Chương 20: Rời Đại Khê Thành, Chiến Doanh Tiểu Đội
"Trần Phong! Ngươi dậy chưa! Mau xuống ăn sáng"
Bảy giờ sáng, cửa phòng Trần Phong bị Hân Hân gõ tiếng, nàng ở ngoài phòng kêu gọi Trần Phong. Trần Phong bị Hân Hân gọi đành đứng dậy, kết thúc tu luyện. Qua một đêm, tu vi của Trần Phong tuy còn chưa đạt tới Luyện Khí tầng tám trung kì nhưng cũng cách không xa.
Mở cửa phòng, Trần Phong chảo buổi sáng một tiếng rồi cùng Hân Hân bước xuống. Bữa sáng Hân Hân đã sớm chuẩn bị xong, hai người ăn uống đơn giản một chút liền được.
"Trần Phong, hôm nay ngươi có định làm gì sao?"
Hân Hân nhét một miếng bánh bao vào mồm, hai má phồng lên, vừa nhai vừa ồm ồm nói. Hân Hân cũng có nhiều dáng vẻ khả ái, nhưng nàng chỉ biểu hiện ra trước mặt người nàng coi là thân thiết. Trước mặt người không thân thiết thì nàng lúc nào cũng là bộ dáng nữ thần lạnh lùng ít nói.
Nghe nàng hỏi, Trần Phong bắt trước nàng, vừa ăn vừa nói:
"Ta định đi tổng kho xem một chút, ta cầm tìm một số nguyên liệu!"
"Ta đi cùng ngươi!"
"Được!"
Hân Hân nghe Trần Phong muốn đi tổng kho, nàng liền lên tiếng muốn đi cùng. Nàng hiện tại đã là võ giả cấp một đỉnh cao, không cần thiết lại phải tới lớp đào tạo. Nàng dự định cả ngày ở cạnh Trần Phong, hắn đi đâu, nàng đi đó, khi nào Trần Phong rảnh thì nàng luyện kiếm, nhờ Trần Phong chỉ dạy, khi nào Trần Phong tu luyện thì nàng cũng tu luyện, hắn ngủ thì nàng cũng ngủ. Như vậy hai người sẽ ngày càng thân thiết mà trình độ kiếm thuật lẫn võ lực của nàng cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Quả thật là cuộc sống uyên ương.
Hai người ăn xong thì thu dọn một chút rồi đóng cửa lên xe, đi tới tổng kho.
Hai người đi mất hai mươi phút mới tới nơi. Tổng kho nằm ở phía Nam của Đại Khê thành, là nơi cất giữ hầu hết tài nguyên của cả thành trì. Từ v·ũ k·hí, lương thực,
dược thảo, khí tài, cho đến những thứ hiếm lạ, tất cả đều được đặt ở đây cho nên diện tích của tổng kho là không hề nhỏ.
Trần Phong cùng với Hân Hân bước vào, xuất trình giấy phép liền được nhân viên dẫn đường tới kho khí tài. Hai người cảm ơn nhân viên một tiếng rồi bắt đầu tìm kiếm.
Vất vả tìm kiếm cả buổi nhưng Trần Phong mới chỉ tìm được một vài nguyên liệu để bày Tụ Linh trận, vẫn còn thiếu vài loại nguyên liệu quan trọng khác. Trần Phong cuối cùng đảnh phải cầm thêm một số loại khí tài về làm một thanh kiếm khác cho Hân Hân. Còn Tụ Linh trận có lẽ phải để sau này, tu luyện chậm một chút cũng không sao.
"Trần Phong! Hay là chúng ta ra khỏi Đại Khê thành, đi tìm nguyên liệu ngươi cần?
Hiện giờ ngươi là võ giả cấp bốn, ta cũng sắp đạt tới cấp hai, đi ra ngoài có lẽ cũng sẽ không quá nguy hiểm, nói không chừng còn có thể càng nhanh mạnh lên!"
Hân Hân thấy Trần Phong không tìm được đủ nguyên liệu liền nảy sinh ý tưởng. Nàng sớm đã muốn cùng hắn đi ra bên ngoài, cùng nhau rèn luyện.
Nghe Hân Hân nói, Trần Phong đôi mắt liền sáng lên. Hiện tại Trần Phong ở lại Đại Khê thành thì ngoài tu luyện cùng đi dạy kiếm ra thì hắn cũng không làm gì khác. Vậy thì đi ra bên ngoài tu luyện cũng không khác nhau, hơn nữa còn có thể tìm kiếm được tài nguyên, đây quả là một ý tưởng không tồi.
"Hân Hân, ngươi thật là thông minh! Được, hôm nay chúng ta liền xuất phát!"
"Tốt!"
Hân Hân mừng rỡ. Có quyết định, hai người liền lập tức lên đường chuẩn bị.
