thể thi thoảng về thăm cha mẹ. Nếu không thể thì gọi điện một chút cũng được.
"Vậy chúng ta quay trở về chứ!"
Lúc này đã là một giờ sáng, Trần Phong cùng Hân Hân cưỡi phi kiếm bay về.
Trần Phong vẫn chưa Trúc Cơ, chưa thể ngự kiếm phi hành, nhưng hắn có nguyên thần, có thế khống chế phi kiếm mang theo hai người bay trở về.
Hân Hân lần đầu tiên được bay lượn trên bầu trời thì vô cùng thích thú.
Chờ hai người quay lại chỗ dựng lều đã là hai giờ sáng. Chui vào trong lều, Trần Phong cùng Hân Hân lại trêu ghẹo nhau một lúc thì mới ôm nhau, lặng lẽ chìm vào giấc ngủ.