Đầu tiên là đi mua một số lương thực, ở ngoài nhiều ngày nhất định phải có đủ lương thực mới được. Hai người mua lượng lương thực đủ cho cả hai sử dụng trong vòng một tháng. Tiếp theo là đi kiểm tra thực lực, chỉ có võ giả đầy đủ thực lực mới được phép đi ra khỏi Đại Khê thành. Cầm theo thẻ xác nhận thực lực, hai người sau đó liền đi tìm gặp Hòa An cùng thành chủ, thông báo một phen.
Đợi khi cả hai hoàn tất chuẩn bị thì cũng đã giữa trưa, đi ăn trưa một bữa xong Trần Phong cùng Hân Hân liền bắt đầu lên đường, hướng thẳng phía Bắc mà đi.
Hân Hân đi cùng Trần Phong, trên miệng lúc nào cũng là mỉm cười, nhìn ngắm xung quanh, cảm thấy xung quanh cây cối thật đẹp. Quả thật một khi con gái đã biết yêu thì cùng người yêu đi tới đâu cũng là cảnh đẹp ý vui.
Hai người đi tới gần tối thì mới dừng lại, dọn dẹp xung quanh một chút rồi bắt đầu dựng lều, nấu bữa tối, trông không khác gì một cặp tình nhân đi dã ngoại.
Đơn giản giải quyết xong bữa tối, Trần Phong lúc này liền dạy Hân Hân luyện kiếm thuật cơ sở. Đến hơn chín giờ hai người mới vào lều đi ngủ. Tối nay, Trần Phong cũng không định tu luyện, thật vất vả mới có thể cùng bạn gái chung lều cùng ngủ, hắn tất nhiên không thể bỏ lỡ. Trần Phong cũng không lo việc đang ngủ thì gặp hung thú t·ấn c·ông, với trình độ nguyên thần của hắn, chỉ cần có động tĩnh, dù là nhỏ nhất thì hắn có thể lập tức tỉnh dậy.
Hân Hân bị Trần Phong đòi hỏi cũng chỉ đành ỡm ờ, một bộ sống c·hết mặc bay. Cả hai cứ thế ôm nhau ngủ tới sáng...
Sáng hôm sau, Trần Phong cùng Hân Hân cùng lúc tỉnh dậy, hai người cùng nhau giải quyết bữa sáng rồi lên đường. Đến trưa thì lại ăn trưa xong lại đi tiếp, tới tối lại dừng lại dựng lều, ăn tối, luyện kiếm, tắm rửa rồi đi ngủ. Trần Phong để trong nhẫn trữ vật rất nhiều nước, đủ cho cả hai tắm cùng nấu ăn trong nửa tháng. Cuộc hành trình của hai người mỗi ngày cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Trần Phong thi thoảng mới ngủ cùng Hân Hân, hắn không thể vì đắm chìm vào tình cảm mà bỏ bê tu luyện được. Hân Hân lúc này mới biết Trần Phong có thể không cần ngủ, hắn không ngủ cũng sẽ không mệt mỏi mà ngược lại, Trần Phong càng tu luyện sẽ càng thoải mái, vì thực lực tăng lên mà thoải mái, Điều này quả thật khiến nàng cảm thấy vô cùng ước ao. Dù sao võ giả nào cũng muốn có thêm nhiều thời gian để tu luyện.
Hôm nay đã là ngày thứ sáu kể từ khi hai người rời khỏi Đại Khê thành. Trong sáu ngày này, cả hai đã gặp không ít hung thú. Gặp hung thú yếu kém thì Trần Phong để Hân Hân giải quyết, giúp nàng rèn luyện kiếm thuật cùng khả năng chiến đấu, gặp hung thú nàng đánh không lại thì hắn mới đứng ra xử lý. Đến nay vẫn chưa thấy hung thú nào có thể đỡ được một kiếm của Trần Phong. Hai người cũng nhờ vậy mà tăng thêm nhiều hiểu biết về hung thú.
Trần Phong cùng Hân Hân lúc này đã cách Đại Khê thành hơn trăm cây số, cảnh vật xung quanh hình như chưa hề có dấu vết của con người hoặc là trải qua ba ngày mưa máu, thực vật phát triển đã xóa đi những dấu vết đó. Cả hai đi gần tới trưa thì bỗng nhận thấy có động tĩnh ở phía trước, Trần Phong cùng Hân Hân liền cẩn thận tiến lên quan sát.
Đi thêm một đoạn rồi leo lên một gò đất thì Hân Hân cùng Trần Phong mới nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra. Ở phía dưới có bốn người, hai nam hai nữ, trong đó có một nam nhân là võ giả cấp ba, ba mươi tuổi. Ba người còn lại đều là võ giả cấp hai, độ tuổi theo Trần Phong nhìn cốt linh cho thấy đều là hai tư tuổi. Nhìn qua có vẻ là một tổ đội săn thú. Lúc này, bốn người đang bị sáu con Hỏa Vân Hổ cấp hai bao vây. Nam nhân võ giả cấp ba đã b·ị t·hương, cánh tay không ngừng chảy máu, ba người còn lại cũng không khá hơn là bao, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Hai người Trần Phong ở trên cao nhìn xuống, vẫn chưa ra tay cứu giúp. Đợi đến khi bốn người sắp không chống cự được nữa, Trần Phong điều khiển phi kiếm, một kiếm ung dung trảm sát cả sáu con hổ.
Bốn người còn đang sợ hãi, tưởng rằng sắp phải c·hết thì chợt một đạo ánh sáng lóe lên, ngay sau đó cả sáu con hổ cùng đồng loạt ngã xuống. Đến khi cả bốn người nhìn kĩ đạo ánh sáng kia là một lưỡi kiếm thì ngẩn ra, có chút không tin vào mắt mình. Rốt cuộc là phải mạnh đến mức nào mới có thể khống chế một thanh kiếm từ xa g·iết c·hết sáu con hung thú cấp hai. Bọn hắn không biết, nhưng chí ít là bọn hắn từ trước tới nay vẫn chưa từng gặp ai có thực lực như thế.
Chờ khi bốn người lấy lại tinh thần thì mới phát hiện Trần Phong cùng Hân Hân đang đi tới. Thấy Trần Phong thu hồi phi kiếm, bốn người liền biết vừa nãy là người trẻ tuổi này cứu bọn họ.
"Xin chào các ngươi! Ta là Trần Phong, cấp bốn, nàng là Hân Hân, cấp hai!"
Trần Phong lên tiếng tự giới thiệu. Hắn biết Hân Hân không muốn nói chuyện với người lạ nên hắn thay nàng giới thiệu. Hân Hân qua sáu ngày đã hoàn thành đột phá đến cấp hai, cộng thêm sức mạnh thân thể thì chiến lực của nàng có lẽ đã có thể sánh ngang với một chút võ giả cấp ba yếu một chút.
Nhìn thấy Hân Hân, cái nam nhân võ giả cấp hai kia liền mắt sáng lên. Lần đầu tiên hắn thấy một người con gái đẹp như vậy, lại còn lạnh lùng, vô cùng phù hợp sở thích của hắn.
Nghe Trần Phong giới thiệu, nam nhân võ giả cấp ba liền giật mình. Hắn biết Trần Phong rất mạnh, nhưng còn trẻ như vậy mà đã có thể đạt đến cấp bốn thì quả thật khó tin. Lúc này, hắn không giám khinh thường, lên tiếng nói:
"Chào hai ngươi! Ta là Lưu Tài, còn đây là Điền Bá, Hoàng Dung cùng Triệu Uyển!"
Nam nhân tên Lưu Tài vừa nói vừa lần lượt chỉ vào bốn người.
Hai bên trao đổi thông tin một chút. Lúc này Trần Phong mới biết tổ đội bốn người tên là Chiến Doanh tiểu đội, nhận nhiệm vụ của La Mã thành đi sâu vào rừng, tìm hiểu tin tức.
La Mã thành trì có thể coi là hàng xóm của Đại Khê thành, thành chủ của La Mã thành cũng là một võ giả cấp lăm. Hai tòa thành cách nhau hơn hai trăm cây số, trước đây vẫn thường xuyên buôn bán qua lại. Nhưng từ khi thực vật phi tốc phát triển, không còn đường cho xe di chuyển, khiến cho người của Đại Khê thành không thể đến được La Mã thành. Chính bởi vậy mà La mã thành mới có nhiệm vụ vào rừng tìm hiểu tin tức, xem tình huống trong rừng như thế nào.
Lưu Tài khi biết Trần Phong cùng Hân Hân đều đến từ Đại Khê thành thì cũng có hỏi một chút tình huống bên đó, không khác La Mã thành là mấy.
Trần Phong đang mải mê nói chuyện với Lưu Tài thì chợt nhận ra cái gì. Lúc này, hắn quay sang nhìn ba người, phát hiện Hoàng Dung đang ánh mắt sáng rực nhìn kĩ hắn, Điền Bá cũng không che giấu ánh mắt lửa nóng nhìn Hân Hân. Thấy vậy, Trần Phong liền kéo Hân Hân ra sau lưng, tránh đi ánh mắt của Điền Bá, sau đó hắn mới quan sát kĩ Hoàng Dung cùng Triệu Uyển.
Chợt, ánh mắt Trần Phong đọng lại, nhìn chằm chằm Triệu Uyển. Nói đúng hơn là nhìn kĩ chiếc vòng đang đeo trên cổ nàng.